Ác Ma Pháp Tắc

Chương 373: Bà nương này không phải người

-Há há…. hơn cả câu
"Trông thì tuổi còn trẻ hơn so với thực tế một chút"
này của người đấy! Nhóc con, phu nhân Listeria này, ta biết nàng ta từ lâu rồi. Nàng ta đã hơn ba mươi tuổi rồi đó… Ngươi không thấy là nàng nhìn qua còn quá trẻ sao? Nếu không hỏi đến tuổi tác. Ai cũng sẽ nghĩ nàng chỉ là một thiếu nữ mười bảy mười tám thôi!
Đỗ Duy lắc đầu:
-Điều này cũng không có gì kỳ quái cả. Nàng sinh ra trong gia đình quý tộc. Từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, có cuộc sống sung túc. Tất nhiên là được chăm sóc tốt hơn chút xíu, có thuật trụ nhan, nhìn qua còn trẻ và xinh đẹp hơn thôi. Cũng không xem là kỳ quái.
-Hừm… hừm….
Gandalf áo xanh liên tục cười lạnh. Cười đến nỗi Đỗ Duy có chút sợ hãi trong lòng, lão mới bỗng nhiên nói:
-Đỗ Duy, mẹ của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?
-Mẹ của ta à ?
Đỗ Duy nghĩ nghĩ, cũng không khỏi nhíu mày. Trong lòng bỗng nhiên sinh nghi hoặc.
Trên thực tế, trong lòng Đỗ Duy vốn ám ảnh đối với vị phu nhân Listeria này, cũng có chút cảm giác khác thường. Chỉ không biết rốt cuộc là ở chỗ nào, nhưng thủy chung cũng không muốn biết. Hơn nữa hắn đối với lời
"cầu hôn"
của vị phu nhân này quả rất đau đầu, bình thường tính chuyện tránh né còn không kịp, đâu còn có thể tới tận cửa tìm nàng ta chứ?
Hiện tại được ngài mũ xanh nhắc đến, hắn vốn là người thông minh liền lập tức hiểu được rốt cuộc không ổn ở chỗ nào!
Cứ coi như được trời cao chiếu cố, lại có thuật trụ nhan nhưng bảo dưỡng thế nào thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi cũng không thể nào có khả năng giữ được dung nhan giống như con gái mười tám! Huống chi, vị phu nhân này lại cai quản một gia tộc lớn như vậy, thường xuyên lao tâm lao lực. Điều này khiến nữ nhân rất mau già. Nhưng vị Listeria phu nhân này lại…
Nói đến việc sinh ra trong phú quý, cuộc sống sung túc. Bá tước phu nhân của gia tộc Rowling cũng y như thế. Bá tước phu nhân trước khi lấy chồng cũng là tiểu thư quý tộc. Nếu nói đến điều kiện sống, chưa chắc đã kém hơn so với phu nhân Listeria! Mẹ của Đỗ Duy cũng là mĩ nhân nổi danh trong giới quý tộc. Ăn ngon mặc đẹp, phương pháp bảo dưỡng tốt như thế mà nhìn qua tuổi cũng không trẻ như vị Listeria phu nhân này!
Nói một câu không khách khí. Có thể bảo trì dung nhan đến trình độ như phu nhân Listeria. Quả thực là yêu quái… hoặc là, quả thật rất nghịch thiên!
Thấy Đỗ Duy trầm mặc suy tư. Gandalf áo xanh cười ha hả. Trên mặt lộ ra vô cùng đắc ý:
-Người không biết chuyện này. Nhóc con, cũng không trách ngươi kiến văn hạn hẹp. Chuyện này trên cả đại lục, người biết chỉ sợ cũng không có bao nhiêu! Hừm… hừm….
-Ngài cũng thích rào ra đón vào nhỉ….
Đỗ Duy hét toáng một câu:
-Được rồi, ngài bây giờ đã là sư phụ của ta. Có gì bát quái, không cần che giấu nữa. Cứ vui vẻ mà nói ra đi!
Gandalf cười thần bí. Sau đó thấp giọng nói:
-Mẹ của nàng ta…. Không phải là người!
Đỗ Duy vừa nghe lời này. Thân thể không khỏi run lên. Thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
Không phải người? Đừng nói là yêu quái? Không phải là yêu nghiệt gì chứ? Thế giới này, đừng nói là cũng có tồn tại hồ ly tinh gì đó sao?
Ngạc nhiên nhìn Gandalf. Gandalf mới cười nói:
-Ài, chuyện này kể ra thì dài lắm… ta chỉ biết, vào thời kì xa xưa trên đại lục này không chỉ có loài người tồn tại. Hình như là vì một trường đại chiến gì đó mà vài chủng tộc khác vì bị thần linh đuổi nên phải ly khai đại lục này rời lên phương bắc rồi vượt qua Thần Sơn…. Hiện tại Long tộc đang trấn thủ Thần Sơn chính là vì bảo vệ cánh cửa của đại lục này, không cho những chủng tộc đã bị đuổi đi trở về.
Nói đến đây, Đỗ Duy mơ hồ đoán được chút gì đó:
-Đừng nói là vị phu nhân Listeria này vốn không phải là loài người? Là chủng tộc gì đó bị đuổi đi chứ? Sặc. Trong truyền thuyết, tộc Tinh Linh rất là nổi tiếng về xinh đẹp… mặc dù ta chưa có thấy qua tộc Tinh Linh. Nhưng ta cũng biết người tộc Tinh Linh so với loài người bình thường thấp bé hơn nhiều. Hơn nữa… vành tai vừa nhọn vừa dài.
-Đúng là tộc Tinh Linh đấy.
Gandalf lạnh lùng cười nói:
-Chỉ có điều không phải là Tinh Linh thuần chủng. Trên đại lục này những chủng tộc khác sớm đã bị đuổi đi, nếu bây giờ còn có tộc Tinh Linh hoặc những chủng tộc khác tồn tại ở đại lục này thì sớm đã bị thần điện xem như tà giáo trực tiếp diệt tận gốc. Thời điểm truyền thuyết thượng cổ, hầu hết tội dân đều bị đuổi đi. Một số ít không đi đã sớm bị loài người tiêu diệt sạch sẽ. Trên đại lục bấy giờ sao có thể còn có Tinh Linh thuần chủng tồn tại? Vị phu nhân Listeria này, ta đoán nàng hơn phân nửa là con lai của loài người và Tinh Linh. Điểm này ta tuyệt đối không nói sai. Chỉ có điều, truyền đến đời nàng ta, chỉ sợ huyết thống đã rất phai nhạt. Cho nên về ngoại hình cũng không mang bao nhiêu đặc thù của Tinh Linh tộc. Mà theo truyền thuyết thọ mệnh của Tinh Linh tộc so với loài người rất dài, hơn nữa dung nhan lại xinh đẹp…. Theo truyền thuyết thượng cổ, một cô gái tộc Tinh Linh tuổi gần một trăm, tướng mạo so với nữ tử trẻ tuổi loài người không khác bao nhiêu.
Đỗ Duy dẩu môi:
-Nhưng… nhưng chỉ dựa vào việc nàng ta nhìn qua tuổi rất trẻ cũng không thể kết luận ngay được.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Gandalf chỉ vào mắt mình:
-Chuyện này đương nhiên không phải là điều chứng minh duy nhất. Ta đã tra duyệt qua không ít điển tịch…. Hừm hừm, lần đầu tiên ta gặp nữ nhân đó là cách đây hai năm về trước. Ngươi đại khái không có chú ý tới tròng mắt của nàng ta sao?
Dừng một chút, Gandalf nói:
-Mắt của người Roland chúng ta có màu lam, màu lục, màu vàng sậm…. chỉ là vị Listeria phu nhân này, mắt mặc dù cũng là màu lam nhưng đồng tử của nàng cùng với người thường có chỗ bất đồng. Ta ngày đó mơ hồ cảm giác được hơi thở trên người nàng ta có chút quái dị. Nàng ta không phải là loài người thuần chủng nên hơi thở đương nhiên có chút bất đồng. Người thường mặc dù không cảm giác được, nhưng với cảm ứng lực ma pháp của ta lại có thể nhận ra điểm khác biệt nho nhỏ. Lúc đó ta càng gia tăng quan sát. Mắt của nàng quả nhiên có chỗ khác biệt, đồng tử thoáng lộ ra màu tím nhàn nhạt. Nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ không thể thấy được.
Gandalf nói đến đây, khiến cho Đỗ Duy rõ ràng rất bất ngờ:
-Dòng máu của tộc Tinh Linh sao?
-Lão nhân gia ta suy đoán, còn có thể sai sao?
Gandalf hừ một tiếng:
-Dòng máu của rất Tinh Linh tộc quý giá! Ta vừa nhìn thấy trong lòng đã rất thích! Trên đại lục không ngờ vẫn còn có người mang huyết thống tộc Tinh Linh tồn tại! Mà trong truyền thuyết, tộc Tinh Linh trời sinh có được thiên phú ma pháp đặc thù. Tinh Linh ma pháp của tộc Tinh Linh, mặc dù nghe đồn uy lực không bằng long ngữ ma pháp nhưng thâm ảo thần bí thì không kém chút nào. Ta một đời say mê nghiên cứu ma pháp, có thể gặp được một người có huyết thống Tinh Linh, đương nhiên không muốn bỏ qua, liền muốn bắt nàng về từ từ nghiên cứu. Đáng tiếc là bị cái tên cao đẳng kỵ sĩ thần điện phá rối. Ta lại không muốn vi phạm lời hứa…. hừ, nên mới tha cho kỵ sĩ đó một mạng, giả vờ rút lui. Chỉ có điều, trong lòng ta đối với cô gái có huyết thống Tinh Linh này lại có chút tò mò. Liền cố ý thi triển trên người nàng ta một chú ngữ ma pháp khiến cho nàng trong một khoảng thời gian ở tương lai, sẽ từ từ bị hóa đá. Cũng chỉ muốn là thử xem xem máu con lai Tinh Linh đối với ma pháp của loài người chúng ta có phản ứng gì kì diệu gì hay không….
Đỗ Duy hỏi:
-Vậy…. ngài sau khi hạ chú ngữ, sao lại không tìm nàng ta nữa?
Gandalf áo xanh lắc đầu:
-Ngay sau đó ta có việc phải rời đi… Hừ, cũng cùng ngươi ít nhiều có chút quan hệ! Học trò Joanna của ta, con nhỏ này mặc dù ở bên ngoài vốn là kẻ hiếu động. Nhưng chúng ta lúc đó vẫn có cảm ứng ma pháp liên lạc. Trong mấy hôm bỗng nhiên mất liên lạc với nó. Một tia cảm ứng cũng không thấy. Ta lo lắng là con nhỏ này đã gặp phải chuyện gì đó đành bất đắc dĩ… Tinh Linh hỗn huyết mặc dù trân quý, chỉ là dù sao đồ đệ của mình vẫn quan trọng hơn. Vì tìm kiếm đồ đệ, ta lúc đó mới vội vàng rời đi.
Nói đến đây, lão cười cười:
-Sau lại nhớ tới Tinh Linh hỗn huyết này. Ngày đó ta đi vội vàng, chưa chỉ cho nàng cách giải trừ mà pháp hóa đá kia nên cũng không biết nàng ta thế nào. Hoặc là đã hóa đá mà chết, hoặc là thế lực của gia tộc nàng ta không nhỏ, chung quy có thể tìm được ma pháp sư chỉ cho nàng cách giải trừ.
Đỗ Duy nghe xong không khỏi thở dài trong lòng…. Lão già này, quả nhiên là lớn mật làm càn mà. Lão tùy tiện dùng tánh mạng của người khác để thí nghiệm. Không một chút để tâm….. quả nhiên là xem mạng người như cỏ rác.
Lão già này, lại đưa ra một vấn đề khó khăn cho Đỗ Duy:
-Hóa ra hôm nay không ngờ ở đây lại gặp được người phụ nữ đó, khiến cho ta rất là ngạc nhiên a…. chỉ là, nàng ta là bằng hữu của ngươi. Lão nhân gia ta cũng không có ý khiến cho học trò ngươi khó xử… bắt nàng ta trở về nghiên cứu, không cần nữa. Chỉ là yêu cầu một bình máu, cũng không tính là quá cao chứ? Nàng ta là người khỏe mạnh như vậy. Lấy ra một bình máu nho nhỏ, cũng không tổn thương nàng ta gì lắm. Nghỉ ngơi một hai ngày sẽ khôi phục liền…. ài…
Lão dường như sợ Đỗ Duy không đồng ý như thế, liền nói:
-Ta từng tìm được một thứ ma pháp tộc Tinh Linh thượng cổ đã cũ kỹ nên sớm muốn thử một chút. Đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội…. Nếu ngươi có thể chuẩn bị cho ta một bình máu. Ta nghiên cứu nếu có kết quả thì….. há há. Nhóc con, ngươi đã là học trò của ta. Nếu ta có thể nghiên cứu ra Tinh Linh ma pháp, lẽ nào còn không dạy cho ngươi sao?
Đỗ Duy đối với ma pháp tộc Tinh Linh gì đó mà thầy giáo nói, hứng thú cũng không lớn lắm. Hắn hiện tại đã có quá nhiều thứ. Bản thân có xu hướng nhiều quá không nên tham cứu tường tận. Vô luận là tinh không đấu khí, tinh thần ma pháp, lại còn cả ma pháp phổ thông, hay là Đại Tuyết Sơn vu thuật... Mỗi cái tu luyện đến tuyệt đỉnh đều quá xa vời. Tinh Linh ma pháp này, đối với Đỗ Duy mà nói cũng không có sức hấp dẫn gì lắm.
Chỉ có điều lão mũ xanh này là cho mình thể diện nên mới mở miệng hỏi ý kiến mình như vậy. Hơn nữa lão tính tình cổ quái, cùng với Gandalf bản thể có khác biệt rất lớn. Nếu như mình không đồng ý, chọc giận cái lão già cổ quái này thì…. Hắn không thể xem nhẹ tính mạng được. Nếu như hắn khư khư cố chấp, cứng rắn mạnh mẽ chỉ sợ cái mạng nhỏ của phu nhân Listeria khó mà bảo toàn. Thế lực gia tộc Listeria gì gì đó lão già này vốn không để trong mắt. Nếu như lão muốn mạnh bạo thì Đỗ Duy cũng không có bản sự để ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận