Ác Ma Pháp Tắc

Chương 483: Mũi Của Đỗ Duy (Phần 2)

"Ài! Xem ra không cần hỏi nữa, nàng ta chính là ma pháp sinh vật đó. "
- Đỗ Duy thở dài -
"Nếu cái tên nói chuyện lạnh lùng cổ quái kia là Semel thì sẽ không đung đưa chân trước mặt mình như vậy!"
- Hừ! - Ma pháp sinh vật Semel hình như có chút khó chịu nhưng sau đó ánh mắt nàng cũng chuyển tới nhìn vào quyển sách trên tay Đỗ Duy - Nếu ta là ngươi thì sẽ không dùng con dao này để mở nó ra!
- Tại sao? - Đỗ Duy hỏi xong câu này, con mắt liền xoay chuyển - Chẳng lẽ nàng biết làm sao mở nó ra?
- Ta không biết! - Semel lắc đầu - Ta cũng không biết trên trần nhà còn giấu thứ này. Nếu ta biết thì đã nói với ngươi rồi! Nhưng mà ta cảm thấy cái này có chút quen quen, hình như ta đã thấy nó - Nói xong, với bộ dáng khổ sở, nàng ôm đầu suy nghĩ.
Đỗ Duy lại bĩu môi:
- Nếu không biết thì sao lại không cho ta thử chứ ?!
Nói xong, hắn dùng dao cắm mạnh vào chỗ tiếp giáp trên cuốn sách. Semel còn chưa kịp ngăn cản thì đã nghe
"Ầm!"
một tiếng. Tại nơi bị dao găm đâm vào bỗng nhiên bùng phát ra một luồng ánh sáng màu vàng rực mang theo lực lượng cường đại. Đỗ Duy chưa kịp hét lên thì đã bị luồng sáng này đập lên người. Cả người hắn liền bay lên, đụng mạnh vào trần nhà rồi nện bịch xuống mặt đất.
- Ngươi… Ngươi không sao chứ? - Semel hết hồn nhảy dựng lên.
Đỗ Duy lồm cồm ngồi dậy, hai tay ôm mặt, vẻ mặt đau khổ mà kêu lên:
- Ai da! Xém chút nữa gãy cái mũi của ta rồi!
Semel thở dài:
- Ngươi xem, ta đã nói với ngươi là đừng có làm như vậy mà!
Tuy trong lòng có chút nóng nảy nhưng Đỗ Duy vẫn bình tĩnh ném dao găm đi, đem cuốn sách vàng này lật đi lật lại trong tay.
"Cái quỷ quái gì thế này? Ánh sáng vàng rực kia chắc là một loại ma pháp gì đó nhưng trên quyển sách này đâu có ma pháp đồ án nào?"
Nhìn mũi Đỗ Duy bị đập đến đỏ lên, Semel thấp giọng hỏi:
- Ngươi đau không? À! Nếu không được ngươi thử cách khác xem sao?
Đỗ Duy buồn bực nói:
- Cách gì?
- À! Lần trước ngươi khi đến đây, ngươi dùng máu của mình để mở di vật Semel để lại mà! Máu của con cháu gia tộc Rowling có lẽ có thể dùng để mở ra.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Đỗ Duy suy nghĩ một lát rồi thở dài, hắn cầm dao găm đâm nhẹ trên đầu ngón tay của mình một cái, sau đó nhỏ một giọt lên trên bìa sách.
Quả nhiên sau khi nhỏ lên, giọt máu này liền lặn vào trong không một tăm hơi. Đỗ Duy mắt sáng lên:
"Quả nhiên có hiệu nghiệm!"
. Trên tấm bìa vàng từ từ lóe ra một luồng ánh sáng màu vàng.
Do lúc nãy Đỗ Duy đã bị té đau nên vừa nhìn thấy ánh sáng vàng xuất hiện liền bị dọa đến nỗi vội đem cuốn sách ném qua một bên, sau đó tránh ra xa xa. Nhưng cũng may, luồng ánh sáng vàng lần này không làm gì hắn. Trong khi đạo ánh sáng vàng này lưu chuyển thì những bụi bặm vốn bám trên bề mặt cuốn sách bỗng nhiên hoàn toàn biến mất không tăm tích.
Quyển sách mở ra…
- Hả? - Đỗ Duy không thèm bảo vệ mũi của mình nữa mà vội xông lên, lật ra trang thứ nhất.
Quyển sách bằng vàng này, tuy không có nhiều trang lắm nhưng dùng vàng để chế ra thì đã là rất dày rồi. Trang thứ nhất lật ra, trên đó là một bức tranh. Đỗ Duy vừa nhìn qua đã trợn tròn mắt.
Bức tranh này chỉ dùng những nét phác thảo nhưng nét nào ra nét đó, trong tranh là hình ảnh: Trong một hầm tối u ám, một thiếu niên quần áo hoa lệ đang ngồi trên bục đá. Tay cầm một quyển sách vàng, trên cuốn sách đang tỏa ra ánh sáng màu vàng kim.
"Quái! Chẳng phải đây bộ dáng vừa rồi của mình sao?"
- Trong lòng Đỗ Duy nghĩ thế. Dường như đoán lại được cái gì nữa, hắn vội lật ra trang thứ hai.
Không thấy thì không sao, vừa nhìn vào, Đỗ Duy xém chút tức đến ngất đi! Trên trang thứ hai cũng là một bức tranh, nội dung là: Thiếu niên cầm sách bị ánh sáng vàng kim trên sách đánh văng ra, va vào trên trần nhà. Ở cuối trang có thêm một hàng chữ
"Đỗ Duy, chiếc mũi của ngươi nhất định là rất đau rồi! - Aragorn"
Sắc mặt Đỗ Duy lập tức lúc trắng lúc xanh, sau đó đột nhiên lớn tiếng mắng rằng:
- Ta nhổ! Cái tên khốn nạn Aragorn này! Cái tên khốn sinh con không có lỗ đ*t!
Vừa chửi xong, đột nhiên hắn nhảy dựng lên, vội vàng lấy tay che miệng mình lại.
"Không phải, không phải! Ta chính là Aragon, Aragon chính là ta! Ta chửi hắn sinh con không có đ*t, chẳng phải là tự chửi mình sao? Không được, không được!"
- Ngươi sao vậy? - Semel thấy bộ dáng lạ kỳ của Đỗ Duy, ngạc nhiên kêu lên.
- Rốt cuộc là sách này viết cái gì? Ngươi hình như là rất tức giận? A, văn tự này ngươi nhận ra sao?
- Hả? Đây rõ ràng là viết… A! - Đỗ Duy đột nhiên nhận ra do lúc nãy quá nóng nên bỏ qua một chuyện quan trọng. Chữ "nhắn lại" dưới trang này không phải dùng văn tự đế quốc Roland để viết. Đúng là chữ Hán. Vậy vấn đề nảy sinh rồi!
Hiển nhiên, đây là vật do Aragon lưu lại, có thể nói đây là một bức di thư hoặc là một manh mối chỉ dẫn cũng được.
"Nhưng vấn đề là… vật mà Aragorn để lại, sao lại ở trong nhà của gia tộc Rowling?!"
Mang theo những nghi vấn này, Đỗ Duy lại lật ra trang thứ ba. Trên trang thứ ba này không có tranh vẽ nữa mà trên đó viết đầy chữ, những văn tự này cũng được viết bằng chữ Hán.
"Ta nghĩ lúc này chắc ngươi sẽ hỏi vật do ta để lại nhưng tại sao lại đặt trong nhà Rowling?"
Đọc nội dung của câu đầu tiên trên, Đỗ Duy không khỏi thở dài:
"Tin nhắn của mình để lại cho mình thật là ngộ a!"
"Vấn đề này chúng ta nhất định phải nói lại từ đầu, Đỗ Duy thân ái của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận