Ác Ma Pháp Tắc

Chương 250: Kẻ sáng tạo kỳ tích

Đỗ Duy trào dâng lý tưởng hào hùng trong lòng, dẫu sao thân là một người đàn ông, bỗng nhiên nắm giữ một tỉnh thành, một lãnh địa to lớn với hàng ngàn hàng vạn con dân trong tay. Khi mà quyền thế nằm trong tầm tay sẽ khó tránh được xuất hiện lòng hăng hái muốn làm lớn một trận.
Song, vấn đề hắn phải đối mặt cũng thật sự không ít.
Về mặt tài chính, dù Đỗ Duy hiện giờ không thiếu tiền, nhưng tương lai, những chỗ phải xài tiền sẽ không hề ít! Nếu không có khoản tống tiền vương quốc liên hợp ở Nam Dương kia, chỉ dựa vào thu nhập buôn bán ở đế đô, thật sự là không chống được bao lâu.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Vị trí địa lý của hành tỉnh Desa có thể coi là nơi biên giới xa xôi nhất về phía Tây Bắc của đế quốc.
Vùng núi Kilimanjaro ở bờ Tây đại lục Roland giống như một chướng ngại thiên nhiên, kéo dài cả ngàn dặm liên miên từ Nam tới Bắc.
Đó là bức che chắn cho mặt Tây đế quốc.
Mà chỉ riêng ở vùng Tây Bắc này, dãy Kilimanjaro lại có một
"khe hở"
không to không nhỏ.
Khe núi này là con đường đi xuyên duy nhất trên dãy Kilimanjaro, được gọi là
"hành lang Tây Bắc"
.
Hành lang Tây Bắc cũng là con đường duy nhất thông đế quốc tới sa mạc và thảo nguyên Tây Bắc. Hành lang Tây Bắc khoan qua dãy Kilimanjaro... tuyệt không phải là một con đường mòn trên núi, mà là một lỗ thủng thật lớn.
Dải hành lang này dài đến vài chục kilomet, chỗ rộng nhất là khoảng chục dặm, chỗ hẹp nhất, cũng là đường vào hành lang ở mặt Tây Bắc nằm sát sa mạc, rộng khoảng hai dặm.
Có thể nói, dãy núi Kilimanjaro đã ngăn trở tuyệt đại đa số gió cát ở Tây Bắc cho đại lục, cũng ngáng đường dị tộc trên thảo nguyên ở phía sau sa mạc kia.
Mà lỗ thủng này chính là yếu địa chiến lược!
Hồi còn nhỏ khi Đỗ Duy vừa đến thế giới này, hắn đã từng xem qua những tư liệu địa lý. Lúc đó, hắn còn thật sự rất ngây thơ cho rằng, tình huống ở Tây Bắc không hề khó giải quyết.
Chỉ cần ở trên vị trí hành lang Tây Bắc xây dựng một tòa thành thị hay là đồn lũy quân sự lớn, quanh năm đồn trú quân đội, nếu khống chế chặt chẽ được dải hành lang này... Vậy còn lo lắng điều gì nữa?
Nhưng sau này, Đỗ Duy hiểu ra cách nghĩ của mình quả thực quá ngây thơ!
Ở khe thủng này xây dựng một bức tường thành, hay là một thành thị kiểu cứ điểm quân sự... Loại ý nghĩ như vậy thật sự là quá lố bịch. Bởi vì nơi này có một vấn đề rất lớn: nước!
Con người phải uống nước, loài ngựa cũng cần uống nước!
Không nói những cái to tát, cho dù xây dựng được cứ điểm quân sự chứa nhận hai vạn quân đội... Nhưng nước cho hai vạn con người uống thường ngày đến từ đâu?
Thế giới này không có hệ thống ống dẫn cung cấp nước uống! Tây Bắc là vùng đất khô hạn, sông ngòi thưa thớt, hơn nữa phần lớn thời tiết mỗi năm đều ở vào trạng thái khô cạn. Chỉ có vào mùa mưa mới có thể xoa dịu chút ít. Rất nhiều nơi, người ta chỉ đành khoan giếng lấy nước dùng.
Nhưng chỉ gay go là, hành lang Tây Bắc là một khe thủng nằm trên dãy núi Kilimanjaro! Về mặt địa chất, dưới mặt đất đều là tầng nham thạch, đừng nói là có sông ngòi, kể cả muốn đào giếng lấy nước ngầm cũng không thể làm được!
Nếu ở nơi này làm một cứ điểm quân sự, nước cho vài vạn binh sỹ dùng chỉ có thể dùng xe ngựa chuyển đến mỗi ngày!
Con người không thể một ngày không uống nước! Nhất là ở khu vực khô hạn thế này!
Nước uống của vài vạn người, mỗi ngày đều dùng xe ngựa vận chuyển... ngẫm nghĩ thôi cũng đã thấy rất khủng khiếp rồi!
Căn bản chính là điều không thể!
Cho nên, ở hành lanh Tây Bắc xây dựng một cứ điểm quân sự mang tính phòng ngự, vốn chỉ là nói suông, không thực tế.
Còn cách làm của đế quốc là, ở trên hành lang này, kiến lập vài trạm gác quy mô không lớn. Như thế một khi xảy ra chuyện, những trạm gác này có thể tạo ra tác dụng báo động. Nhân tiện phải nói rõ rằng, những trạm gác này đều thuộc về quân Tây Bắc.
Mà đi ra khỏi hành lang Tây Bắc tới bên ngoài, chính là sa mạc, sau sa mạc là dị tộc thảo nguyên.
Còn đi vào trong theo hướng ngược lại... chính là hành tỉnh Desa của Đỗ Duy!
Đỗ Duy hiểu rất rõ, với quan hệ bằng mặt không bằng lòng hiện giờ của quân Tây Bắc và đế quốc, cộng thêm mình vừa mới đến Tây Bắc, đừng trông mong mấy cái trạm gác trong hành lang Tây Bắc kia có thể bảo vệ mình!
Sự thật, hắn vẫn luôn hoài nghi, quân Tây Bắc thật ra có móc ngoặc với dị tộc thảo nguyên, và cả những tên cướp cưỡi ngựa trong sa mạc!
Cho nên, hành tỉnh Desa phơi bày gần như hoàn toàn dưới móng vuốt của thế lực đối địch! Mặc dù lúc trước vì nơi này quá cằn cỗi nghèo nàn, bất kể là đám cướp hay là dị tộc thảo nguyên đều không có hứng thú lớn với nó.
Nhưng hiện giờ mình đã đến, muốn vẫy vùng một phen, việc đầu tiên chính là phải giải quyết vấn đề phòng ngự của bản thân!
Theo cách nhìn của Đỗ Duy, vị trí địa lý của thành thị thủ phủ Gilear khiến hắn không hề hài lòng. Thành thị này cách xa hành lang Tây Bắc, lưng dựa vào núi non, an toàn thì an toàn thật đấy, nhưng bất kể là đầu mối giao thông, hay là tầm bao phủ với cả hành tỉnh Desa, đều không đủ gánh vác trách nhiệm quan trọng là thành thị thủ phủ.
Vì đã bỏ qua việc giữ gìn và tu sửa thành thị này, quyết định xây dựng một tòa thành mới, Đỗ Duy tìm kiếm rất lâu trên địa đồ, rốt cuộc đã chọn được một nơi.
Lâu Lan! *
(Ghi chú: *Lâu Lan, một tòa thành ở Tân Cương nằm trên con đường tơ lụa.
http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/ch...pter110402.htm)
Cái tên này giống với tên một thành thị truyền thuyết của Tây Vực mà Đỗ Duy được biết kiếp trước, nhưng điều khác biệt chính là, Lâu Lan là tên một cái hồ.
Hồ Lâu Lan.
Xuyên qua hành lang Tây Bắc đi vào bên trong đế quốc, nó nằm ngay trước mặt ở vùng lân cận tuyến đường chính phải qua, đây là một nơi rất không tệ, ở khu vực Tây Bắc, có thể có một cái ao hồ như vậy là vô cùng hiếm hoi.
Hơn nữa, diện tích hồ không hề nhỏ, còn có nước do tuyết tan hàng năm từ trên núi Kilimanjaro đổ xuống bổ sung nguồn nước.
Rất nhiều đoàn buôn tới lui Tây Bắc đều sẽ chọn lựa tạt qua nơi này, lấy nước hồ bổ sung nước uống của đoàn xe, sau đó tiếp tục đi tới.
Có nguồn nước, sẽ không cần phải uống tiếp nước ngầm phát đắng kia nữa, theo tri thức kiếp trước của Đỗ Duy, nước ngầm khu vực này sở dĩ đắng chát, thường thường là do mang những vật chất có hại với cơ thể con người.
"Chúng ta xây dựng thành thị thủ phủ mới ở nơi này!"
Sau khi Đỗ Duy chỉ xuống địa đồ, nhóm thành viên nòng cốt trước mặt hắn, ai nấy đều nhíu mày.
"Đức ngài."
Người đầu tiên lên tiếng chính là Philip, vị phụ tá tương lai được Đỗ Duy xem trọng này đã càng lúc càng tự tin:
"Thưa ngài, tha lỗi cho tôi nói thẳng, xây dựng một tòa thành mới, tiêu phí e sẽ là một con số khổng lồ..."
"Về mặt tài chính, không cần lo lắng."
Đỗ Duy bình thản nói:"Ở nơi này cái gì cũng thiếu, nhưng may thay, không thiếu nhất là sỏi đá, lấy vật liệu ở ngay tại chỗ không hề khó khăn. Ta đã tính toán qua, nếu xây dựng một thành thị bậc trung theo kiểu phương Nam, ước chừng ban đầu chúng ta cần khoảng bốn trăm vạn đồng vàng, cái này đã gồm có chi phí di dân chuyển nhà sau khi thi công xong. Ở cái nơi chết tiệt Tây Bắc này, mọi thứ đều rất rẻ mạt, đây là một vùng đất tốt, nếu không phải tài chính của Tây Bắc eo hẹp, e là sớm đã xây dựng tòa thành mới ở nơi này rồi."
"Tôi không hề nghi ngờ sự giàu có của ngài."
Philip lắc đầu nói:
"Vài trăm vạn tiền vàng, tôi tin với tài sản của đức ngài có thể gánh chịu được, nhưng điều tôi lo lắng chính là một loạt các vấn đề phía sau..."
Nói đến đây, Philip đứng lên, đi đến bên cạnh tấm địa đồ, sau đó chỉ lên trên nó, đoạn tiếp:"Tôi có ba điều lo âu. Thứ nhất, đức ngài có thể nhìn ra nơi này là đầu mối giao thông, vậy thì kẻ khác cũng có thể nhìn ra, dị tộc và quân Tây Bắc, bọn họ đều không phải là ngu xuẩn! Một khi xây dựng thành mới ở nơi này, đó sẽ là mối đe dọa với bọn họ. Bởi vì tòa thành được xây bên cạnh hồ Lâu Lan, sẽ khiến cho ngài củng cố sức khống chế với hành tỉnh Desa của Tây Bắc... và cả khống chế nguồn nước, một đầu mối giao thông như vậy, bọn họ sẽ không vui lòng để ngài nắm vững nó. Điều thứ hai... thưa đức ngài, chúng ta vừa mới đến Tây Bắc, còn chưa hoàn toàn làm chủ hành chính nơi này, mà sau khi xây dựng xong thành mới, vấn đề chuyển nhà di dân sẽ là một phiền phức lớn, nhân lực chúng ta thiếu nghiêm trọng, chỉ vấn đề chuyển nhà thôi đã cần có lượng rất lớn nhân viên quan chức làm việc. Mà chúng ta... hiện giờ thiếu nhất chính là con người! Còn điều thứ ba..."
Philip dè dặt nói:
"Vấn đề lao động, thưa đức ngài!"
Hắn than thở buồn bực:"Dân số vùng Tây Bắc vốn ít ỏi, số người của hành tỉnh Desa chúng ta chưa đến tám mươi vạn, tôi thấy, xây dựng một tòa thành thị như vậy, ít nhất cần phải vài vạn người làm việc! Về thời gian... tính toán lạc quan, cũng cần ít nhất hai năm mới có thể hoàn thành, ở vùng Tây Bắc chúng ta không thể chiêu mộ nhiều lao động như vậy, nếu như cưỡng ép thu thập, e là... lao dịch nặng nhọc như thế sẽ dẫn đến dân nổi loạn, nhân lực trong tay chúng ta cũng không đủ, chỉ có vài nghìn người, rất khó khống chế cả hành tỉnh. Còn có mặt lương thực... chúng ta cũng chưa chuẩn bị được lương thực nuôi sống vài vạn nhân công, chớ quên rằng, Tây Bắc chính là khu vực không thể sản xuất lương thực."
Đỗ Duy im lặng đợi Philip nói hết, hắn không hề tức giận với việc gã này phản đối kế hoạch của mình. Đỗ Duy cho rằng một phụ tá ưu tú là phải ở mọi lúc đều suy xét vấn đề bằng góc độ khác, người hắn cần không phải là một tên tay sai a dua bợ đít.
"Có rất nhiều vấn đề, Philip, vả lại ngươi nói đúng lắm."
Ngón tay Đỗ Duy nhẹ nhàng gõ lên trên tấm địa đồ:
"Nhưng, nếu ta nói cho ngươi biết, ta chuẩn bị sáng tạo ra một kỳ tích thì thế nào?"
Đỗ Duy ngưng chốc lát, nhìn những thành viên nòng cốt dưới tay của hắn, trong đó có kỵ sĩ Robert, tướng quân Ron Barton, Raoen, còn có George Bush, thêm vào mấy học trò của Lam Hải.
"Ba tháng!"
Đỗ Duy cười nói:
"Ta đã tính một lượt, ta cần khoảng năm nghìn người, chỉ như vậy là đủ. Sau ba tháng, các ngươi sẽ thấy ở nơi này xuất hiện một tòa thành mới!"
Tất cả mọi người đều kinh hãi không nói nổi ra lời.
Ba tháng xây được một tòa thành thị mới? Đó đơn giản là nói đùa!
"Chẳng lẽ các ngươi đã quên một thân phận khác của ta rồi sao?"
Đỗ Duy mỉm cười:
"Ta là một ma pháp sư, mà ma pháp sư thông thường đều bị trở thành 'kẻ sáng tạo kỳ tích'."
Bạn cần đăng nhập để bình luận