Ác Ma Pháp Tắc

Chương 390: hương 390

Đoàn xe của vị Đại Giáo chủ miền Trung Bắc không để cho Đỗ Duy phải đợi lâu, sáng sớm ngày thứ hai đã tới.
Một vị Đại Giáo chủ nắm giữ giáo vụ của mấy tỉnh đến tất nhiên làm kinh động đến quan viên địa phương. Thân phận Đại Giáo chủ so với Công tước Đỗ Duy có thể nói chỉ cao hơn chứ không thể thấp hơn. Huống chi nắm giữ giáo vụ của mấy tỉnh trong tay, vị Đại Giáo chủ hàng năm thu về một khoản lớn thuế tài chính và còn quản lý một đội thần thánh kỵ sỹ. Trong địa phận cai quản có hàng trăm vạn tín đồ, vị Đại Giáo chủ này có khả năng trở thành Giáo Hoàng tương lai.
Một người có thân phận như vậy nhưng hình như lại không có chút ngạo mạn như trong tưởng tượng của Đỗ Duy, cũng không giống sự tường thuật của trấn trưởng. Tùy tùng của vị Đại giáo chủ không nhiều, trên thực tế, Đỗ Duy vốn tưởng sẽ phải tới nghênh tiếp một đội xe, nhưng mà vào buổi sáng đó hóa ra lại chỉ có một chiếc xe ngựa tới thôi.
Quan viên địa phương đứng thành vòng xung quanh phía dưới, vị Đại Giáo chủ cùng với vài nhân viên tùy tùng lên thuyền gặp Đỗ Duy.
Lần gặp mặt đầu tiên diễn ra khá suông sẻ. Vị Đại Giáo chủ Maximos này là một ông lão rất có phong độ. Mặc một bộ trường bào màu đen dành cho giáo chức có thể nhìn thấy sự mộc mạc chân thực từ ông. Cái áo đang mặc đã cũ, gấu áo đã mòn, đầu tóc bạc phơ, chải gọn ghẽ, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, ánh mắt thân thiện. Nhìn ở mọi góc độ, ông không hề giống một vị Đại Giáo chủ chưởng quản giáo vụ của mấy tỉnh, ngược lại nhìn ông giống như một cha đạo từ tỉnh lẻ mới lên, tướng mạo bình thường, một ông lão với nụ cười từ ái. Điểm đặc biệt duy nhất là ánh mắt của ông. Ánh mắt ông trong trẻo mà thâm thúy, trong cặp mắt già lão chớp động sự tinh minh cơ trí.
- Công tước đại nhân tôn kính.
Maximos Đại Giáo chủ nghiêng mình chào Đỗ Duy:
- Trước tiên xin được nói lời cảm tạ với ngài, cảm tạ ngài cho phép ta đáp nhờ thuyền về đế đô, cảm tạ ngài đã chờ ta cả buổi tối tại đây.
Đỗ Duy cười đáp lễ:
- Ngài khách khí rồi Giáo chủ đại nhân. Có thể có được một quý khách như ngài quá quan trên thuyền của ta thật sự là một vinh hạnh. Hơn nữa, trọ ở chỗ này một đêm cũng không tính là gì, ngài xem, phong cảnh trên bờ rất đẹp.
Sau khi hàn huyên vài câu, vị Đại Giáo chủ giới thiệu tùy viên của ông.
Trên thực tế, thân là một Đại Giáo chủ của một địa phận, Đỗ Duy cảm thấy rất kỳ quái là vì sao Maximos Đại Giáo chủ lại mang theo quá ít tùy viên. Thời điểm ông lên thuyền, ngoại trừ ông ra thì chỉ có ba người: một người đánh xe, một ông lão mặc áo giáo chức, có lẽ là phó Giáo chủ, còn lại là một người mặc áo kỵ sĩ. Chỉ có người kỵ sĩ đó đi giúp người phu xe vận chuyển hành lý.
Sau đó Đỗ Duy đuổi bọn quan viên địa phương đến đưa tiễn đi, đưa Maximos vào trong khoang thuyền.
- Mời ngồi, Đại Giáo chủ của ta.
Đỗ Duy vừa cười vừa bảo thủ hạ dâng trà, sau đó nói tiếp:
- Nói thật, ngài chính là giáo chức có địa vị cao nhất mà ta được gặp qua.
- Ồ!
Thần sắc Maximos hơi động:
- Công tước đại nhân, ngài sinh ra tại đế đô, với thân phận địa vị của ngài, khó tin rằng trước kia ngài chưa có gặp mặt Đức Giáo Hoàng! Mặc dù mấy năm gần đây Đức Giáo Hoàng rất ít khi công khai lộ diện, nhưng hàng năm vào ngày đại lễ ở thần điện Giáo Hoàng luôn tự mình chủ trì.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Không có, ôi, thật có lỗi! Ta không phải là tín đồ của thần điện cho nên ta không có tham gia Quang Minh thần điện điển lễ.
Maximos quả nhiên rất có phong độ, nghe xong rồi cũng không có thái độ cổ quái gì chỉ tùy tiện cười cười nói:
- Hy vọng Công tước đại nhân có thể sớm hiểu được hoài bão của thần, trong tương lai nếu ngài có thay đổi chủ ý, ta nguyện tự mình làm lễ rửa tội cho ngài.
Sau đó Maximos quay sang Đỗ Duy giới thiệu vị lão nhân bên cạnh ông:
- Vị này là trợ thủ thân cận của ta, và cũng là bằng hữu trung thành nhất, cha Rames là một trong các phó Giáo chủ địa phận phía Bắc của chúng ta.
Dừng một chút, ông cười nói tiếp:
- Chúng ta lần này về đế đô tham gia thịnh điển một năm một lần tại thần điện, đồng thời dựa theo truyền thống sẽ đến gặp Đức Giáo Hoàng, tự mình báo lại công tác một năm trước tại địa phận cho Ngài, đáng tiếc thuyền của chúng ta bị phá hủy, chỉ có thể tạm thời lên bờ. Ta lúc đầu còn dẫn hơn mười tùy tùng nhưng bởi vì tốc độ di chuyển của đoàn xe ngựa quá chậm ta vì vội đến đây, đành phải rời khỏi đoàn xe một mình một xe chạy đến.
Đỗ Duy gật đầu nghĩ thầm,
"Ngươi gấp trở về báo cáo công tác là vì lấy lòng Giáo Hoàng, sau này trong việc tranh vị trí kế thừa Giáo Hoàng cũng tăng thêm chút ít phân lượng, khó trách sao phải gấp như vậy,"
nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Đại Giáo chủ đại nhân, ngài không cần lo lắng, trên thuyền ta còn có rất nhiều người hầu. Tại chỗ của ta, ngài sẽ nhận được sự đãi ngộ dành cho khách quý nhất. Ta đã sớm cho người chuẩn bị một khoang thuyền sạch sẽ để ngài nghỉ ngơi. À, còn nữa, ta nghĩ ngài nhất định còn chưa có ăn sáng, ta đã cho người chuẩn bị tốt rồi.
Hai người nói chuyện một lúc, vị phó Giáo chủ Rames kia thần sắc vẫn hơi có chút bất an, so với phong độ của Đại Giáo chủ Maximos phó Giáo chủ Rames có vài phần hơi đáng khinh, nhìn qua giống như là một lão thủ lĩnh gầy nhom bình thường, một đôi mắt trắng dã vì tròng trắng chiếm đa số, gầy trơ cả xương, tướng mạo có chút khó coi.
Nhìn Maximos cùng Đỗ Duy nói chuyện, có vài lần dường như ông ta muốn nói gì rồi lại thôi.
Lúc này, một thanh âm hùng hồn uy vũ truyền đến từ bên ngoài, cách một lần cửa nhưng vẫn nghe rõ ràng từng âm từng tiếng giống như một tràng sấm:
- Giáo chủ đại nhân, mọi thứ đã được chuẩn bị tốt rồi.
Maximos vừa nghe thanh âm này trên mặt lộ ra một nụ cười chân thật:
- À, đây là hộ vệ Rhine của ta, Công tước đại nhân, xin cho hắn vào.
Được phép của Đỗ Duy, cánh cửa khoang thuyền mở ra, một người đàn ông hùng tráng từ bên ngoài đi vào.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Ngay cả Đỗ Duy ở tại Tây Bắc đã quen thấy đủ loại mãnh tướng, kể cả chính hắn cũng có dưới trướng Ron Barton cùng bọn người Gada đều là những người có thận hình cao lớn, hơn nữa hắn đã gặp qua nhiều mãnh tướng dưới trướng Ruga… Nhưng khi thấy hộ vệ của Maximos, Đỗ Duy cũng nhịn không được hít một hơi thật sâu nghĩ thầm,
"Người này… thật sự là một võ sĩ sao?"
Mới nhìn sơ qua, người tên Rhine có thân cao cũng phải hơn hai thước! Thân hắn cao giống như một người khổng lồ còn nhỏ! Bởi vì hắn đứng ở trong khoang thuyền, đầu hắn vừa vặn chạm tới nóc khoang.
Hắn mặc một bộ áo giáp kỵ sĩ số lớn nhất, theo hình thức thần thánh kỵ sĩ đoàn, thô ráp tráng kiện như thân gấu lớn, phảng phất tràn ngập một loại lực lượng mang tính bạo phát! Mà những bộ vị cơ thể của hắn phơi bày ra bên ngoài áo giáp, cấu kết cơ thể hắn có thể nói là
"lực sỹ khỏe đẹp"
mà kiếp trước Đỗ Duy thấy qua nhưng lực sỹ kiếp trước còn thua xa. Một người đàn ông to lớn như vậy… Đỗ Duy chỉ nhìn một chút liền có thể xác định,
"Cánh tay của người kia tuyệt đối so với đùi mình ít nhất phải lớn gấp hai lần!"
Một quái vật như vậy… hắn còn là người sao? Tướng mạo hắn cũng rất cổ quái, khuôn mặt chữ điền, tạng người cũng giống như người bình thường nhưng ngũ quan thật sự không giống nhân loại. Miệng mũi rộng như sư tử, đôi mắt to như chuông đồng, mới nhìn cứ tưởng như một con sư tử hóa hình người, thêm một bộ tóc dài cháy nắng, trông hắn càng giống như sư vương!
Một người như vậy nếu không phải thấy vào ban ngày mà là nửa đêm tuyệt đối sẽ dọa người khác mềm nhũn cả chân, họ tưởng thấy được một cái đầu sư tử trên thân thể quái vật.
Hắn bước vào đứng trong khoang thuyền, hai tên hộ vệ bên cạnh Đỗ Duy tự nhiên biến thành người lùn, hơn nữa, Đỗ Duy luôn cảm thấy tên người hầu này trong đôi mắt hắn tràn ngập một loại dã tính không tiêu giảm.
Nhìn thấy Đỗ Duy đang dò xét hộ vệ của mình, Maximos cười cười:
- Công tước đại nhân, vị hộ vệ này là hộ vệ thân cận nhất của ta, Rhine. Rhine là tên ta đặt cho hắn. Hắn sinh ra tướng mạo cổ quái, thân thế cũng rất đáng thương. Nhiều năm trước, tại vùng hoang dã, ta phát hiện ra hắn, hắn được một đám dã thú nuôi lớn, có lẽ là từ nhỏ do tướng mạo cổ quái nên bị cha mẹ vứt bỏ tại nơi hoang dã và được dã thú nuôi lớn. Ta thấy hắn đáng thương, liền đem hắn về nuôi dưỡng, có lẽ cũng đã vài chục năm rồi. Ngài đừng hiềm hắn tướng mạo thô lỗ, kỳ thật hắn là một đứa nhỏ rất tốt.
Nói rồi, ông xoay nhìn thủ hạ, vẻ mặt tràn đầy từ ái:
- Rhine, hành lễ với đại công tước Hoa Tulip đi.
- Vâng.
Lại là âm thanh như sấm rền, Rhine lập tức quỳ một gối xuống, làm một nghi lễ long trọng nhất của thần thánh kỵ sỹ. Nhìn thấy dáng điệu long trọng quỳ xuống của hắn, trong lòng Đỗ Duy lại cảm thấy lo lắng, người kia quỳ xuống một phát có khi lại lạy nứt cả khoang thuyền của mình cũng nên!
- Xin ra mắt công tước Tulip.
Âm thanh như sấm rền cơ hồ làm cho màng tai Đỗ Duy phát đau. Thấy một người cực kỳ hùng tráng như vậy, trong lòng Đỗ Duy nhịn không được đã hơi có ý thích, nhanh chóng bảo hắn đứng lên, bảo người mang ghế dựa đến cho hắn, chỉ là thân thể hắn lớn không có ghế thích hợp cho hắn ngồi, ghế thường mà cái mông hắn đè lên chắc chỉ có vỡ vụn.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Rhine, Maximos cười ha hả:
- Kỵ sĩ này của ta thể trọng hơn người thường nhiều lắm, hắn ít ra cũng nặng hơn người thường năm sáu lần, ghế dựa bình thường ngồi không được, công tước đại nhân cứ để cho hắn đứng đi.
Đỗ Duy cũng cười ha hả đáp:
- Ta ở tại Tây Bắc nên nhiễm tính xấu của người thảo nguyên, bình thường thích nhất chính là những mãnh tướng như kỵ sỹ Rhine đây, ghế dựa ngồi không được cũng không sao!
Sau đó hắn lại lớn tiếng quát một câu, lập tức có người đem đến một cái đôn thấp để cho Rhine ngồi xuống. Lại bảo người mang lên vài món ăn, ở trong khoang thuyền cùng bọn Maximos dùng cơm.
Hắn còn đặc biệt cho người mang đến cho Rhine một thùng rượu ngon và một nồi thịt bò lớn.
Đỗ Duy thật ra đối với Rhine rất có hứng thú, nhìn thấy Rhine uống từng ngụm rượu lớn một cách thống khoái, rượu ngon loại mạnh, hắn tùy tiện nhấc thùng gỗ lên, há to miệng, ực ực vài tiếng, yết hầu lên xuống vài lần là hết nửa thùng. Mạnh mẽ buông thùng rượu xuống, hắn nhìn Đỗ Duy, vẻ mặt cười hàm ơn:
- Cảm ơn! Lâu lắm rồi ta mới được uống thống khoái như vậy!
Đỗ Duy sửng sốt:
- Sao vậy? Không lẽ bình thường ngươi không uống rượu sao? Ta nhớ là thần thánh kỵ sỹ tuy cần khổ tu nhưng mà cũng không bị cấm uống rượu.
Sắc mặt Maximos bên cạnh lại trầm xuống:
- Rhine, ngươi lại quên lời ta dặn sao? Trước khi ăn cơm sao lại không cầu nguyện?
Rhine lập tức buông thùng gỗ xuống, hai gò má to lớn đầy vẻ thẹn:
- Vâng.
Sau đó Maximos và vị phó Giáo chủ Rames kia cùng lúc vòng tay trước mặt, đối diện với thức ăn trước mặt nhắm mắt cầu nguyện, trong miệng nói lẩm bẩm:
- Cảm tạ thần linh, cho con có thức ăn, thức mặc…
Đối với loại cầu nguyện này, trong lòng Đỗ Duy mặc dù không cho là đúng, có điều nhìn thấy vẻ thành khẩn trên mặt Maximos rõ ràng là phát ra từ nội tâm chứ không hề giả tạo nên cũng không nói gì, cũng giữ ý tứ mà buông dao ăn, chờ bọn họ cầu nguyện xong.
Rốt cuộc mấy người bọn họ mở mắt ra, Đỗ Duy mới cười nói:
- Đại Giáo chủ đại nhân, ngài đối với vị kỵ sỹ này cũng không khỏi hơi nghiêm khắc, một mãnh tướng như vậy, ngày thường lại không được uống rượu sao?
Maximos cười khổ một tiếng, không khỏi có thoáng chút xấu hổ, thấp giọng nói:
- Việc này… Công tước đại nhân, ngài không biết. Thân thể Rhine to lớn hơn xa người thường, lượng ăn của hắn cũng kinh người, mỗi ngày ăn ít nhất cũng hơn người thường năm sáu lần, mà tửu lượng lại càng hơn xa, hai mươi lần cũng có thể. Ta mặc dù là Đại Giáo chủ, nhưng mà tiền lương cũng có hạn, bình thường cũng không có dư nhiều cho hắn mua rượu uống.
Đỗ Duy nghe vậy không khỏi lấy làm lạ. Tiền lương?
Đùa cái gì vậy! Đường đường là Đại Giáo chủ, thế nào lại dựa vào tiền lương mà sống?
Mặc dù Đỗ Duy biết hễ là giáo chức chính thức thần điện đều phát cho tiền lương…nhưng mà… Đại Giáo chủ là thân phận gì? Chẳng phải là chư hầu một phương dưới trướng Giáo Hội sao! Cai quản tình hình tài chính cùng vũ lực của Giáo Hội trong cả mấy tỉnh liền! Địa vị đó có thể xem là vô địch!
Người có địa vị như vậy mà nói với mình như vậy, chẳng lẽ muốn tự khoe rằng mình liêm khiết sao? Đỗ Duy đối với người của Quang Minh thần điện không có ấn tượng tốt lành gì, bởi vì theo cách nhìn của hắn, bọn người kia đơn giản chỉ là vài tên thầy bói lường gạt tiền của mà thôi. Tại Tây Bắc, hắn biết vài Giáo Chủ thần điện địa phương, nhưng đều là bọn đầu to bụng lớn cả. Trước mặt dân chúng thì bộ dạng từ bi, sau lưng thì rượu ngon nhắm tốt, ăn trên sự cống hiến từ mồ hôi nước mắt của người dân.
Cũng giống như thu thuế nhưng đem tiền nộp cho quan và giao cho bọn thầy tu này thật sự có khác biệt rất lớn. ít ra theo Đỗ Duy thấy tại Tây Bắc, quan viên mặc dù ăn chặn thuế nhưng hôm nay sửa cầu ngày mai sửa đường, ngày thường phải phụ trách hành chánh, thu thuế của dân dùng cho dân.
Nhưng mấy lão thầy tu đầu to bụng bự này thì thu thuế làm cái gì? Ngồi trong thần điện ấm áp thoải mái đối mặt tượng thần cầu nguyện vài câu, sau đó liền lấy đi mồ hôi nước mắt của tín đồ?!
Nhưng mà… Đại Giáo chủ Maximos lại biểu hiện giống như một thầy tu liêm khiết trước mặt mình.
Cử chỉ như vậy là thật hay là giả?
Theo Đỗ Duy thấy, người như vậy hoặc là một thánh nhân cực kỳ nhân đạo, hoặc đó là hạng người đại gian đại ác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận