Ác Ma Pháp Tắc

Chương 485: Ước Mơ Của Rohardt

Rohardt Derland bất luận là từ góc độ nào mà nói thì hắn đều tuyệt đối là một người mang
"Huyết thống thuần chính"
của nhà Rowling.
Về điểm này cả nhà hắn từ trước đến nay đều rất lấy làm tự hào, thậm chí gia đình của họ trong thị trấn nhỏ cũng được mọi người tôn kính.
Tổ tiên của Rohardt từng là một vị kỵ sĩ dưới trướng của vị nguyên soái nhà Rowling năm xưa, đúng vậy chính là một kỵ sĩ tiêu chuẩn! vị tổ tiên này của Rohardt lập công rồi lại nhậm chức trong tư quân nhà Rowling, sau khi giải ngũ nhận được một mảnh đất để cho con cháu đời sau của mình sinh sống.
Có thế nói cả nhà của họ đời đời đều là người Rowling, ra đời trên bình nguyên Rowling, sinh sống trên bình nguyên Rowling, sau đó kết hôn, sinh con và nuôi dưỡng đời sau đều ở đây, đến già cũng yên nghỉ trên mảnh đất này.
Tổ tiên Rohardt tuy là một vị kỵ sĩ, nhưng theo sự suy bại của nghề kỵ sĩ sau này đã không còn xuất hiện thêm vũ giả nào nữa, đại bộ phận đều đi theo những con đường khác - đương nhiên điều này không ảnh hưởng đến lòng trung thành của cả nhà Rohardt đối với Rowling.
Ông cố của Rohardt là một mã phu trong thành Rowling, ông nội hắn là một người trồng hoa trong vườn của thành Rowling, mà cha hắn lại trở thành một thợ mộc trong nhà Rowling.
Rất hiển nhiên cả một nhà này đều khắc sâu ấn ký Rowling.
Mà Rohardt …… có thần linh chứng giám, cái tên nhóc này từ lúc nhỏ đã một lòng muốn trở thành một binh sĩ dũng cảm - nhưng mà hắn lại không có quan tâm nhiều đối với quân đoàn Bạo Phong dũng cảm, hoặc là cận vệ quân hoàng thành. Việc Rohardt thích làm nhất khi hắn còn nhỏ chính là chạy ra cửa thị trấn nhìn đội kỵ binh tư quân của nhà Rowling đi tuần tra.
Nhìn thấy lá cờ nhà Rowling bay phấp phới, rồi áo giáp sáng bóng của kỵ binh nhà Rowling, một sự xúc động mãnh liệt dâng lên không kìm chế được trong lòng Rohardt!
Hay lắm, ông cố hắn là mã phu, ông nội hắn là người làm vườn, cha hắn là thợ mộc.
Còn Rohardt bé nhỏ, ước mơ của hắn là muốn trở thành một kỵ sĩ! Một kỵ sĩ nhà Rowling! Đây là ước mơ lớn nhất trong đời hắn.
Vào khoảng hai năm trước khi nhà Rowling suy yếu, quân đội giải tán thậm chí ngay cả bình nguyên Rowling cũng bị nhập vào tỉnh Prescott, mọi người trên bình nguyên Rowling đều chìm vào một bầu không khí thê thảm, Rohardt bé nhỏ không còn nhìn thấy đám kỵ binh tuần tra ở cửa thị trấn mỗi ngày nữa, điều đó khiến cho cuộc sống của hắn trở nên trống rỗng.
Còn bây giờ, cơ hội cuối cùng đã đến rồi!
Cậu cả nhà Rowling – người được cho là
"Hy vọng cuối cùng của nhà Rowling"
- công tước Hoa Tulip vĩ đại, dưới sự nỗ lực của người, đế quốc đã khôi phục lại tước vị cho nhà Rowling!! Trời ơi, còn có chuyện gì có thể khiến người ta kinh hỷ hoan hô hơn nữa?
Khi binh sĩ được lệnh truyền đạt tin tức này ra, Rohardt nghe xong thì việc đầu tiên hắn làm là quăng công cụ thợ mộc trong tay đi, sau đó chạy như điên ra khỏi nhà thậm chí quên không nói lời nào với cha hắn.
Mà cha hắn ở phía sau nhìn bộ dáng mừng như điên của con cũng không trách gì.
Ông thợ mộc già của nhà Rowling này hướng về vợ mình cười nói:
- Ha ha, mình ơi! Xem ra nhà chúng ta rất có khả năng xuất hiện thêm một kỵ sĩ Rowling đó!
Không giống với quân nhân giải ngũ sau khi quân đội bị giải tán, Rohardt chưa từng nhập ngũ mà trong một gia đình nghề mộc cũng không có vũ khí khôi giáp và ngựa. Rohardt ngày thường rất khỏe mạnh……nhưng cũng chỉ là khỏe mạnh mà thôi, so với đám quân nhân giải ngũ cường tráng hắn còn non lắm thậm chí…… thân thể còn có chút đơn bạc, quan trọng hơn hết là võ kỹ hắn không hề giỏi. Lúc hắn mười lăm tuổi từng gia nhập vào quân dự bị của tư quân nhà Rowling, trong quân doanh huấn luyện hai tháng học được một chút vũ kỹ bình thường trong quân đội…… nhưng cũng chỉ có thế thôi. Sau này khi ngay cả quân dự bị cũng bị giải tán, Rohardt vẫn không hề quên luyện vũ kỹ của mình. Hắn dùng kĩ thuật làm đồ gỗ xuất sắc của mình để tạo ra một cây kiếm gỗ và một cây trường mâu, nếu không phải vì thời gian không đủ hắn thậm chí còn muốn dùng gỗ điêu khắc cho bản thân một bộ giáp.Việc làm hắn thích nhất mỗi ngày chính là một mình trốn trong xưởng khổ luyện thứ kiếm pháp đơn giản mà hắn học được từ trong doanh dự bị. Lúc Rohardt mười tám tuổi, hắn cho rằng bản thân tương lai nhất định sẽ trở thành một kỵ sĩ Rowling dũng cảm.
Rohardt không đi nhập ngũ ở tòa thành nhỏ gần nhà vì hắn nghe nói trong thành nhỏ xung quanh là chiêu nạp binh lính thông thường, mà ở trong thành thị lớn gần thành Rowling mới là chiêu nạp kỵ sĩ!
Kỵ sĩ! Trong đầu người trẻ tuổi sôi nổi nhiệt huyết này chứa đầy sự quang vinh của cái tên này, cho nên hắn không có chút do dự nào mặc nhiên xác định mục tiêu của bản thân là thành thị lớn quanh thành Rowling.
Có điều, sau khi đến thành thị lớn, trong lòng Rohardt lại cảm thấy hơi bất an.
Con đường, nơi địa điểm chiêu nạp kỵ sĩ, mỗi ngày từ lúc trời sáng đã đầy nghẹt người. Rohardt nhìn vào mới phát hiện ra bản thân rất
"khác biệt"
trong đám người này.
Những người xếp hàng chờ đợi xung quanh mỗi người bọn họ đều rõ ràng mạnh hơn hắn nhiều! Cho dù không tỉ thí thật sự, Rohardt cũng có thể nhận ra rõ ràng những tên này, ai nấy đều khỏe hơn bản thân hắn. Hơn nữa những người này ai nấy đều mang khôi giáp kỵ sĩ và trường kiếm đeo trên người - những thứ này đều là đồ thật chứ không phải làm bằng gỗ! Việc này khiến cho Rohardt rất là nản chí.
Mà càng quan trọng hơn là….. những người này mỗi người đều có ngựa riêng của mình!
Trời ơi! Rohardt càng cảm thấy hi vọng mong manh hơn rồi….. cả đời này của hắn chỉ cưỡi qua một lần ngựa, lại còn là chuyện lúc nhỏ nữa chứ.
Tuy nhiên hắn vẫn rất kiên trì xếp hàng chờ đến đêm, ngày thứ hai cuối cùng cũng đến lượt hắn, vị quan quân phụ trách ghi danh của nhà Rowling nhìn tên nhóc trước mặt này liền cười lên:
- Ngươi cũng đến ghi danh kỵ sĩ sao?
- Vâng, thưa ngài!_ Rohardt cắn môi.
- Nhóc con!
Quan quân này nghe ra giọng hắn là người Rowling nên ngữ khí ông còn xem như là ôn hòa:
- Chúng ta chỉ chiêu nạp kỵ sĩ chân chính! Hiểu không? Ngươi thì sao? Ngươi trước nay làm cái gì?
- Tôi sẽ trở thành kỵ sĩ chân chính! Tôi xin thề với ngài! Chỉ cần ngài cho tôi cơ hội! Tôi chỉ cần huấn luyện, cần huấn luyện nghiêm khắc! Thưa ngài, tôi không sợ khổ cực, khổ cực cỡ nào tôi cũng chịu được!_ Rohardt vội biểu đạt rõ khẩn cầu của mình.
Vị quan quân này không muốn gây đả kích cho một người nhiệt tình thuần phác như vậy, hắn cười cười:
- Được rồi ngươi biết cái gì? Ý ta là ngươi có biết kiếm pháp không?
- Biết ạ!_ Rohardt cười tươi hẳn lên. Hắn dường như nhìn thấy được một tia hy vọng, sau đó hắn rút kiếm của mình ra, một cây kiếm được đẽo từ gỗ.
Vị quan quân nhìn kiếm trong tay hắn nửa cười nửa nghiêm:
- Ngươi tính dùng cái thứ này đi giết kẻ địch của ngươi sao? Nhóc con?
Mặt Rohardt đỏ bừng lên nhưng hắn vẫn quật cường đáp:
- Thưa ngài đây là thứ tôi dùng để luyện tập!
Sau đó hắn lùi về sau một bước, vung kiếm lên, nhanh chóng thi triển kiếm pháp của bản thân - bộ kiếm pháp cơ bản đơn giản nhất mà hắn học được từ trong quân dư bị.
Không thể không nói đến bản thân Rohardt ở nhà luyện rất cực khổ nên sự nỗ lực của hắn đã được hồi đáp. Ngay cả vị quan quân này cũng không thể không thừa nhận bộ kiếm pháp của tên nhóc này đúng là không tệ, rất vững vàng.
Nhưng mà….. cũng chỉ là
"vững"
thôi, một bộ kiếm pháp nhập môn cơ bản trong quân đội không thể bồi dưỡng ra cao thủ được. Bởi vậy khi Rohardt hứng chí thi triển xong bộ kiếm pháp, quan quân này không thể không tiếc nuối mà nói ra điều này:
- Rất tiếc cậu thanh niên trẻ à, ngươi không hợp với yêu cầu. Ta thay mặt quân Rowling cảm ơn sự trung thành và ủng hộ của ngươi nhưng nếu ngươi muốn trở thành kỵ sĩ Rowling ngươi chí ít phải trở thành một kỵ sĩ chân chính! Giống như những người xếp hàng sau ngươi vậy…… ngươi chí ít hãy đi kỵ sĩ công hội thi lấy một huân chương kỵ sĩ chân chính, dù chỉ là cấp một, hiểu không? Chúng tôi cần là kỵ sĩ chứ không phải binh lính thông thường, kiếm pháp của ngươi không tệ, ta bảo đảm nếu ngươi bây giờ đi tham gia chiêu nạp binh sĩ ngươi nhất định sẽ thành công.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Rohardt rất buồn bã, hắn cảm thấy ước mơ của bản thân đã tan vỡ rồi.
- Nhưng .. Thưa ngài, tôi chỉ muốn trở thành kỵ sĩ……. Một kỵ sĩ Rowling! Một kỵ sĩ có thể vì vinh quang của nhà Rowling mà chiến đấu hết mình!
Vị quan quân hình như rất thích tên nhóc này, hắn suy nghĩ một lát cuối cùng trên mặt hắn lộ ra một tia kỳ quái:
- Vậy thì….. có lẽ ta có thể chỉ cho ngươi một con đường, cậu thanh niên ạ, nhưng mà đây là một loại kỵ sĩ rất đặc biệt."
- Không thành vấn đề! Thưa ngài!_ Ánh mắt Rohardt lại nóng bỏng lên_ Chỉ cần có thể trở thành kỵ sĩ Rowling, làm gì tôi cũng chịu!!
Quan quân này cười cười:
- Đi ra con đường lớn phía sau, đó chính là điểm chiêu nạp ở cuối đường, đi đến đó thử vận may đi cậu nhóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận