Ác Ma Pháp Tắc
Chương 579: Đi lên Mà Nhận Chết (1+2)
- Hay cho tên Đỗ Duy! Thì ra là các ngươi lên Tuyết sơn để cầu viện vị cường giả này phải không?
Xích Thủy Đoạn là ai chứ ? Khắp thiên hạ trong mắt hắn, Bạch Hà Sầu là thứ nhất, còn hắn chính là thứ hai! Ngoại trừ Bạch Hà Sầu ra, Xích Thủy Đoạn căn bản không để kẻ nào vào mắt nữa.
Hắn nhìn thấy một tên quái đản xinh đẹp quá mức, lại ngang nhiên đến đứng ngay trước mặt mình, làm sắc mặt Xích Thủy Đoạn có vẻ bất thiện. Hắn đã nhận ra thực lực của Lạc Tuyết không phải là nhỏ , chẳng qua …Chẳng đáng kể !
Căn bản là không hề đếm xỉa gì đến Lạc Tuyết, Xích Thủy Đoạn lại cố ý quay sang phía Đỗ Duy rồi hất hất đầu:
- Tên yêu nhân vừa rồi mà các ngươi nói chính là tên quái kia sao?
Đỗ Duy cười khổ:
- Xưng hô như thế tuy không dễ nghe cho lắm, nhưng thực sự cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa biết rõ người kia là nam hay là nữ!
Xích Thủy Đoạn gật gật đầu, nheo mắt lại, nhìn nhìn Lạc Tuyết:
- Trên đại lục này khi nào lại lòi ra một thánh giai nữa? Hừ... Đầu tiên là cái tên Hussein kia, tiếp theo là Rodriguez... Xem ra hiện tại, thánh giai cường giả thực sự không đáng tiền chút nào! Hừ, chỉ bằng chút vốn liếng mới vừa mới tấn cấp thánh giai lại dám đến Đại Tuyết Sơn giương oai !
- Ái chà... Thực ra là hắn vì đuổi theo chúng ta mà đến đây! - Đỗ Duy cố ý thở dài một tiếng, rồi nói tiếp - Ta nói cho sư huynh nghe, ngươi không phải cũng thấy kỳ quái là ta vì cái gì mà lại chạy vào trong sa mạc sao? Chính là bị người kia một đường đuổi giết mà nên... Ngươi đừng có nhìn bộ dạng thanh tú nhã nhặn của hắn, nếu nói đến thực lực... Chưa chắc là đã dưới ngươi đâu! Ít nhất là ta cũng ngăn cản không được, mới bị hắn đuổi đến mức chạy trốn khắp nơi thế này !
Xích Thủy Đoạn cười lạnh, thấp giọng nói:
- Ngươi có muốn ta giúp ngươi đuổi hắn đi không?
Đỗ Duy không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Ngươi có thể mặc cho hắn ở ngay trước mắt mình mà bắt sư đệ của ngươi đi sao?
Một câu nói kia đã động tới điểm chết người! Xích Thủy Đoạn tâm cao khí ngạo, đừng nói Đỗ Duy là
"Sư đệ"
của hắn, người mà Xích Thủy Đoạn đã bắt tới, nếu tùy tiện lại bị người khác cướp đi mất... Lại là ở ngay trên Đại Tuyết Sơn thì thể diện của Xích Thủy Đoạn còn để được vào đâu? Hơn nữa hắn lại đang còn muốn từ Đỗ Duy mà biết được các bí mật tương truyền của Đại Tuyết Sơn.
- Mặc kệ ngươi là ai, cũng chẳng cần biết ngươi từ đâu tới đây! Hiện tại ngươi làm sao đi lên thì đi xuống như thế cho ta!
Xích Thủy Đoạn ngay trước mặt Lạc Tuyết, đi lên nửa bước, có ý làm như vô tình đứng ở trước người Đỗ Duy và Joanna. Mà Đỗ Duy cũng giảo hoạt nhân cơ hội kéo Joanna lại một chút, như là vô tình lui ra phía sau Xích Thủy Đọan nửa bước.
Lại nghe Xích Thủy Đoạn giọng điệu lãnh ngạo, chậm rãi nói:
- Nơi này không phải là nơi ngươi có thể đến được! Hừ, thánh giai cường giả... Đại Tuyết Sơn đứng vững nhiều thế hệ như vậy, không biết có bao nhiêu thánh giai cường giả trên đại lục tự xem mình quá cao, chạy tới trổ tài nhưng chẳng hề có một người nào còn sống trở về! Ngươi... Ta bây giờ còn có chuyện trọng yếu phải làm, không có tâm tư cùng ngươi so đo, biến nhanh đi thôi !
Với tính tình của Xích Thủy Đoạn mà nói như vậy thì cũng đã là rất khó có. Tuy hắn ngạo mạn nhưng cũng nhìn ra thực lực tên xinh đẹp trước mặt này chắc chắn là thánh giai. Tuy rằng lấy bản lãnh của hắn, một tên thánh giai, căn bản không cần để vào mắt nhưng dù sao hắn cần lập tức lên núi làm chuyện trọng yếu hơn. So sánh với Bạch Hà Sầu thiên địch kia, không nên tại thời điểm mấu chốt này mà sinh ra lắm việc.
Lạc Tuyết lẳng lặng nghe xong, từ từ cười, đối với sự ngạo mạn của Xích Thủy Đoạn cũng không căm tức. Miệng hắn nở nụ cười mê người, nhẹ nhàng nói:
- Vậy bây giờ phải làm thế nào đây? Thưa quý ngài, Đỗ Duy cùng cô gái trẻ này, ta nhất địng là phải mang đi! Bởi vì đây là điều chúng ta đã đánh cuộc với nhau. Ta tuy rằng không phải tốt lành gì nhưng lời đã nói ra thì chưa từng thu hồi lại bao giờ!
Xích Thủy Đoạn cũng chằng phải người thích lề mề, nhìn thấy đối phương như thế liền rắn giọng quát:
- Vậy đi tìm chết đi!
Hai đại thánh giai cường giả quyết đấu, tựa hồ chẳng hề có dấu hiệu gì liền bỗng xuất thủ!
Quanh thân Xích Thủy Đoạn chợt có một khí thế mạnh mẽ phát ra, cái khí thế cuồng bạo ấy liền nhanh chóng tăng lên một cách điên cuồng. Lấy thân thể hắn làm trung tâm, một luồng lạnh lẽo hàn khí lan tràn khắp nơi. Rồi Xích Thủy Đoạn hừ lên một tiếng, hắn không cần dùng vũ khí, hai ngón tay lập tức hướng về phía Lạc Tuyết đâm tới!
- Xùy !
Băng sương đấu khí Đại Tuyết Sơn thi triển ra trong thời tiết giá lạnh cực độ trên đỉnh Tuyết sơn quả là như cá gặp nước. Gió tuyết đầy trời chung quanh trong nháy mắt đều hướng về đầu ngón tay của Xích Thuỷ Đoạn rung động đi tới .Xích Thuỷ Đoạn đâm ra một chỉ, cả người cũng liền nhanh chóng bay về phía trước. Nhìn thân hình hắn trong không trung, tốc độ có vẻ cũng không nhanh nhưng vừa lên cao liền thể hiện ra lực lượng còn trên cả thánh giai.
Không khí giá lạnh chung quanh nháy mắt đã giảm lạnh hơn mấy lần. Dưới sự khống chế của lực lượng thánh giai cường đại ngay cả hơi nước trong không khí cũng bị hút ra trong nháy mắt.Bằng mắt thường cũng có thể thấy được trên đường lan tràn của hàn khí, từng mảng lớn không khí đóng lại thành băng .
Thân người Lạc Tuyết có vẻ như đã bị không khí đóng băng lan tràn bao vây lại, chu vi đám bông tuyết một mạch lan tràn lớn lên , dường như đã đem cả thân thể hắn bao phủ vào bên trong! Mà lúc này, một chỉ của Xích Thủy Đoạn đã đến ngay trước mặt của hắn!
Băng sương đấu khí!
Xích Thủy Đoạn là đệ tử của tiền nhiệm Vu Vương Đai Tuyết Sơn, lại còn được gọi là
"Vũ si"
! Băng sương đấu khí dưới tay hắn toàn lực thi triển ra so với Lam Hải Duyệt còn mạnh hơn vài phần! Đến ngay cả Tinh Linh Vương, đối mặt một kích hung mãnh như thế cũng không dám chậm trễ, cổ tay của hắn rung lên, một sợi ngân ti nhỏ xíu từ trong cổ tay rất nhanh phất phới xuất ra, chỉ trong nháy mắt nhanh chóng quấn tròn toàn bộ chung quanh thân thể hắn.
- Ông!! - Ngón tay của Xích Thủy Đoạn đánh vào phía trên đám ngân ti xoay tròn thành vòng bên ngoài kia!
Cách đó không xa, Đỗ Duy cùng Joanna, dưới âm thanh do hai lực lượng va chạm xông tới, thân mình đều phải rung lên một cái mãnh liệt! Thanh âm này nghe có vẻ như cũng không lớn, nhưng dường như thoáng cái đã xuyên thấu qua cơ thể, hung hăng nện vào tận chỗ sâu thẳm trong não của hai người.
Xích Thủy Đoạn tự tin băng sương đấu khí của mình không gì không phá được, cho dù là tay không cũng sắc bén hơn nhiều so với các loại bảo kiếm. Nhưng mà đầu ngón tay đâm vào trên đám tơ bạc kia chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng bàng bạc ngăn cản lại không cho tiến vào .Băng sương đấu khí đã bị kiềm hãm lại !
- Ba!
Không khí bên trong một đoàn khí xuất ra, sau đó thân ảnh hai cường giả thối lui về phía sau! Xích Thủy Đoạn người trên không trung, đầu ngón tay vẫn như cũ chỉ về phía Lạc Tuyết, còn chung quanh thân mình Lạc Tuyết vốn đã bị ngưng kết thành băng thể cũng đã bị ngân ti trong tay của hắn bay múa, đâm cho vỡ nát, lại thêm thân hình hắn bước lui về sau , liền trong chớp mắt thoát phá tan rã .
- Thực lực của ngài… Thật sự là sau khi ta du lịch khắp đại lục Roland, thực lực của ngài đúng là người mạnh nhất! - Lạc Tuyết thở dài xa xăm, giọng điệu chân thành - Đáng tiếc! Ta lại không cách nào buông tha cho Đỗ Duy cùng nữ ma pháp sư kia!
- Vậy ngươi lại đến đây đi !
Xích Thủy Đoạn là người gặp mạnh lại càng mạnh mẽ, đã cảm giác được thực lực Lạc Tuyết có thể còn mạnh hơn mình đoán, giờ phút này lại bị kích thích đến lòng hiếu thắng. Hắn bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, song chưởng mở ra. Hai lòng bàn tay bên trong đồng thời xuất hiện một luồng hàn quang màu trắng. Sau đó liền nghe thấy bên trong không khí truyền đến âm thanh đì đì đùng đùng dồn dập ..
Vô số hơi nước bị hắn dùng thánh giai lực lượng rút ra từ không khí thêm một lần nữa ngưng kết trở lại. Phóng mắt nhìn qua, lúc này bên trong một mành không gian này suốt phạm vi hàng ngàn thước xuất hiện vô số băng kiếm vừa ngưng kết ra. Mấy ngàn băng kiếm này mang theo hàn khí vô tận, toàn bộ đều hướng vào Lạc Tuyết ở ngay giữa .
- Hừ!
Sau tiếng hừ nằng nặng của Xích thuỷ Đoạn, băng kiếm đầy trời bỗng nhiên đồng thời tỏ ra vô cùng hăng hái .Mấy ngàn băng kiếm này trên mỗi một thanh đều toát ra kiếm khí nhè nhẹ. Băng sương đấu khí không có giới hạn, hàn quang xông đến tận trời kia hình thành một cự kiếm che trời phủ đất. Xích Thủy Đoạn hai tay nhập lại , trong miệng thốt ra một chữ:
- Hợp!
Đỗ Duy liền nghe thấy không trung truyền đến tiếng nổ vang. Vô số băng kiếm ở dưới sự khống chế của Xích Thủy Đoạn, mang theo đầy trời băng đấu khí, đồng thời hướng tới Lạc Tuyết ở giữa đâm vào! Mấy ngàn chuôi kiếm cùng nhau hạ xuống, giống như một đám mưa rền gió dữ dày đặc! Ở bên trong, Lạc Tuyết sắc mặt ngưng trọng, quanh thân hắn bỗng nhiên mạnh mẽ hiện ra một luồng hào quang màu tím nhàn nhạt , ánh sáng làm cho ngay cả sợi ngân ti trên cổ tay hắn, cũng biến thành màu tím!
Ngân ti bắt đầu điên cuồng bay múa, mấy ngàn băng kiếm kia chen chúc hạ xuống, vô số băng sương đấu khí cùng xuầt hiện một chỗ hình thành tiếng nổ như sấm! Liền thấy vô số đấu khí hướng tới Lạc Tuyết bên trong đánh xuống! Trong phút chốc, một luồng sáng chói từ trong phát ra , Đỗ Duy chịu không được phài nghoảnh đầu đi, không dám tập trung nhìn! Mà đúng lúc này, quanh thân Lạc Tuyết ánh sáng tím bùng lên , ngân ti ở trong tay của hắn bay múa, còn bản thân hắn lại càng hệt như một vũ công tuyệt sắc, vặn người liền tiến về phía trước xông ra ngoài.
Tại đây trong nháy mắt, hắn dường như đã cải biến quy tắc của thời gian, bên trong kiếm khí đan xen đầy trời kia, rõ ràng là chẳng hề có gián đoạn, nhưng một mực bị hắn mạnh mẽ vặn vẹo không gian, làm cho người ta mắt thường xem lại giống như thấy thân mình Lạc Tuyết ở dưới kiếm khí oanh kích như mưa rền gió giật, dùng thứ tư thế như múa nhẹ nhàng nhưng thong thả kia, từng chút từng chút, theo từng đạo một bên trong đạo kiếm khí hết lần này đến lần khác ương ngạnh tạo ra một khe hở, mở ra một đường tránh…
- Trốn? Ngươi trốn ra được sao? Hừ, hãy thử xem thánh giai quy tắc của ngươi lợi hại hay là thánh giai quy tắc của ta lợi hại!
Trong cái giọng lạnh lùng của Xích Thủy Đoạn mang theo vô tận sát khí, hắn vung tay lên một cái, chớp mắt trong tay liền huyễn hóa ra một thanh trường kiếm hình thù kỳ lạ. Kiếm này cũng là hắn dùng băng sương đấu khí ngưng kết thành băng thể. Một kiếm trên tay, Xích Thủy Đoạn lập tức xông về phía trước…
Bộ dáng Lạc Tuyết tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng mà ở dưới kiếm khí oanh kích dày đặc của Xích Thủy Đoạn, dần dần cũng cảm thấy trầm trọng. Kiếm quang kia oanh kích tựa hồ vô biên vô hạn, hắn tránh né trong chốc lát, phát hiện khe hở bên trong kiếm khí này càng ngày càng khó tìm kiếm... Rất rõ ràng, thánh giai quy tắc của đối thủ, cũng cũng không phải là yếu!
Một tiếng kêu trong trẻo từ trong miệng Lạc Tuyết phát ra, thanh âm này cực kỳ bén nhọn! Đỗ Duy nghe xong lập tức nhanh chóng bịt chặt tai.
Sau tiếng thét của Lạc Tuyết, trong không khí nhanh chóng dập dồn mở ra một vòng sóng trùng kích. Đầy trời kiếm khí chung quanh tại dưới sóng xung kích nhất thời giống như thuỷ triều trên biển nhanh chóng rút lui về sau. Nhưng Lạc Tuyết biết, chính mình cũng không chân chính phá giải được công kích của đối phương!
Trên người truyền đến cảm giác đau đớn, Tinh Linh Vương cúi đầu nhìn lại thấy trên cánh tay mình ẩn hiện vài vết cắt, một dòng máu tươi lẳng lặng từ dưới áo thấm ra!
- Tốt lắm! Từ lúc ta đi vào đại lục đến nay, ngươi là người đầu tiên có thể gây tổn thương cho thân thể ta!- Lạc Tuyết thanh âm hoàn toàntrở nên lạnh lùng.
Lúc này, băng kiếm to lớn nắm trong tay Xích Thủy Đoạn đã tới ngay trước mặt của hắn. Một kiếm chém xuống mang theo đấu khí vô kiên chính diện đánh vào trên cánh tay Lạc Tuyết.
Oanh !!!! - Một tiếng vang vọng thật lớn, thanh âm kéo dài không dứt , rõ ràng là vang đến tận nơi xa trên Vân sơn vụ hải. Chỉ thấy hai vị thánh giai cường giả chính diện đối chọi nhau, băng kiếm trong tay Xích Thủy Đoạn đánh vào trên cánh tay Lạc Tuyết nhưng thân ảnh hai người dường như cùng lúc đều ngưng lại giữa không trung.
Giờ phút này, thời gian lại bị lực lượng cùa hai thánh giai cường giả lay động, dị thường vặn vẹo! Tựa như thời gian trong một thoáng bị vặn chậm lại gấp trăm lần ngàn lần.
Rõ ràng chỉ là một thoáng ngắn ngủi như vậy mà ở trong mắt Đỗ Duy, thân thể hai người lại như dừng lại trên không trung kéo dài hàng năm. Cuối cùng ngay sau đó, một quang cầu hình tròn lấy thân thể hai người làm trung tâm phát vỡ ra trên mặt quang cầu ấy còn có từng đạo từng đạo điện quang sinh sôi chảy xuôi…
Càng thêm phần quỷ dị là diện mạo của quang cầu, một nửa hiện ra màu trắng bạc còn nửa kia là màu tím nhạt .Rõ ràng đây chính là hai thánh giai cường giả so bì lực lượng với nhau. Mặt Xích Thủy Đoạn như bao phủ một lớp sương lạnh, càng lúc càng tái nhợt. Còn sắc mặt Lạc Tuyết, lúc mới bắt đầu thoáng hiện một chút ánh tím sau đó, liền dần dần khôi phục bình thường.
Băng kiếm trong tay Xích Thủy Đoạn, nhìn như là đã đánh trên cánh tay Lạc Tuyết nhưng nếu nhìn thật gần, mới có thể phát hiện, ngay tại chỗ lưỡi kiếm chạm đến cánh tay Lạc Tuyết còn có môt chút khoảng cách ,lại còn có một sợi ngân ti nhỏ xíu vương trên lưỡi kiếm.
Rốt cục…
Lạc Tuyết nhìn địch nhân trước mặt, bỗng nhiên mặt nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi rất mạnh, thật sự rấr mạnh ... Đáng tiếc là vẫn chưa phải là đối thủ của ta!
Nói xong, cổ tay hắn rung lên, ngân ti kia đột nhiên vút ra ngoài thẳng tắp, bám chặt vào lưỡi kiếm của Xích Thủy Đoạn. Còn thân hình Xích Thủy Đoạn đang trên không trung lại bị bắn thẳng ra ngoài.
Thân mình Lạc Tuyết bỗng nhiên chợt xuất hiện ngay trước mặt Xích Thủy Đoạn vừa bị bắn tung ra ngoài…
Đỗ Duy giờ phút này đã không thể dùng mắt mà nắm bắt được động tác của hai cường giả, chợt nghe trên không trung truyền đến dày đặc tiếng lách cách. Trong nháy mắt này, Lạc Tuyết cũng không biết đã phát ra bao nhiêu công kích mà Xích Thủy Đoạn cũng không rên một tiếng nào. Một tay nắm băng kiếm, cố gắng chống cự lại áp lực do sợi ngân ti của đối phương truyền tới, còn một tay kia lại vặn vẹo qua lại băng sương đấu khí ở trong một khoảng cách nhỏ hẹp điên cuồng ngăn cản Lạc Tuyết công kích!
Cuối cùng, dưới một tiếng vang thật lớn, liền thấy thân thể hai người rốt cục tách ra. Thân thể Lạc Tuyết chỉ là lùi lại một đoạn ngắn liền ổn định, còn thân hình Xích Thủy Đoạn lại trực tiếp bay ra ngoài. Cuối cùng ầm một tiếng, đã đập vào Tuyết sơn phía trên cao vài trăm thước .
Vừa nghe gặp tiếng nham thạch vỡ, Đỗ Duy thậm chí lo lắng, không biết lần này Xích Thủy Đoạn có đem toàn bộ Tuyết sơn ra mà đục lỗ hay không! Lạc Tuyết bình ổn trên không, Tinh Linh Vương sắc mặt bỗng nhiên trắng nhợt ra, hắn há mồm, hộc ra một ngụm nhỏ máu tươi, sau đó sắc mặt liền khôi phục như thường; mà hắn cũng không còn cầm ngân ti, tay áo bỗng nhiên liền hóa thành từng mảnh vải rách, theo gió bay lả tả làm lộ ra một cánh tay của hắn. Trên phần cánh tay lộ ra vô vàn vết lở loét ngang dọc, cũng không biết có đến mấy chục vết thương đang chảy đầy máu tươi!
Đỗ Duy cùng Joanna dừng ở dưới mặt, thấy cảnh tượng này đều thở dài trong lòng.
Xem ra, Xích Thủy Đoạn chẳng phải là đối thủ của tên nhân yêu này !
Cao cao phía trên đỉnh núi, truyền đến một tiếng gầm giận dữ, rồi lại nghe thấy tiếng nham thạch nổ mạnh, một bóng người từ trong thân núi bay nhanh ra!
Xích Thủy Đoạn tóc tai tán loạn, vẻ mặt cuồng nộ, tiếng gầm gừ mạnh mẽ trong miệng giống như làm chấn động cả thiên địa. Tiếng âm vang từ trong sơn cốc thậm chí còn làm cho nham thạch trên thân núi đều lớp lớp bong ra từng mảng. Đáng tiếc, mặc dù hắn rít gào cách đi nữa cũng không che dấu được bộ dáng chật vật của hắn giờ phút này.
Lạc Tuyết chẳng qua chỉ có một cánh tay tràn đầy vết thương... Còn Xích Thủy Đoạn, quần áo toàn thân cũng đã rách tung toé, bắt đầu từ trên mặt của hắn cho đến tận chân quanh thân cũng không biết có bao nhiêu vết thương nhỏ. Trên vô số vết thương kia ần hiện vết máu, chẳng qua do Xích Thủy Đoạn dùng đấu khí mạnh mẽ của mình che lại thương thế không cho máu chảy ra ! !
Nhìn bộ dáng quật cường của Xích Thủy Đoạn, Lạc Tuyết thở dài:
- Thắng bại đã phân, ngươi cần gì phải như thế!
Xích Thủy Đoạn hét lớn một tiếng, bỗng nhiên thân thể liền hướng về Lạc Tuyết bắn tới. Lạc Tuyết chau mày, mắt vừa Xích Thủy Đoạn tới trước mặt, sợi ngân ti trong tay liền nhoáng lên như quỷ mị hướng về Xích Thủy Đoạn, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã quấn quanh Xích Thủy Đoạn thành từng lớp từng lớp. Lạc Tuyết vươn tay xuất ra một chỉ nhắm vào trên ngực Xích Thủy Đoạn điểm tới .
- Ba !
Một vòi máu từ ngực Xích Thủy Đoạn phún ra. Lạc Tuyết một chỉ trúng đích nhưng trong lòng lại trầm xuống!
Chỉ thấy trên mặt Xích Thủy Đoạn mảy may không có chút đau đớn nào, vẻ dữ tợn trong ánh mắt lại hung hãn hơn. Hộc lên một tiếng, một chưởng của Xích Thủy Đoạn đã đột phá ngân ti đang quấn quanh, mạnh mẽ đập vào phía trên bả vai của Tinh Linh Vương! Đây cũng là vì Lạc Tuyết kịp tránh qua trong giây phút, nếu không một chưởng này đã trúng tim.
Lạc Tuyết ngửa mặt há mồm, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng bắn ra, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ căm hận. Cổ tay lại rung lên, ngân ti bỗng nhiên rút chặt, lập tức trói chặt Xích Thủy Đoạn.
Xích Thủy Đoạn quát to một tiếng, ngân quang trên người lóe ra, ra sức giãy dụa. Nhưng ánh sáng tím trên ngân ti kia lại trở nên càng ngày càng mạnh. Chợt nghe một loạt âm thanh nứt tét vang lên, những thương thế trên thân thể vừa rồi được Xích Thuỷ Đoạn mạnh mẽ che dấu rốt cuộc cũng áp chế không được .
Vô số tia máu từ miệng vết thương dày đặc quanh thân thể hắn đồng thời phun trào ra. Từ xa nhìn lại, Xích Thủy Đoạn như biến thành một huyết nhân. Từ trên không trung, thân mình Xích Thủy Đoạn rốt cục mềm oặt rớt xuống., Phanh một tiếng, nện trên ngọn núi, mang theo cả một mảnh băng nham ngã nhào, cuối cùng đập vào trong sơn lộ hai bên đầy những trụ băng .
Đỗ Duy vội vàng chạy tới, liền thấy Xích Thủy Đoạn nằm đó, quanh thân đầy máu. May mắn tên quỷ này tuy bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết. Sau khi Đỗ Duy dùng sức đỡ hắn lên, hắn vẫn còn có thể nói chuyện, miễn cưỡng nở một tiếng cười hừ hừ, tuy rằng thanh âm mỏng manh, nhưng phảng phất vẫn còn mang vẻ quật cường:
- Nhóc... Đỗ Duy… Ngươi… Ngươi từ nơi nào rước về một tên yêu nhân ... Lợi hại ...như vậy?
Dù sao cũng là thánh giai cường giả, những thương tổn bên ngoài cơ hồ chỉ là trong một lần hô hấp đều khép lại. Xích Thủy Đoạn đẩy Đỗ Duy ra, tự mình đứng lên, chỉ là xem ra động tác cũng đã có chút vụng về cùng miễn cưỡng. Vết thương bên ngoài tuy rằng dễ dàng khép lại, nhưng một trận chiến ngắn ngủi vừa rồi, mức độ thảm thiết kia đã tạo ra tổn thương thật lớn cho thực lực của Xích Thủy Đoạn.
Lạc Tuyết đứng trên không trung, nhìn ba người phía dưới, thấy Xích Thủy Đoạn dùng thánh giai lực lượng khôi phục những thương tổn trên người. Tinh Linh Vương thanh âm trầm thấp lãnh khốc:
- Còn muốn đánh nữa không? Ta đã nói, ngươi tuy mạnh nhưng còn chưa phải là đối thủ của ta! Ta đã rất lâu , rất lâu rồi chưa từng bị thương!
- Sao? Vậy cái kia là cái gì?- Xích Thủy Đoạn ngẩng đầu, cao ngạo nói.
- Phàm là địch nhân làm ta bị thương, ta đều nhất định sẽ giết chết đối phương! – Ánh mắt Lạc Tuyết phẫn nộ - Ngươi là tên khốn kiếp đáng chết ! Một sinh mệnh hèn mọn lại dám làm thương tổn đến thân thể cao quý của ta! Ta... Ta vốn không muốn giết ngươi nhưng bây giờ…
Cổ tay Lạc Tuyết rung lên, ngân ti trong tay cũng trong nháy mắt căng ra thẳng tắp!
Trên không trung, ngân ti vốn mềm mại lại thẳng tắp như một thanh sắt phát ra quang mang màu tím lóng lánh. Dù cuồng phong thổi qua cũng không thể lay động. Ngay cả đám mây mù cũng đều biến thành một mảng màu tím, màu sắc càng lúc càng nồng đậm.
Một mảng lớn mây mù màu tím quỷ dị dường như đã bao phủ hoàn toàn Tuyết sơn, mang theo áp lực ngộp thở khôn cùng. Ánh sáng màu tím kia nhìn có vẻ ấm áp nhu hòa, nhưng ánh sáng này chiếu vào trên da thịt lại dường như mang đến cảm giác rét lạnh sắc bén đến kỳ dị!
- Vinh hạnh không? Ngươi chính là tên nhân loại đầu tiên được ta giết! – Giọng Lạc Tuyết thanh âm trầm thấp - Hơn nữa... lại là một thánh giai cường giả!
Ngân ti như một đạo ánh sáng bén nhọn, nhắm Xích Thủy Đoạn đâm xuống! Xích Thủy Đoạn hừ một tiếng, nâng hai tay lên, một đạo băng đấu khí mãnh liệt đối diện rền vang lên!
Nhưng mà sợi tơ bạc kia lại ở bên trong luồng băng sương đấu khí nhẹ nhàng chia cắt luồng hàn quang nhìn thì có vẻ mãnh liệt kia một cách dễ như trở bàn tay, tựa như dao nhọn đâm vào mỡ bò vậy, chẳng hề có chút trở ngại nào, hướng về Xích Thủy Đoạn cắt xuống...
Vào đúng lúc này, bỗng nhiên chợt nghe phía trên đỉnh Tuyết sơn xa xôi truyền đến một thanh âm giống như tiếng kim loại khua leng keng.
Thanh âm kia kéo dài mà đến, rõ ràng khoảng cách chỉ sợ có đến mấy ngàn thậm chí mấy vạn thước ở ngoài, nhưng cơ hồ là nháy mắt đã đi đến dường như đã hoàn toàn đột phá quy tắc tốc độ truyền âm thanh trên thế giới này vậy .
Thanh âm kia tựa hồ là đồng thời vang khắp toàn bộ Đại Tuyết Sơn, như tiếng sấm nổ, vang vọng vào tai mọi người bao gồm cả Lạc tuyết trong đó
- Ngươi nói phàm là địch nhân làm ngươi bị thương, ngươi liền muốn giết đối phương phải không?
Cái tiếng nói ngắn ngủi này giọng điệu có vẻ như bình tĩnh, nhưng mà rơi vào trong lỗ tai mọi người lại làm cho người ta không khỏi cảm thấy thanh âm này thật sự là kiêu ngạo đến tuyệt đỉnh! Cái giọng bình tĩnh ấy ngược lại, lại ẩn chứa một khí thế xem thiên hạ bắng nửa con mắt. Tựa hồ trong thanh âm này, thế gian vạn vật hết thảy, đều không lọt vào mắt!! Mà gần như đồng thời lúc âm thanh này truyền đến , trên không trung , bỗng nhiên cũng loé ra một điểm ngân quang đẹp đẽ .
Ngân quang kia tựa như vì bản chất là cùng một loại cho nên dễ dàng xuyên thấu qua không trung chứa nồng đậm mây tím kia ! Sau đó một điểm ngân quang ấy trong nháy mắt phân chia ra, biến thành vô số lưới tinh mịn, mà hào quang lại càng phát ra chói mắt!
Mây tím đầy trời tuy rằng vẫn mãnh liệt quay cuồng như cũ, nhưng ở dưới ngân quang lại sụp đổ trong nháy mắt! Vô số ngân quang xuyên qua đám mây tím , nhanh chóng liên kết thành một mảnh. Từ chân trời thẳng đến mặt đất nhất thời liền chiếu sáng toàn bộ sơn cốc như một mảnh hào quang . Mây tím đầy trời cũng chỉ trong nháy mắt đều tan rã toàn bộ không còn có đến nửa điểm , lại thấy ngân quang tản mác đầy trên mặt đất , giống như thần tích từ trên trời giáng xuống!
Sau khi dễ dàng nuốt chửng Tinh Linh Tộc tử mang do Lạc Tuyết phóng xuất ra, trong đó cũng có một tia nhỏ ngân quang, bỗng nhiên hướng về phía Lạc Tuyết bắn thẳng đến ! Một tia ngân quang này tuy rằng nhìn có vẻ mỏng manh nhưng trong đó ẩn dấu lực lượng cơ hồ đều có thể chọc thủng được không gian !
Đồng tử trong mắt Lạc Tuyết chợt bắn ra một loại thần thái kỳ dị , đối mặt với ngân quang từ trên trời giáng xuống này , bản năng hắn lập tức cảm giác được khí thế sắc bén không thể sánh được trong đó
Hắn đã nâng cổ tay lên , ngân ti chắn ngay trước mặt...
Xùy!
Lạc Tuyết liền cảm giác được trước mặt phát lạnh, tựa hồ như có một làn gió nhẹ như có như không phất ngang qua mặt , nhưng ngay sau đó, hắn lập tức trơ mắt nhìn thấy một nắm tóc mai của mình nhẹ nhàng rơi xuống , mà ngay trước mặt, ngân ti của mình tự nhiên cũng không tiếng động bỗng gãy ra một đoạn nhỏ!
"Ai chà... Đây là cảm giác gì? Hình như ..là..đau thì phải!"
- Lạc Tuyết giơ tay lên, dùng sức chùi gò má một cái , rồi mở ra tay xem , chỉ thấy vết máu đỏ sẫm , phía trên bên trái mặt mình , có hơn một vết cắt nhỏ xíu gần như không thể cảm nhận mà một dòng máu chậm rãi từ đó chảy ra ..
Lạc Tuyết thân mình thoáng chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chỗ dãy núi cao xa xôi ...
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
" Một kích vừa rồi.. chẳng lẽ nào…là phát ra từ ngàn vạn thước ngoài kia? Vậy thì ẩn nấp trên tuyệt đỉnh núi non kia là ai? Ngàn vạn thước ngoài kia tiện tay một kích có thể đánh tan tác phòng ngự cùa ta làm cơ thể của ta bị thương tổn ?!"
Trên đỉnh núi xa xa cái thanh âm lãnh khốc dương như còn vĩnh hằng hơn cả thời gian kia lại từng chữ, từng chữ truyền đến:
- Ngươi không phải nói, người làm ngươi bị thương phải chết hay sao? Bây giờ ta rạch mặt của ngươi! Ngươi muốn giết ta, có bản lĩnh hãy lên đây, ta chờ!
Trong giọng nói này ,cái vẻ coi thường lại càng rõ rệt không thể nghi ngờ .
Tinh Linh Vương đã bị chọc giận. Cả đời hắn chưa bao giờ bị bất cứ một đối thủ nào khinh thị đến như thế! Tinh Linh Tộc vốn trời sinh kiêu ngạo, khiến cho hắn đã mất đi cái vẻ thong dong tao nhã. Hắn thậm chí quên cả việc dùng thánh giai lực lượng khôi phục lại vết thương trên mặt !
Không, không phải là quên !
Lạc Tuyết lại giơ tay lên, chỉ về đỉnh núi phía xa , ngân ti đã bị chặt đứt một đoạn nhỏ phất phới dưới cổ tay Tinh Linh Vương .
- Mặc kệ ngươi là ai! Ngươi đã chọc giận ta!
Thanh âm của Lạc Tuyết chất chứa đầy vẻ phẫn nộ:
- Ta nhất định phải giết ngươi! Một ngày chưa giết ngươi, ta một ngày mang theo trên mặt cái vết thương sỉ nhục này !
Thanh âm phẫn nộ của Lạc Tuyết hướng về phía xa xa bên trên truyền đi. Mà đứng trên mặt đất, Đỗ Duy cũng kinh ngạc nhìn về phía trên ngọn núi xa xa .
Bạch Hà Sầu !
Bạch Hà Sầu! Chính là Bạch Hà Sầu!
Giọng nói kia tự nhiên là Đỗ Duy vừa nghe liền nhận biết ngay .
Nhưng một kích từ xa hàng ngàn thước kia lại làm cho Đỗ Duy từ sâu trong nội tâm vô cùng rung động. Nếu như nói ở dưới Đại Tuyết Sơn, trên đại lục Bạch Hà Sầu chỉ có thể phát huy được hai, ba phần thực lực vậy thì ở ngay trên Tuyết Sơn, rốt cuộc Bạch Hà Sầu mạnh đến cái mức độ nào ??
Lạc Tuyết phẫn nộ, Lạc Tuyết thề thốt , Lạc Tuyết khiêu chiến.v.v... có đủ cả, nhưng trên núi chỉ truyền đến một câu... Cũng là lời cuối cùng đáp lại.
Những lời này truyền đến một cách rõ ràng , giọng nói cực kỳ bình thản, bình thản giống như đang lúc nói chuyện phiếm cùng người khác mà giọng diệu như thế lại tựa như lời nói vô ý trong lúc lơ đãng .
Một câu nói kia, chỉ ngắn ngủi có vài chữ:
- Đi lên nhận lấy cái chết!
Lời tác giả: Ha hả, tuyết sơn tuyệt đỉnh, ba đại cường giả tam anh hội ngộ. Một trường kịch tính này sẽ triển khai rất dài. Hơn nữa, Đỗ Duy cũng sẽ nhận được đột phá thật lớn. Cho đến tận cùng, trên đỉnh Tuyết Sơn kia che dấu bí mật
Bạn cần đăng nhập để bình luận