Ác Ma Pháp Tắc

Chương 192: Vinh quang tột đỉnh!

Roland đế quốc lịch, ngày tế điển mùa hạ thứ chín trăm sáu mươi năm, đế đô đại loạn, trường binh biến hoàng thành của đại hoàng tử Evan Augustine, hơn vạn phản quân vây quanh hoàng cung. Hoàng tử Thần Augustine nhờ vào binh lính, mượn chi viện của thần điện, chỉ huy ngự lâm quân còn sót phấn khởi chống lại. Cuộc hỗn chiến ấy, hoàng tử Thần đứng dưới cửa cung, dùng thần khí
"ngọn thương của Longkinus*"
, mấy ngàn kỵ sĩ không phân biệt địch ta quỳ dưới chân hoàng thành. Quân tâm của phản quân tan rã.
Đại hoàng tử hô to:
-Ta bại không do việc chiến đấu, thật sự thiên mệnh không thuộc về ta. Lại chỉ Hoàng tử Thần nói: - Xin nguyện chết dưới cờ táng!
Dứt lời, rút kiếm tự vẫn trên ngựa, bộ hạ thương khóc thảm thiết, hơn mười người tự sát, số còn lại đầu hàng.
Cuối cùng, số phản loạn còn lại. Có hầu tước Solomon sau đó đầu hàng, bá tước Raymond của Rowling gia tộc sau lúc chiến đấu bị bắt, số người còn lại đều chịu trói. Quân lính bảo vệ của vua tiêu diệt phản quân. Chém đầu hơn bốn ngàn, bắt sống hơn sáu ngàn, loạn đế đô, ba ngày mới yên bình.
Đó là do sách sử chính quyền đế quốc năm ấy ghi lại về trường chính biến. Trong toàn bộ văn tự, cũng không có đề cập tới đứa con trai lớn của Rowling gia tộc Đỗ Duy này, thậm chí một chữ cũng không đề cập tới. Một nhân vật trong trường chính biến gây ra tác dụng vi diệu, nhưng luôn luôn dưới sự thụ ý của chính quyền, quan viết sử không thể không cải biến lịch sử, khi hành văn phải giấu đi.
Từng thùng từng thùng nước được tưới xuống. Sau khi mấy ngàn người bận rộn. Vết máu dưới sân rộng trung tâm hoàng thành đã được rửa sạch sẽ, những binh lính vẻ mặt nghiêm túc kia bước đi qua lại , đều mặc chế phục của quân lính đồn trú trị an. Thần sắc nghiêm túc, như gặp phải đại địch.
Trong thành đại loạn ba ngày, ngày đó sau khi hoàng tử Thần bất ngờ xuất ra thương Longkinus, Đỗ Duy nhìn ra được, bản thân Đại hoàng tử cũng nhìn ra được mình chỉ có bại không thể thắng.
Những kị sĩ này quỳ lạy tại chỗ, giống như một mũi kim nhọn, dễ dàng xuyên phá sự tin tưởng trong lòng của Đại hoàng tử. Nhìn đám kỵ sĩ dày đặc quỳ gối trong sân, vị Đại hoàng tử này đột nhiên làm ra một quyết định chính xác cuối cùng trong toàn bộ cuộc đời.
Tiếp tục chiến đấu sao? Nhìn những kỵ sĩ quỳ gối trong sân kia, lòng Đại hoàng tử lạnh như băng. Tay run rẩy giơ trường kiếm lên, sau đó không ngờ quay đầu lại nhìn Raymond bá tước một cái.
-Raymond, chúng ta thua rồi.
Dứt lời, vị hoàng tử này đột nhiên ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
-Ta là người hoàng tộc, thà chết không hàng!
Sau đó trường kiếm chỉ joàng tử Thần phía xa xa, lớn tiếng quát:
- Cũng không phải ta không bằng ngươi, chỉ là mệnh trời không thuộc về ta …… Ngươi! Vận khí tốt hơn ta mà thôi!
Nói xong, trường kiếm chém ngang một đường, trên cổ nhẹ nhàng hiện ra một đường viền, một đường máu tươi phun ra, thân thể đã mềm nhũn rơi xuống ngựa.
Bá tước Raymond ở gần trong gang tấc thấy rõ ràng, nhưng cũng không ra tay ngăn cản. Bởi vì lão bá tước này cũng hiểu rõ ràng, đại thế đã mất.
Sau trường đại loạn, quân tâm của phản quân đã loạn, hoàng tử Thần nhân cơ hội hạ lệnh cho quân đồn trú xông lên chém giết, cửa hoàng cung mở rộng, số ngự lâm quân còn lại cũng nhân cơ hội xông ra chém giết.
Hầu tước Solomon đầu hàng, bá tước Raymond dưới sự thề chết bảo vệ của Alfa, lúc đầu chuẩn bị mở một đường máu rời đi, tuy nhiên vị bá tước của Rowling gia tộc này trong phút cuối cùng lại từ bỏ.
Hắn đẩy hộ vệ trưởng Alfa toàn thân nhiễm máu một cái, sau đó ném trường kiếm xuống, trên mặt đầy vẻ cao ngạo. Lúc này bá tước Raymond, biểu hiện hoàn toàn khí phái chân chính của một quý tộc.
" Người trong gia tộc Rowling, há có thể chạy trốn như chó nhà có tang!"
Nói xong. Vị quý tộc tướng quân này nhìn quân đồn trú trước mặt lao tới, ngang nhiên mà đứng, rất nhanh đã bị bắt giữ. Dây thừng trên thân, hắn mang vẻ cười lạnh, miệng không nói, nhưng lại thoáng nhìn trên hoàng thành phía xa. Nới đó một thân hình màu đen, đúng là con trai mình Đỗ Duy. Trong ánh mắt bá tước đại nhân mang theo một tia thâm ý, thậm chí như hiện lên một tia mỉm cười phức tạp, lập tức hắn nhìn thoáng qua hướng Đại hoàng tử mới rồi ngã xuống, thở dài:
- Nhóc con không đủ tuổi dùng mưu.
Mà hỗn loạn của chính biến, cũng theo việc bắt giữ bá tước Raymond, mà đại cục đã định.
-Kỳ thật hắn không cần phải tự sát.
Đỗ Duy nhìn thi thể của Đại hoàng tử.
Dưới chân, trên thi thể Đại hoàng tử là một mặt cờ hoa kinh cức, đó là truyền thống của hoàng thất Rowling đế quốc . Bất kể thế nào, cũng bất kể khi còn sống phạm tội gì, mong trên thân lá cờ hoa kinh cức mà chôn cất, đây là
"Kỳ táng"
của hoàng thất.
Coi như là phản nghịch, nhưng một ngày còn chưa chính thức tuyên phán tội danh của hắn, lá cờ hoa kinh cức trên người hắn không thể hạ xuống.
Vết máu trên thi thể thẩm thấu lá cờ hoa bụi gai, đồ án trên lá cờ hoa kinh cức phảng phất mang theo từng điểm máu tươi đỏ sẫm.
Hoàng tử Thần đứng bên cạnh Đỗ Duy, vẻ mặt hắn tựa hồ nhìn không thấu trong lòng đang suy nghĩ gì, nhưng khi nghe xong những lời này của Đỗ Duy, hoàng tử Thần mới nghiêng mặt qua nhìn Đỗ Duy một cái:
-Hả? Ngài nói gì cơ?
-Ta nói, kỳ thật hắn không nên tự sát.
Đỗ Duy cười khổ nói:
-Đáng tiếc, hắn không hiểu tinh thần kỵ sĩ….. Nhìn thấy nhiều người như vậy quay về ngọn thương của kỵ sĩ trong tay ngài quỳ xuống, hắn đã tự khiến mình sợ vỡ mật.
Dừng một chút, Đỗ Duy tiếp tục nói:
-Kỵ sĩ chú trọng nhất là trung thành, thánh thương trong tay ngươi mặc dù đúng là thánh khí, nhưng những kỵ sĩ này quỳ xuống, cũng không có nghĩa là đầu hàng hoặc phản bội Đại hoàng tử. Mà hoàn toàn trái ngược, ngươi xuất ra thánh thương, những kỵ sĩ này bị tinh thần kỵ sĩ khích lệ, ngược lại, lại càng thêm thề thuần phục Đại hoàng tử ….. Đến lúc đó đại chiến, hắn mặc dù đã vào thế bị bao vây, nhưng ít nhiều còn có ba phần thắng. Chỉ là rất đáng tiếc…… Hắn thấy thủ hạ hướng ngài quỳ xuống, lại không rõ bọn họ chỉ quỳ trước thương, mà không phải ngài. Hắn tưởng rằng đại thế đã mất, lúc này mới từ bỏ.
Đỗ Duy nhìn Đại hoàng tử thật sâu:
-Ta thật sự bắt đầu có chút không hiểu ….. Tại sao trong đầu ngài lại tính toán đế việc này được? Ngài sớm đã tính được, đưa thánh thương ra, làm cho kỵ sĩ quỳ xuống, dọa cho Đại hoàng tử từ bỏ.
Hoàng tử Thần mỉm cười, nói tránh:
-Chuyện tới trước mắt, ai cũng không thể nói thực sự tuyệt đối nắm chắc. Tuy nhiên tính cách anh trai ta thế nào, ta đương nhiên trong lòng hiểu rõ hơn một chút.
Đỗ Duy im lặng, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Lúc trước ngài đưa thần điện xuống nước, sau đó là ma pháp công hội, sau đó lại xuất ra thánh thương Longkinus, trong tay ngài nhiều con bài như vậy. Sau tay kiện này tiếp theo kiện kia, ta hiện giờ nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm giác được tính huống ngày đó, vô luận như thế nào, thực lực của ngài đều hơn xa Đại hoàng tử. Nhưng nếu đã như vậy, tại sao ngài không phát động ngăn cản trước khi hắn đảo chính?
Đỗ Duy vừa nói, ánh mắt như điện, gắt gao nhìn hoàng tử Thần. Hoàng tử Thần thần sắc ung dung, nhìn lại Đỗ Duy một cái thật sâu, sau đó bỏ lại một câu, xoay người chậm rãi rời đi:
-Ngài đã đóan ra được rồi thì có cần phải hỏi ta nữa không?
Đỗ Duy đứng nguyên, kinh ngạc không nói gì, nhìn bóng lưng Hoàng tử Thần, chỉ cảm thấy bình sinh gặp người, vô luận là cha mình cũng tốt, mà cái gì cường giả đại lục cũng được, lại không có tâm cơ một ai có thể so sánh với vị hoàng tử Thần thâm trầm này!
Hắn thở dài. Thấp giọng tự nói:
-Ngươi không ngăn cản hắn, cố ý để hắn tạo ra chính biến. Chính là để cho hắn nhảy ra, hắn không nhảy ra, ngươi như thế nào có thể quang minh chính đại diệt trừ hắn. Không diệt trừ hắn, ngươi như thế nào lại có thể danh chính ngôn thuận cầm quyền …..
Lời này thấp giọng lầm bầm nói ra, tự Đỗ Duy cười khổ một cái:
-Xem ra, ta hình như không có hy vọng làm chính trị rồi.
Hoàng tử Thần phía trước đi vài bước, dừng bước lại, nhìn Đỗ Duy, cười nói ôn hòa:
Ngươi không đi theo sao?
Đỗ Duy cười cười, hai người nhìn thoáng nhau, trong lúc nhất thời đều có tâm tư. Đỗ Duy nhấc chân bước tới.
Trong hoàng cung, ngự lâm quân sớm đã đổi lại trang bị hoa lệ của ngày lễ khánh điển kia. Toàn bộ vũ trang, áo giáp, khiên chắn ,trường kiếm, búa, thương, ngự lâm quân từng đội từng đội trong hoàng cung vội vã qua lại. Những người hầu cung đình này đều tạm thời bị quản thúc. Hoàng tử Thần trong lòng cực kỳ có chủ ý, một mặt dẫn Đỗ Duy theo, một mặt không ngừng phát ra từng mệnh lệnh với bộ hạ phía sau.
Đỗ Duy biết. Lúc này bên ngoài quân đồn trú hẳn là đã bắt đầu tiếp quản bảo vệ thành.
Theo Hoàng tử Thần đi một hồi, phía trước là một đội võ sĩ giáp vàng phòng thủ trước tòa cung điện cao lớn, hoàng tử Thần cùng Đỗ Duy đi tới trước cung điện, dừng bước:
-Ta muốn gặp cha ta.
Thủ lĩnh đội võ sĩ giáp vàng nọ cuống quít thi lễ:
-Điện hạ. Bệ hạ đã đợi ngài rất lâu, ngài phân phó nếu ngài đến, xin mời lập tức đi vào.
Hoàng tử Thần mỉm cười nhìn Đỗ Duy:
-Đi thôi.
Võ sĩ giáp vàng kia tiến lên một bước ngăn trở, trên mặt lộ vẻ khó khăn:
-Cái này…..hình như bệ hạ chỉ triệu một mình ngài đi vào.
Hoàng tử Thần sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm võ sĩ giáp vàng này. Nguyên lúc đầu sắc mặt của hắn ôn hòa, đột nhiên hiện ra một tia uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng đâm tới. Vị võ sĩ này không tự chủ được thối lui từng bước, vội vàng cúi đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt của hoàng tử Thần.
Hoàng tử Thần thu hồi ánh mắt, thậm chí không nói lời nào, chỉ là một tay kéo Đỗ Duy lại, sau đó cũng không thèm nhìn tới võ sĩ giáp vàng trước mặt này, bước vào trong cung điện.
Võ sĩ giáp vàng này đầu đầy mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn hoàng tử Thần trái lệnh bệ hạ dẫn người tiếp nhập cung điện, nhưng nào dám ngăn cản?
Ngăn ư?
Hắn là cận vệ quân của hoàng đế trong ngự lâm quân, nhưng cũng biết chuyện hôm nay, chỉ sợ ……… Hoàng cung này sẽ liền thay đổi chủ nhân. Vị hoàng tử Thần này, bây giờ còn là
"điện hạ"
, nhưng chỉ sợ rằng bây giờ vào gặp hoàng đế, sau khi đi ra, liền biến thành
"bệ hạ"
!
Nếu như vậy, ta hà tất phải trái ý hắn sao?
Những người khác, cí ai không rõ đạo lý này? Cũng đều lui ra phía sau nhường đường. Hoàng tử Thần mang theo Đỗ Duy tiến vào cung điện, phía sau hắn thống soái của võ sĩ cung đình cũng đã chạy tới bên cạnh, lập tức thay thế kim giáp võ sĩ này, tiếp tục trông coi việc phòng thủ bên ngoài cung điện. Kim giáp võ sĩ này cũng không dám kháng cự, chỉ có thể thành thật đi theo một bên.
Bên trong cung điện thật rộng lớn, bốn phía cột trụ cao lớn toàn bộ được nạm vàng trên vách. Chỉ là từng tòa từng tòa kia đầy những giá nến cao, nhưng không một chút ánh sáng, khiến cho ban đầu cung điện vách vàng rực rỡ trở nên nặng nề như tử khí.
Khí tức phú quý của vách vàng tường ngọc kia, xa xa đã thấy được, nhưng lại mang tới một cỗ áp lực. Đỗ Duy chỉ hít một hơi thật sâu, lại giống như ngửi thấy một cỗ khí tức hủ bại làm cho bản thân thấy khó chịu.
Ừ, tác dụng tâm lý, đó đều là tác dụng tâm lý. Đỗ Duy cẩn thận nhắc nhở chính mình, vẻ mặt không chút thay đổi đi theo phía sau hoàng tử Thần.
Vừa tới phía trước, đã có nội thị vẻ mặt tràn đầy khiếp ý vội vàng đẩy một cánh cửa ra, vén lên rèm cửa phía bên trong, trong phòng này của cung điện, ở giữa hé ra một cái giường lớn hình lập phương. Bốn cái chân giường hình cột đâm thẳng lên trần, phía trên điêu khắc hoa văn tinh xảo dày đặc, bên trong từng lớp từng lớp rèm che màu trắng của ánh trăng. Trên giường mơ hồ nhìn thấy lão hoàng đế Augustine VI nửa nằm bên trong, hơi thở dồn dập nặng nề giống như ống bễ.
(nội thị: người hầu phục vụ trong cung)
-Thần. Con đã đến rồi……
Một tiếng gọi khẽ, theo sau là một trận ho khan dồn dập, lão hoàng đế tựa hồ gắng gượng ngồi dậy, dùng sức phất tay, bên cạnh một nội thị run rẩy sợ hãi vén rèm lên, rồi vội vã đi ra ngoài.
-Cha.
Hoàng tử Thần quỳ đầu gối xuống, cúi đầu không nhìn lão hoàng đế:
-Anh trai đã chết rồi.
-Con…… làm rất tốt.
Sắc mặt lão hoàng đế xám vàng. Đó là một loại sắc mặt tràn ngập mùi già héo. Trong ánh mắt hắn cũng không đến một tia tinh thần, tràn đầy vẻ đục ngầu già yếu, tựa hồ ngay cả mi mắt cũng khó có thể mở.
Chỉ là, sau khi cha con hai người nói chuyện với nhau đơn giản như vậy, lại giống như ăn ý, đều ngậm miệng không nói.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Trong khoảng thời gian rất lâu, trong phòng chỉ có thanh âm lão hoàng đế thở dốc như ống bễ.
Đỗ Duy lẳng lặng theo hoàng tử Thần quỳ gối ở phía sau. Hắn lặng lẽ ngẩng đầu lên đánh giá lão hoàng đế, vị đã từng là chủ nhân oai hùng của đại lục này, giờ đây đã hoàn toàn là một lão già cố kéo hơi tàn, áo bào trên người xiêu xiêu vẹo vẹo, nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây, sắc mặt như tro tàn, lại không có một chút thần thái của đế vương, trọng yếu nhất chính là, vẻ đục ngầu trong ánh mắt hắn……
Bạn cần đăng nhập để bình luận