Ác Ma Pháp Tắc

Chương 795: Đối thoại ngày đông

Dưới bánh xe nghiền ép, mặt đất đóng băng phát ra tiếng kẽo kẹt.
Qua 1 đêm gió lạnh, tuyết trên mặt đất đã sớm biến thành băng, qua vô số lần bị bánh xe nghiền ép, dần dần thành bùn nhão.
Lúc sáng sớm, đường phố đế đô không 1 bóng người. Những nhà buôn vốn dậy sớm, không thể không gắng chịu gió rét, đẩy xe nhỏ đi về phía trước. Một đội binh sĩ trị an lầm lũi cúi đầu tuần tra.
Trời mùa đông năm nay đặc biết rét. Một chút người già không nhịn được than thở, phẳng phất trong ký ức, đế đô chưa từng lạnh như thế.
Tuyết che phủ kín cả tưởng thành, thậm chí cả sông vận tải Lan Thương - đầu mối thủ đô cũng đóng thành băng. Quân đội đế đô đã sớm phái ra 1 đội thuyền đi làm nhiệm vụ phá băng, bảo trì giao thông trên mặt sông.
Công nhân bốc vác bến sông mỗi ngày đều rất bận rộn. Mà tiền lương được trả thì lại phi thường ít ỏi. Những ngày này, có không ít người chết cóng.
Hôm nay, quá lạnh.
Đế đô ngày xưa, khi trời lạnh nhất cũng chỉ có chút tuyết mà thôi. Năm nay lại liên tiếp vài ngày tuyết lớn, đến mấy đời cũng chưa gặp.
Trong các cửa hàng kinh doanh của đại gia tộc đế đô, nhân viên quản lý mặt ủ mày chau. Con đường bị tuyết đóng kín, giao thông khó khăn, chỉ chốc lát mọi thứ trong thành đều tăng giá.
May mắn là con sông vận tải kia vẫn nỗ lực chống đỡ 1 phần, chỉ là thuyền hàng mỗi ngày lại ít đi 1 chút. Nghe nói mặt sông hôm qua lại đóng băng, tàu phá băng chỉ có 2 chiếc cơ hồ làm không nổi. Mặt sông giờ đã có thể đi qua như trên đất bằng!
Lão đại của bộ thống soái, Carmille Ciro hạ lệnh, từ trong vương thành cận vệ quân rút 2 sư đoàn đi, cộng thệm 1 ít quân phòng thủ các thành trấn gần đó, tổng cộng chừng 10 vạn binh.
Những binh sĩ này giữa trời giá rét, ném đao kiếm xuống, bỏ giáp trụ đi. Cầm lấy áo bông và xẻng, biến thành nhân viên dọn tuyết trên đường.
Khi ngày đầu tiên tuyết phủ xuống, mọi người còn chưa có tâm lý lo lắng. Đợt tuyết lớn khó gặp này, thậm chí không ít người có cảm giác mới mẻ. Chỉ là tuyết không ngừng rơi, dần dần có chút khó khăn.
Trong mấy cái thành nhỏ gần đế đô, giá lương thực trong 3 ngày tăng thêm 3 thành, đến ngày thứ 5, cả giá rau dưa cũng đã tăng. Còn về thịt…. Đừng có mơ hão.
Mẹ kiếp!
Đa số cư dân đế đô đều nghĩ thế.
Trong hoàng cung, nhiếp chính vương anh minh phát ra 1 mệnh lệnh, các tỉnh phương nam điều thêm lương tới đế đô. Lại yêu cầu thủ quân các nơi rút bớt đi để dọn đường.
Hôm nay, 1 năm nhìn lại vận nước, người người đều thấp thỏm.
Tiền tuyến đánh nhau. Tuy có 1 đoạn thời gian đứt quãng, thỉnh thoảng thắng vài trận nhỏ, nhưng những dị tộc kia vẫn chưa từng lui đi. Đánh mấy tháng, vẫn cứ ở đó. Người nào đầu óc linh hoạt, đều có chút ý nghĩ: trường chiến đấu này, chỉ sợ không nhỏ a. Có lẽ phải đánh mất 1 năm? Hai năm?
Một số ông già bắt đầu hồi tưởng lại 20 năm trước, đế quốc cùng thảo nguyên tây bắc đại chiến, đó là trường chiến tranh lớn nhất trong vài chục năm của đế quốc rồi.
Khí hậu khắc nghiệt, vật tư thiếu thốn. Lòng người không tránh khỏi chút xao động.
Nghe nói, lễ tất niên năm nay cũng hủy bỏ bắn pháo hoa.
Tin này đúng là thật. Năm xưa đế đô sẽ mua lượng lớn pháo hoa từ gia tộc hoa tulip. Chỉ là năm nay, trong hoàng cung truyền ra tin tức, chính miệng nhiếp chính vương nói: tiền tuyến chiến sự khẩn cấp, lúc này bắn pháo hoa không hợp. Năm nay miễn.
Một mệnh lệnh như vậy, khiến đại tổng quản gia tộc hoa tulip Jack mặt ủ mày chau, trơ mắt nhìn mình mất đi mười mấy vạn kim tệ.
Nhưng thực tế là… đại đa số các gia đình đế đô đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
Đường tắc nghẽn, nguồn hàng không vào được, mọi người cùng cố, chẳng qua là cố nhiều hay cố ít mà thôi.
Gia tộc hoa tulip nhiều tiền lắm của, tiêu 1 chút cũng không vấn đề gì.
Chỉ là khiến Jack đành chịu vị lão đại của mình.
Đại công tước hoa tulip của chúng ta, tựa hồ từ hồi nhiễm bệnh, tâm tư lại càng lúc càng khó đoán.
Từ trước, Jack mặc kệ Đỗ Duy đưa ra quyết định gì cũng tâm phục khẩu phục. Vì thực tế chứng minh, vị công tước trẻ tuổi này là cao thủ kiếm tiền, hắn vung tay 1 cái tức khắc có kim tệ ào ào kéo đến.
Chỉ là nửa năm nay... tiền chả thấy đầy, toàn là gặp họa.. có chút không đúng lắm.
Công tước đại nhân tựa hồ bắt đầu mất hứng thú với việc kiếm tiền. Cũng không thấy hắn làm ra ý tưởng gì mới, không có phát minh gì mới. Thấy tiền cứ tự chạy đi, Jack cứ như kiến bò trên chảo. Hắn bỏ 1 ngày làm việc chạy đi tìm lão đại, rồi nhìn thấy Đỗ Duy thảnh thơi ngồi nghỉ, phẳng phất như không có việc gì. Thậm chí có chút lơ là.
Nhìn lại báo cáo tài chính cuối năm, nếu không phải cái đại hội luận võ bán ra vô số vé, chỉ sợ năm nay thu không đủ chi.
Jack đã chạy đi tìm Đỗ Duy mấy lần, mỗi lần công tước đại nhân nghe hắn lải nhải xong đều là ngáp ngáp trả lời:
- Tiền mà, cần nhiều vậy làm gì, chả lẽ ta không có tiền tiêu ư?
Tiêu là đủ rồi, lấy gia tộc lão đại mà nói, có tiêu 10 năm cũng không phá sản. Nhưng mình thân là đại tổng quản giao thương, nếu quả thật cứ thế…. Biết dấu mặt vào đâu?
Trong nội bộ các gia tộc đế đô, mỗi năm đều đưa ra 1 danh sách tình hình tài chính mỗi năm, rất nhanh đưa đến trước mặt Đỗ Duy. Khi đó công tước đại nhân chỉ nghĩ thầm: chẳng lẽ cái này là danh sách tạp chí Forbes dị giới. (tạp chí các CEO thành đạt )
Năm xưa, có Jack tọa trấn, từ lúc gia tộc hoa tulip quật khởi, mỗi năm đều đứng đầu, Jack cũng biến thành thần tài trong mắt người đương thời.
Chỉ là năm nay đánh nhau, vũ khí bán tốt, gia tộc hoa tulip mấy năm lại không mạnh về mặt này, cuối cùng không bằng gia tộc của ma thú Dasan, vốn là khách hàng lớn của quân đội đế quốc. Kết quả trong danh sách năm nay, ma thú Dasan lần đầu tiên thu nhập vượt quá gia tộc hoa tulip, bài danh đệ nhất.
Gã béo tự nhiên là đắc ý, còn mở tiệc ăn mừng mời khách. Tuy gia tộc hoa tulip cùng Dasan có quan hệ tốt, nhưng phần mặt mũi này không thể không để ý, khiến tâm lý Jack có chút bực bội.
Tâm lý hắn còn oán trách Đỗ Duy
"lơ là chức trách"
.
Lời này cũng không oan. Mấy ngày nay, Đỗ Duy đích thực là
"lơ là chức trách"
.
Đặc biệt là sau khi 2 vị
"công tước phu nhân"
tới đế đô.
- Bên trái… qua phải 1 chút… Đúng…. Trái 1 tý … À tuyệt quá. Xuống! Xuống thấp 1 chút! A... đúng, đúng là chỗ này… dùng chút sức.
Đỗ Duy không ngồi xe lăn, mà nằm sấp trên giường. Phần thân trên để trần, lộ ra 1 cái lưng trống trơn.
Trong phòng, lò sưởi đốt hừng hực, thậm chí thảm trải sàn cũng bị đốt đi mấy chỗ. Vách tường là Đỗ Duy tự mình thiết kế, dựa theo tường cách nhiệt từ kiếp trước của hắn mà thành. Trong phòng còn có hệ thống thông khí.
Lò sưởi đốt lên, khí nóng sẽ qua tường kép mà ra, khiến cả phòng ấm áp, mặc cho bên ngoài gió tuyết thế nào, bên trong chỉ cần mặc áo lót.
Lúc này công tước đại nhân nằm sấp, lại thoải mái vô cùng, mặt mày hớn hở, híp mắt lại, trong miệng rì rầm.
Bên cạnh, Joanna 1 mặt nôn nóng, dùng tay đè trên lưng Đỗ Duy, ngón tay mảnh khảnh xoa bóp. Còn Đỗ Duy rì rầm chỉ huy nàng phải xoa bóp chỗ nào.
Tên gia hỏa đáng ghét này cứ
"trên trên dưới dưới trái phải trái phải"
loạn cả lên, cuối cùng đại tiểu thư Joanna nổi nóng, tình lình nhảy lên tức giận nói:
- Ta thấy ngươi cố ý chọc ta!
Nói xong, 1 cước phóng lên.
Đỗ Duy cười hì hì, nghiêng mình bắt được mắt cá chân Joanna, nhẹ nhàng kéo 1 cái. Joanna tức thì loạng choạng, cả người ngã vào ngực Đỗ Duy. Đỗ Duy cảm thấy khối mềm mãi trong lòng, thuận tiện ôm Joanna vào hôn trên mặt nàng 1 cái, cười nói:
- Joanna tốt à. Gãi lưng cho trượng phu cũng không kiên nhẫn nổi ư?
Dưới ảnh lửa, mặt Joanna đỏ ửng, cũng không biết có phải do khí nóng hay không. Một đôi mắt trong như nước nhìn Đỗ Duy, hậm hực nói:
- Tên gia hỏa ngươi, quả là không có ý tốt …
Vừa nói được 1 nửa, tức thi kinh hô 1 tiếng, lông mày lộ ra vài phần tức giận. Nguyên lai Đỗ Duy thừa dịp nàng nói chuyện, 1 tay đã theo vạt áo tiến vào.
Joanna vặn mình, nhíu mày, giọng nói cũng mềm mỏng hơn:
- Thân thể ngươi tốt rồi ư? Lại còn giỡn ta!
Nói ra lời này, khiến Đỗ Duy trong bụng nhói 1 cái, hắn cười khổ, rút tay về ôm eo Joanna, thở dài nói:
- Con mẹ nó, ngày hôm nay thật không cách nào qua!
Là không có đường, chính xác không có đường.
Hai cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, còn là chị em tốt với nhau, ngàn dặm xa xôi tới thăm mình. Từ hồi đêm tân hôn kia, mấy ngày nay của mình: sáng dưỡng thương, tối dưỡng thương. Dưỡng tới dưỡng lui, thân thể như gặp quỷ vẫn không tốt lên.
Ngồi xe lăn, sớm đã khiến hắn buồn phiền – thôi thì cũng đành chịu. Chỉ là nhìn 2 nàng xinh đẹp bên người, lại không thể nào ăn được – cái này, liệu nam nhân ai mà chịu nổi?
Tuy ngẫu nhiên chiếm chút tiện nghi cũng được, nhưng chút tiện nghi thế quá ít, so với thân thể mình vẫn không đủ phát tác.
- Ta cuối cùng hiểu được nổi khổ của bọn thái giám.
Đỗ Duy thở dài.
Vừa nói xong, cửa phòng mở ra, 1 thân hình nhỏ bé đi tới.
Vivian mặc 1 bộ áo lông thú màu trắng như tuyết. Lông thú mềm mại tinh khiết che kín khuôn mặt nhỏ bé của nàng, nguyên bản khuôn mặt đã có vẻ tinh trí, lại càng tỏa ra mỵ lực câu hồn đoạt phách.
Vivian vừa vào cửa, nhìn thấy Đỗ Duy cùng Joanna đang cùng nằm, khuôn mặt đỏ lên, đứng sững tại cửa, phảng phất không biết nên làm thế nào.
Đỗ Duy vừa thấy Vivian, tức thì như được đại xa, kêu gấp:
- Mau tới đây, cô bé ngốc của ta, tỷ tỷ ngươi ức hiếp người tàn tật này!
Joanna đỏ mặt lên, hậm hực đá Đỗ Duy 1 cái, cười lạnh nói:
- Ức hiếp ngươi khi nào?
Lại đá thêm 1 cái:
- Ta ức hiếp ngươi khi nào!
Vivian khẽ cười, nét đỏ ửng trên mặt cũng tiêu bớt, ôn nhu nói:
- Tỷ tỷ, chị chị đừng… đừng đá hắn.
Tuy vẫn còn chút lắp bắp, chẳng qua thanh âm mềm mại vẫn rất dễ nghe.
Vivian tới, Joanna dù đang giận, cũng không tiếp tục dựa vào ngực Đỗ Duy, gấp gáp đứng dậy, nhíu mày nói:
- Tuyết rơi thật đáng chết, trong đế đô chả có cái gì để nhìn. Sớm biết thế đã ở lại Tây Bắc rồi.
Quay đầu nhìn, thấy nàng không phát tiết nộ khí, Đỗ Duy lập tức kéo Vivan vào trong ngực, nhẹ nhàng nói:
- Tuyết rơi thì làm sao, vẫn chơi được mà? Xếp người tuyết. Ném tuyết, hoặc làm tượng băng …
- Trò trẻ con thôi.
Joanna có chút không hứng thú:
- Ném tuyết còn được. Có người chơi cùng là tốt rồi. Chỉ là giờ trong đế đô, chả có ai làm đối thủ tốt cả.
Đỗ Duy nghe lời này không nhịn được cười.
Joanna tại Tây Bắc có thể nói
"ác danh lừng lẫy"
Nữ bạo lực này, từ lúc sinh ra tới giờ đã rất nóng tính.
Lúc tại Tây Bắc, nàng có 2 sự việc nổi tiếng nhất. 1 là lúc hung hăng giúp Đỗ Duy huấn luyện tiểu đổi Phách Thiên Hổ.
2 là, tìm người đánh lộn.
Hơn nữa, đại tiểu thư Joanna tuy là hiếu động, nhưng cũng không phải đồ ngốc. Nàng cũng rõ ràng, tuy mình có thực lực võ sỹ cấp 8, nhưng trong đám người bên cạnh Đỗ Duy, cũng là chưa đủ.
Hussein và Rodriguez, Joanna đương nhiên là biết tiếng, cũng không tìm họ thách đấu, mà tìm mấy gã xui xẻo.
Lúc tại Tây Bắc, Joanna có mấy cái bao cát ưa thích. 1 là gã béo Ron Barton, võ kỹ chừng cấp 7, đánh với Joanna cũng không chênh lệch lắm.
Gã béo đáng thương tại Tây Bắc 3 năm, bị tiểu thư Joanna đánh cho vô số lần. Đến nổi hắn cũng thấy ngại, nhất quyết trốn tránh. Thậm chí tới mức, chỉ cần nhìn thấy Joanna từ xa xa, gã béo đã nhanh chóng lủi mất.
Lần trước gã béo bị Đỗ Duy đuổi đến tiền tuyến chỉ huy đám quân ô hợp lính đánh thuê. Tuy có ý trừng phát, nhưng gã béo cũng nguyện ý – tránh xa Tây Bắc, tránh xa tiểu thư Joanna là tốt nhất.
Tới đê đố, vợ chồng 3 người đoàn tụ. Nguyên bản Joanna là 1 bụng muốn phát tác lên người Đỗ Duy: tên gia hỏa này, đi tới đế đô 1 năm! Lúc năm mới vừa rồi, tự nhiên không thấy ngươi! Thật đáng giận.
Chỉ là, vừa thấy Đỗ Duy
"bệnh nặng"
Joanna không chỉ không tức giận nổi, còn thấy Vivian vì Đỗ Duy mà mềm lòng, dù nàng phát hỏa, Vivian cũng tuyệt đối không.
Tại đế đô im ắng vài ngày, dần dần có chút buồn bã. Thân thể Đỗ Duy hành động không thuận tiên, cũng không thể cùng 2 ngươi đi náo loạn. Bản tính Joanna lại là nhảy nhót không ngừng, mấy ngày nay tuy ở cạnh Đỗ Duy âu yếm, cuối cùng cũng có lúc thấy chán. Huống hồ… thân thể Đỗ Duy hiện giờ, âu yếm cũng chỉ có trình độ nhất định. Không những không thể phát tiết, mà lại thành giày vò.
Nghĩ kỹ 1 hồi, đại tiểu thư Joanna vẫn muốn tìm việc gì để làm đi.
Nguyên bản, Đỗ Duy trong biệt viện tại núi Brokeback có 1 trường nuôi sư thú. Đồ vật mới mẻ đặc biệt đó, khẳng định hợp tâm ý Joanna. Chỉ là Đỗ Duy cũng rõ việc này trọng đại thế nào, sư thú giờ vẫn là bí mật quá lớn. Nếu quả thật đại tiểu thư Joanna chỉ lo thiên hạ không loạn phát hiện ra, chỉ sợ sẽ làm ra chuyện gì đó ….
Cho nên, việc này Đỗ Duy 1 mực không nói. Bình thường lúc Jack tới, cũng tận lực tránh mặt Joanna.
Trừ Joanna, còn ở bên ngoài có 1 việc khiến hắn phiền lòng.
- Ngươi không tin, chúng ta cược 1 lần!
- Hừ! Cược thì cược! Nếu ngươi thua thì sao?
- Nực cười! Ta làm sao thua được? Nếu ngươi thua thì sao?
Nghe tiếng huyên náo ngoài cửa, Đỗ Duy tức thì thấy nhức đầu.
Quả nhiên, cửa phòng bị đạp mạnh ra, Mose tiến đến ngồi trên ghế. Cô nàng 1 trên mặt đầy tức giận, nói:
- Đỗ Duy! Người đến cùng có quản em mình hay không!
Vừa nói xong, Gabri từ bên ngoài tiến tới, xoa tay cười nhạt:
- A! Lại chạy tới tố cáo à?
Mose đỏ mặt lên, cả giận rút kiếm ra:
- Ngươi quá kiêu ngạo! Thật cho là Mose ta sợ ngươi! Hừ!
Gabri ánh mắt giễu cợt, lại còn có ý cười. Nhẹ nhành vươn tay ra, búng lên thân kiếm 1 cái. Ông 1 tiếng, lưỡi kiếm của Mose bị đẩy bật ra.
Mose tuy từ nhỏ đã học võ kỹ, nhưng rút cục vẫn là nữ, chưa từng có thầy giỏi truyền thụ. Gabri mới sinh đã là đối tượng bồi dưỡng của gia tộc Rowling, võ kỹ là tuyệt học gia truyền. Tu luyện từ nhỏ, đến giờ trong số người cùng tuổi cũng tính là nổi bật. 1 cái búng như vậy, tức thì trường kiếm của Mose rung lên không ngừng.
Đỗ Duy thở dài, nhìn em trai cùng Mose 1 cái:
- Các người vì cái gì mà náo loạn vậy?
Thực ra, lần này theo 2 chị em Vivian và Joanna tới đế đô, 3 chị em phu nhân Listeria cũng quay về. Năm đó phu nhân Listeria cũng là nhân vật tiêu điểm, lần này về đế đô, trở thành khách quý của giới quý tộc. Gia tộc Listeria thời gian dài không có động tĩnh gì, thân là thủ lĩnh, phu nhân Listeria cũng không thể không lên dây cót tinh thần 1 cái, ứng đối 1 phen.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
Mà người từ nhỏ thầm mếm Đỗ Duy - Angel, 2 năm nay lớn thêm 1 chút. Đại khái cũng trầm tính hơn, rất ít quấn lấy Đỗ Duy. Chỉ là lại không hoạt bát như người khác, từ 1 cô bé đáng yêu, lại dần dần biến thành loại người như Lâm Đại Ngọc, suốt ngày nhốt mình trong phòng đọc sách, cũng ít nói hơn.
Còn về Mose, tính nét so với hồi đó vẫn không đổi, vẫn là 1 bộ dạng xốc nổi kiêu ngạo.
Mới về được mấy ngày trong phủ công tước, cùng Gabri 2 chả rõ đầu đuôi thế nào, đánh nhau.
Một thời gian, phủ công tước có thể nói là gà bay chó chạy. Mose tính tình nôn nóng, tại Tây Bắc cả Đỗ Duy còn dám kêu ca, làm sao chịu khuất phục với em trai Đỗ Duy? 2 người suốt ngày ngồi 1 chỗ đấu võ mồm. Đánh lộn cũng không ít.
Đặc biệt là Mose, từ nhỏ nàng đã không thích Đỗ Duy. Chỉ là uy quyền của Đỗ Duy càng lúc càng cao, địa vị cũng tăng dần, dần dần Mose cũng không dám nhạo báng hắn nữa.
Chỉ là... gặp em trai của Đỗ Duy. Lớn ta chọc không nổi, chả lẽ ta không chọc nổi nhỏ ư? Hừ!
Hai người giống như có thù oán từ kiếp trước, vừa thấy nhau đã chiến tranh lớn nhỏ. Đủ thứ chuyện từ nhỏ đến lớn cũng thành tranh chấp ồn ào, nước miếng bay tứ tung. Hai người thậm chí còn đánh nhau 1 trận, đến mức Mose dùng tới cả đấu khí, kết quả bị Gabri 1 tay đánh rớt kiếm.
Cuối cùng hỏi kỹ lại, nguyên nhân đánh nhau, là lúc 2 người cùng ra ngoài, Gabri cười nhạo thuật cưỡi ngựa của Mose.
Kêt quả đánh nhau 1 trận, hoa cỏ trong viện bị bốc lên 1 nửa. Buổi tối phải đến lúc Đỗ Duy phát hỏa, 2 người mới ngừng lại.
Kết quả hôm nay … lại loạn lên.
Oan gia! Thật là oan gia!
- Đại ca, nàng cười nhạo nói ta cách dùng binh không đúng! Hừ! Phụ nữ thì biết cái gì! Trong học viện quân sự chúng ta chính là học cái này!
- Hừ, học dùng binh trong học viện?
Mose cũng không thôi:
- Ta tại Tây Bắc là kỵ binh thuộc Roline tướng quân. Cũng đã tự mang mấy trăm kỵ binh! Ngươi nói ta không biết dùng binh? Ngươi đã từng chỉ huy được bao nhiêu người?
- Phụ nữ biết cái gì!
- Trẻ con biết cái gì!
- Ngươi…
- Ngươi…
Hai người ríu ra ríu rít trong phòng, Đỗ Duy một mặt cười cổ quái, nhìn 2 người đấu võ mồm, cuối cùng về sau, hắn làm mặt giận, dùng sức đập bàn 1 cái.
Ba 1 tiếng. Hai người đồng thời chấn động, nhìn Đỗ Duy thấp thỏm.
- Khụ!
Đỗ Duy ra sức làm mấy phần tôn nghiêm của trưởng bối, ho khan 1 tiếng, lại nói ra thêm 1 câu:
- Loạn cái gì! Ai nói thêm 1 câu, hôm nay cắt cơm!
Mose hừ 1 tiếng, nhìn Đỗ Duy giận nói:
- Các người là huynh đê, ngươi đương nhiên là giúp hắn!
Nói xong, dậm chân bước ra ngoài.
Trên mặt Gabri có ý cười, vừa muốn đi ra, Đỗ Duy lại gọi giật lại:
- Gabri!
- Ách … Đại ca?
Đỗ Duy thở dài, ngồi ngay ngắn lại, ngưng thần nhìn đệ đê. Nhìn ánh mắt hắn 1 lượt, cuối cùng mở miệng nói:
- Em xem trúng cô nhóc này?
Gabri cười khan 2 tiếng, dứt khoát nói:
- Không sai!
Đỗ Duy khẽ nhíu mày, lần này Gabri hiểu sai ý, gấp gáp giải thích:
- Em không ý khi dễ nàng, chỉ là loại nữ nhân thế này, tính tình vô cùng mạnh mẽ. Muốn đi vào trong trái tim của nàng, nhất định phải cứng rắn 1 chút. Nàng giờ hận em đến tận xương, em đảm bảo mấy ngày, nàng chỉ sợ đi ngủ cũng mơ thấy em.
Đỗ Duy trừng mắt nhìn, đột nhiên cười khổ nghĩ thầm: em mình, tự nhiên là 1 cao thủ tán gái à.
- Em thật là thích Mose?
Đỗ Duy nghiêm túc hỏi.
- Đúng!
Gabri nhìn đại ca, đột nhiên hơi biến sắc, buột miệng nói:
- Đại ca, chả lẽ nàng là nữ nhân của anh? Em không biết a!
- Nhảm nhí!
Đỗ Duy lập tức mắng lớn, sắc mặt Joanna bên cạnh có chút quỷ dị, hắn vội giải thích:
- Nói hươu nói vượn cái gì!
Gabri rụt cổ:
- Không phải nữ nhân của anh là được rồi.
- Chỉ là … còn hôn thê của em?
Đỗ Duy thở dài:
- Qua năm sau, em thành niên, nghi thức không thể kéo dài.
Gabri nhìn Đỗ Duy, ánh mắt quái dị:
- Thế thì sao? Em đâu phải chỉ lấy 1 vợ.
Lời này trực tiếp làm Đỗ Duy cứng họng.
Em trai tốt a! Đại ca ngươi sau khi thành niên mới miễn cưỡng có 2 nữ nhân.
Tiểu tử này còn chưa trưởng thành, lại cũng nghĩ tới lấy 2 rồi.
Gabri sắc mặt nghiêm túc, thấp giọng cười:
- Ca ca, sự việc này anh không cần bận tâm. Trong mắt em, phu nhân Listeria không phản đối việc này, 2 ngày trước nàng thấy ta, còn hỏi ta hồi lâu. Hỏi em thích ăn cái gì, lại bảo em chiếu cố Mose. Xem ra hầu tước phu nhân hẳn sẽ không phản đối đâu.
Đỗ Duy lại thở dài.
Trời đông còn chưa qua, làm sao mà bắt đầu phát xuân được?
***
Trong hoàng cung, một cung đình lễ quan nhẹ nhành đi vào trong cung.
Cung điện này đương nhiên là của hoàng đế bệ hạ, Charles.
Tiểu hoàng đế vừa hoàn thành 1 khóa học cùng lão sư cung đình kiếm thuật, lễ quan mới dám lên.
- Việc gì?
Charles tiện tay ném kiếm cho người hầu bên cạnh, cầm khăn nóng lau người, sau đó 2 thị nữ thanh tú đem áo bào mặc cho hắn.
- Bệ hạ. Đây là danh sách khách mời năm mới.
Lễ quan cung kính khom lưng nói:
- Ý nhiếp chính vương là, năm nay mời tiệc, bệ hạ có muốn mời khách quý đặc biệt nào không.
Charles cười lạnh 1 tiếng – danh sách khách mời? Việc nhỏ như vậy mới cho ta làm?
Chẳng qua trên mặt hắn vẫn không đổi sắc, cầm nhìn qua, so với năm ngoái cũng không khác biệt, chỉ là nhiêu hơn 1 tên: phu nhân Listeria.
Trượng phu của phu nhân Listeria trước khi chết là quý tộc hoàng thất, có thể nói nàng là thân thích của hoàng thất. Lần này tới đế đô, đương nhiên không thiếu vị khách này.
Charles trầm ngâm 1 lúc, đột nhiên ánh mắt có vài phần nóng bỏng, nhớ lại trong nhà Đỗ Duy, thấy được thiếu nữ mỹ lệ đó.
À… thiếu nữ đó, nghe nói gọi là Mose, muội muội của phu nhân Listeria.
Nghĩ vậy, hắn cầm bút, ghi thêm mấy tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận