Ác Ma Pháp Tắc

Chương 347: Nghi binh (Tiếp theo)

Ruga xuất thân từ Đại Tuyết Sơn, cấm địa này đã dùng một loại vu thuật bố trí, người ngoài muốn vào cũng không dễ dàng.
Ruga một đường đi vào một cái phòng vắng, giận dữ đá mở cửa phòng, lại cố nén giận không đập bể đồ đạc, mà hít một hơi thật sâu, đẩy ra một cái tủ trong phòng lách minh đi vào.
Đẩy ngăn tủ ra bên trong là một bí đạo, hướng đi xuống, có thể nghe thấy tiếng gió, tiếng nước chảy rõ ràng.
Nếu Đỗ Duy tại chỗ này hắn nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, bí đạo trong tướng quân phủ của Ruga có bố cục và phong cách kiến trúc cùng với mê cung dưới thành Gileat cực kỳ giống nhau.
Vặn cơ quan mở một cánh cửa đá, sau đó đột nhiên bên trong truyền đến tiếng rên thống khổ, âm thanh chói gắt đến đáng sợ như ẩn chứa thống khổ vô cùng.
Ruga mặt càng âm trầm, xoay người đóng cửa lại, đi vào trong mật thất.
Trong mật thất, trên mặt đất loang lổ vết máu, một người toàn thân trần trụi đầy máu thống khổ kêu gào, đồng thời thân thể không ngừng vặn vẹo trên mặt đất, trên bề mặt cơ thể cũng đã méo mó, không ít chỗ da thịt cũng đã vỡ tan
-Cha…cha…ta, mau chế trụ ta lại!
Kêu thống khổ không phải ai khác không ngờ lại là thiếu tướng quân Cybaster hôm nay trên chiến trường đã thể hiện sáng chói!
Giờ phút này Cybaster nơi nào còn có nửa điểm khí phách của dũng sĩ kháng rồng? Hắn giống như chó nhà tang lăn lộn trên mặt đất, toàn thân xuất hiện trạng thái khác thường!
Cơ thể vốn gần như hoàn mỹ, phía trên nhiều chổ máu thịt trào ra! Dưới da thịt có vẻ vô số chổ như có khí lưu hay vật gì đó chạy tới chạy lui, càng đáng sợ hơn là hắn mặc dù kiệt lực đè nén nhưng mỗi lần hít thở cơ thể lại phồng to ra. Trên người nhiều chổ da thịt đã nứt ra, thân thể giống như ẩn chứa lực lượng có thể nổ mạnh vào bất cứ lúc nào mà ra!
Cybaster thống khổ tới cực điểm. Hai tay mở ra, cố gắng nắm chặt nắm tay nhưng làm không được. Hắn giờ phút này toàn thân sợ là một tia khí lực cũng không có chỉ có thể nằm lăn lộn trên đất.
-Khống chế -Thanh âm uy nghiêm của Ruga vang vọng cả mật thất - Khống chế lại! Không được chịu thua, dùng lực lượng nội tâm của ngươi khống chế thân thể này, ngươi có thể làm được, con ta!
Cybaster bỗng nhiên điên cuồng cười rộ lên, thanh âm tràn ngập dữ tợn cùng cuồng loạn, rồi đột nhiên cười như điên, dùng giọng nói hung tợn đối với cha mình:
-Đừng nói nhảm! Lão khốn kiếp! Ngươi ngoại trừ nói còn có thể làm cái gì! Ngươi mà còn nói nhảm bên tai, ta sẽ giết ngươi!
Sau một khắc thanh âm cuồng nộ này bỗng nhiên trở nên đáng thương, giọng nói giống như cầu khẩn
-Cha…mau đánh ngất con đi, con khống chế không được… Mau đánh ngất con, hắn muốn thoát ra! Muốn thoát ra…
Ruga hai tay run rẩy, trên mặt đầy phức tạp cùng thống khổ, yên lặng đi tới bên người Cybaster ngồi xuống.
-Ngươi…ngươi! Lão già kia, ngươi đi chết đi! - Cybaster bỗng nhiên nổi điên lên, tay trái nắm thành đấm đánh về phía Ruga, nhưng đồng thời sắc mặt hắn lại biến đổi - Không được thương tổn ông ấy!
Tay phải mạnh mẽ đấm lên bả vai trái của mình, cản một quyền lại.
-Cybaster ngươi là con Ruga ta! Ngươi có thể khống chế được hắn! Lúc trước ngươi có thể làm được, bây giờ nhất định cũng làm được!
Ruga hít một hơi thật sâu, nâng bàn tay lên nhẹ nhàng đặt tại trán Cybaster. Trong lòng bàn tay một đạo hào quang màu trắng chậm rãi lóe ra dần dần đi vào trong mi mắt Cybaster.
Tiếng thở dốc dần bình tức trở lại, vẻ mặt Cybaster liên tục biến hóa, lúc thì cuồng loạn, lúc thì thống khổ kêu khóc, rốt cuộc khi Ruga sắc mặt trở nên trắng bệch, hiển nhiên là dùng hết toàn lực, Cybaster mới dần yên tĩnh lại tâm tình.
Cũng không biết qua bao lâu, Cybaster bỗng nhiên thở dài một hơi, thân thể chậm rãi ngồi dậy, hắn hít sâu vài cái, toàn thân vết thương nhanh chóng chữa lành với tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy, những vết sẹo trên người trong chốc lát không còn dấu vết nào.
Trong mắt hắn, vẻ cuồng bạo hay yếu đuối đều toàn bộ biến mất, trở lại như ngày thường lạnh lùng thong dong.
-Cha - Cybaster bỗng nhiên thở dài – Người lại vừa sử dụng pháp thuật đó, nên biết, pháp thuật này sử dụng sẽ làm tuổi thọ của người giảm đi
Ruga trầm mặc một lúc,ảm đạm cười:
Ta đã già, dù ta chết… cũng có ngươi kế thừa tất cả.
-Nhưng … Con bây giờ còn không thể dung hợp hoàn toàn, nếu tương lai không có người, mà con vẫn chưa dung hợp được vậy… - Cybaster lắc đầu.
-Ngươi là con của Ruga ta - Ruga trong ánh mắt lộ ra một tia kiêu hãnh - Ngươi là truyền nhân ưu tú nhất Đại Tuyết Sơn, ta nói ngươi có thể làm được ngươi dĩ nhiên sẽ làm được.
Nhưng … - Cybaster bỗng nhiên nhẹ nhàng cười - con thực sự lo lắng… Nếu có một ngày con không khống chế được …Con giết người, nên làm sao bây giờ?
-Giết ta… - Ruga bỗng nhiên haha cười - Đại Tuyết Sơn ngàn năm xưa nay… Người vì trải nghiệm mà mất mạng, Ruga ta không phải người đầu tiên cũng không phải kẻ cuối cùng.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Ruga lấy từ trong ngực ra một cái chai, rót ra một ít chất lỏng, tự uống một ngụm, sau đó thở ra một hơi:
-Ngươi bây giờ cảm thấy tốt hơn rồi chứ?
-Con nghĩ là không có vấn đề gì.
Cybaster nhẹ nhàng đứng lên vỗ sạch bụi đất trên người, sau đó đi đến một ngăn tủ lấy ra một cái mặt nạ sắt giống cái mình thường mang, nhẹ nhàng đeo trên mặt. Quay đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ruga:
-Con nghĩ không có vấn đề… Chỉ có điều, con gần đây sử dụng lực lượng có chút quá mức thôi.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Dừng một chút, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài:
-Cha…Con cách hoàn mỹ thể chính thức …còn xa không?
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Duy lại chủ động đến tướng quân phủ gặp Ruga.
Trải qua một đêm điều chỉnh, Ruga hình như đã khống chế hoàn mỹ tâm tình của chính mình. Một già một trẻ, hai con hồ ly nói chuyện với nhau, trong lời nói ẩn chứa dao kiếm, rõ ràng trong lòng hận muốn nuốt sống đối phương nhưng lại làm ra vẻ hòa nhã.
Sau đó Đỗ Duy cùng Ruga hai người ở trong phòng bí mật thảo luận suốt buổi sáng, còn Hussein thì chờ ở bên ngoài. Mà thư phòng Ruga cũng không phải là nơi hắn được phép đi vào.
Khoảng giữa từng xảy ra một chút ồn ào nho nhỏ, nghe như trong thư phòng đột nhiên có tiếng gào to, còn có tiếng vật bị đập bể, Hussein nhíu mày đang muốn xông vào nhưng nhớ trước khi đến đây hôm nay Đỗ Duy đã nói trước với mình
-Mặc kệ ta ở bên trong bao lâu, mặc kệ ngươi nghe thấy tiếng động gì, cũng không cần lo lắng, cũng đừng khinh thường vọng động.
Quả nhiên lúc thị vệ chung quanh vẻ mặt căng thẳng chạy vào thư phòng, đều bị Ruga la hét đuổi ra.
Cho tới giữa trưa, hai người này mới từ trong thư phòng đi ra, trên mặt Đỗ Duy có thể thấy nụ cười gian xảo, mà Ruga thì nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng lại đang cố gắng đè nén tức giận.
-Đã như vậy, Ruga tướng quân, ngài không cần đưa tiễn ta, buổi chiều ta sẽ xuất phát về lãnh địa… Ngài cũng biết, đám người thảo nguyên trong tay có quá nhiều thứ có thể làm người ta đau đầu, ta đi ra ngoài lâu như vậy không biết ở nhà đã loạn thành cái gì nữa.
Đỗ Duy cười càng có vẻ thong dong, ánh mắt Ruga càng tỏ ra căm tức
Hắn sắc mặt hơi đổi, cắn răng phun ra một câu:
-Không tiễn!
Lập tức ngay cả diễn kịch cũng chẳng thèm, nhanh chóng đi vào thư phòng của mình.
-Ngươi rốt cuộc cùng hắn nói chuyện gì ở bên trong? - Hussein hỏi.
Nhìn thấy Ruga đi vào thư phòng, nụ cười trên mặt Đỗ Duy từ từ biến mất, lập tức thở dài:
-Ôi… vừa đi vừa nói đi, cùng lão già này đàm phán thật là đi trên lưỡi dao a! Vừa rồi có vài lần hắn suýt nữa không nhịn nổi tức giận, muốn rút đao với ta, hắc hắc!
Mặc dù Ruga nói
"không tiễn"
nhưng khi xe ngựa Đỗ Duy ra khỏi thành vẫn như trước có mấy trăm tên kỵ binh tinh nhuệ võ trang tận răng đi theo.
Nhất là đội kỵ binh này còn mang theo ba nghìn thớt chiến mã tốt nhất, cùng mười xe vận tải lớn chở ba nghìn bộ vũ khí và áo giáp cho kỵ binh.
Mấy cái này là Đỗ Duy lúc trước đánh cuộc thắng được, mà mấy nữ nô cứu được khi đánh cuộc cũng được Đỗ Duy đồng thời mang theo.
Kỵ binh phía trước mở đường, người ngựa theo sau ra khỏi pháo đài Watt. Đến lúc đi đã lâu. Pháo đài Watt đã dần nhìn không rõ, Đỗ Duy mới nhẹ nhàng thở ra.
-Ngươi rốt cuộc cùng Ruga nói những gì? - Hussein đã ngồi trong xe ngựa.
Đỗ Duy ánh mắt lấp lánh ,cười thần bí nói thầm:
-Tây Bắc hành lang!
-Tây Bắc hành lang?
Hussein sửng sốt một lúc.
-Tây Bắc hành lang là con đường duy nhất đi ra sa mạc và thảo nguyên, là nhược điểm lớn nhất của chúng ta, là cửa nhà của chúng ta! Hai lần trước người trên thảo nguyên có thể lén tiến vào là bởi vì Tây Bắc quân mở cửa thả người… Hừ ta bị người hại hai lần, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chịu được! Chúng ta và Tây Bắc quân đã kết cừu hận, nếu tiếp tục đem cửa lớn giao cho người ta gác, bọn họ cũng không cần làm cái gì nhiều. Cứ cách vài năm cho vào hai ba nghìn lính thảo nguyên cũng đủ để chúng ta bị san thành bình địa rồi. Cho nên… - Đỗ Duy nói tới đây nhẹ nhàng cười - Ta muốn lấy lại Tây Bắc hành lang! Ruga đáp ứng ta, trong vòng mười ngày hắn sẽ hạ lệnh rút hết người ở Tây Bắc hành lang… Sau đó trong phạm vi tỉnh Desa sẽ không còn Tây Bắc quân. Mà ta, ta sẽ ở Tây Bắc hành lang bố trí lại phòng tuyến để người thảo nguyên sau này khỏi lẻn vào.
Hussein thở dài:
-Ruga thật sự đồng ý đem vị trí quan trọng như vậy giao cho ngươi…Phải biết chỉ cần hắn một ngày còn nắm Tây Bắc hành lang chẳng khác nào nắm yết hầu chúng ta! Hắn dễ dàng buông tay vậy sao?
-Hắn không thể không buông - Đỗ Duy ảm đạm cười - Đây là một trong những mục đích lớn nhất lần này ta đi pháo đài Watt… Tây Bắc hành lang phải lấy trở về, ta cùng với lão già này nói chuyện một buổi sáng, uy bức lợi dụng thủ đoạn gì cũng dùng hết, may mắn ta tính đúng một điều là Ruga bây giờ còn chưa muốn phản! Hơn nữa chuyện lần này hắn phải làm bề ngoài cho đế đô nhìn, hắn mặc dù giết Thủ vệ Sói vàng nhưng nếu tiếp tục nắm Tây Bắc hành lang thì tránh không thoát dị nghị. Ta liền nói với hắn, nếu đã không cùng thảo nguyên cấu kết vậy… Không bằng đem hành lang giao ra đây. Từ nay về sau nếu có người thảo nguyên lẻn vào trách nhiệm sẽ không cần Tây Bắc quân phải gánh vác… À, nhưng ta nói lời này rất trực tiếp thẳng thắn, Ruga tức giận đến mặt không còn chút máu, liền nắm cái bàn mà trút giận… Haha.Sau đó là diễn trò, ta chỉ tay lên trời thề nói Ruga hắn đối với đế quốc trung thành tận tâm gì đó… Đến mức miệng muốn khô!
Dừng một chút, Hussein bỗng nhiên lại hỏi:
-Ngươi phái Philip đi đâu?
-Hắn…Sáng sớm hôm nay ta để cho hắn ra thành trước…À, hắn được ta phái đi gặp tổng đốc Bohan - Đỗ Duy mỉm cười - Tốt rồi, chờ đến khi đến thành Hạ Lan, ta nghĩ tổng đốc Bohan sẽ phái người đến nghênh đón, chúng ta sẽ dừng chân một ngày ở phủ tổng đốc Bohan … Chuyện lần này mới tính toàn bộ xong xuôi!
Đỗ Duy sau khi nói xong có vẻ có hơi mỏi mệt tựa vào trong góc dưỡng tinh thần.
Hắn quả thật có chút mệt mỏi. Buổi sáng trong thư phòng cùng Ruga tranh đấu hao phí tinh thần so với cùng cường địch giao chiến còn mệt hơn.
Hơn nữa có mấy lần Đỗ Duy cảm giác được mình đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Ruga, làm đối phương nổi lên sát tâm! Nhưng không biết vì cái gì…Ruga lại nhịn tiếp.
Thu hồi quyền không chế Tây Bắc hành lang, việc này trọng đại, Đỗ Duy nói thế nào cũng sẽ không từ bỏ. Hơn nữa nhiều lúc Đỗ Duy thậm chí cố ý ẩn ẩn ám chỉ nếu Ruga không chịu mình sẽ phái binh dụng võ lực thu hồi Tây Bắc hành lang! Ruga ngươi hoặc là ngay lập tức làm phản, mọi người gặp lại trên chiến trừong, hoặc đem Tây Bắc hành lang trả lại cho ta.
Cứ như vậy bức Ruga thỏa hiệp
Nhưng mà cuối cùng Ruga hình như có vẻ hả hê, giống như có chút đùa cợt.
Tây Bắc hành lang thật ra là một thung lũng lớn là một chổ hẹp nhất trên núi Cirimaro cũng có chiều rộng vài dặm, chỗ dài nhất đến mười dặm.
Như vậy rộng lớn thông đạo, muốn phái binh canh gác thật phải chuyện dễ, càng khó khăn là tại đó không thể xây dựng pháo đài đồn trú trọng binh!
Đầu tiên là bản thân Đỗ Duy binh lực cũng không dư dả. Hai là Tây Bắc hành lang không có nước, nếu đồn trú trên vạn quân ở chỗ này nước mỗi ngày phải dùng đều phải tiếp tế từ hậu phương, khối lượng tiếp tế khổng lồ như vậy sẽ làm chính mình mệt mỏi.
Khó khăn về địa lý hết lần này đến lần khác lại xảy ra ở cửa nhà.
Phái binh không được mà không phái binh cũng không được.
Ruga… ngươi muốn cười nhạo ta sao! Ta sẽ cho ngươi thấy!
Hai ngày lộ trình đoàn người đã đi đến nơi phân chia thế lực giữa Tây Bắc quân và tổng đốc Boran: Hạ Lan thành.
Ở chổ này một ngàn kỵ binh Tay bắc quân rời đi mà Bohan tổng đốc phái đến một đội kỵ binh nghênh đón.
Philip cũng ở trong đội ngũ tổng đốc Bohan phái đến. Nhìn thấy đội xe của Đỗ Duy đến, Philip giục ngựa đi lên bên cạnh chờ Đỗ Duy xuống xe.
Vẻ mặt hắn mang theo ý cười:
-Thưa công tước, Bohan tổng đốc đối với kế hoạch chinh binh "Song Thắng" của chúng ta tỏ ra có hứng thú, hắn bây giờ đang ở tổng đốc phủ chờ người.
Đỗ Duy nhìn thấy Philip vẻ mặt mệt mỏi, thở dài:
-Ngươi vất vả rồi.
Quả thật người thanh niên này đi trước một bước đến tỉnh Norin xin gặp Bohan, sau còn thuyết phục tên ngoan cố này, tiếp theo lại dẫn người tới nơi này nghênh đón, chỉ trong hai ngày bôn ba mấy trăm dặm đường đối với một thư sinh mà nói quá vất vả rồi.
Sau đó hắn nhìn Hussein phía sau cười cười thấp giọng nói:
-Nhìn xem, Hussein… chúng ta rất nhanh sẽ có đầy đủ bình nguyên!
Nhưng mà sau đó Philip cười khổ một tiếng, thấp giọng nói:
-Thưa công tước mọi chuyện cũng không có dễ dàng như thế… Bởi vì Bohan đưa ra một cái điều kiện sẽ làm chúng ta khó xử!
-Điều kiện? - Đỗ Duy nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận