Ác Ma Pháp Tắc

Chương 288: Ngươi đoán đi ? (2)

Nói đến đây, Đỗ Duy ha ha cười, cầm lấy bình rượu trong tay Long vương tử, nhấp một ngụm rồi nói:
-Hôm nay ta mặc kệ ngài có phải đến đây giết ta hay không, mặc kệ ngài đến từ nơi nào. Ta chỉ coi ngài là một kẻ tri âm, uống hết cốc rượu này, ngài hãy đi đi. Tương lai ngài nếu muốn giết ta thì ngài giết ta hay ta giết ngài sẽ là sự việc sau này. Nhưng hôm nay ta sẽ chỉ nhớ cùng ngài ngồi bên bờ hồ, cùng chia sẻ một bình rượu tri âm này mà thôi.
Long vương tử vô cùng thán phục, trong lòng cảm thấy tự thẹn không bằng. Nội tâm hắn càng dao động. Vốn đã tiêu trừ sát tâm với Đỗ Duy, giờ phút này vì bị phong thái của Đỗ Duy chấn nhiếp, cho nên không kìm được trong lòng sinh ra ý định giúp đỡ Đỗ Duy
Vốn Long tộc vốn là loài sinh vật cực kỳ kiêu ngạo, làm sao có khả năng ngồi cùng chỗ uống rượu với một gã loài người như Đỗ Duy, đây thật là một kỳ tích. Nhìn thấy bình rượu đã cạn, trong mắt vị Long vương tử lộ ra một tia quyết tâm, rồi đột nhiên đứng dậy, chậm rãi nói :
-Thưa ngài công tước, dù ngài không hỏi ta nhưng lúc lúc này ta muốn nói, ngài còn có một tháng an toàn. Chỉ có điều một tháng sau, có lẽ sẽ có đại địch tới cửa. Kẻ địch lần sau sẽ không như ta cùng ngài nói chuyển vui vẻ đâu!
Đỗ Duy ha hả cười to :
-Ngài yên tâm, Đỗ Duy ta không phải là người dễ bị khinh nhờn, nhưng dù sao cũng nhận tâm ý của ngài!
Long vương tử lại liên tục lắc đầu:
-Tiếp theo tìm đến ngươi là em trai của ta. Em trai của ta không giống ta, hắn làm việc chỉ vì mục đích, bất chấp thủ đoạn. Ta rất căm ghét hắn. Ta với ngài mới gặp mà như quen biết từ lâu, tất nhiên không thể nhìn hắn đến giết ngài. …Như vậy đi, thời gian này ta sẽ ở lại Tây Bắc…..
Hắn đưa tay vào trong ngực lấy ra một quả cầu thủy tinh , mặc kệ Đỗ Duy có chấp nhận hay không đặt ở trước mặt Đỗ Duy, nhàn nhạt nói
-Thưa ngài công tước, mặc dù tuổi trẻ thiên tài nhưng không dễ đối phó với em trai của ta. Hắn một thân võ thuật, lại cực kỳ dũng mãnh. Hơn nữa bởi vì có huyết thống của chúng ta nên có tính kháng ma pháp trên đại lục nên lại càng chiếm nhiều tiện nghi. Nếu ngài gặp được hắn, chỉ cần ném quả cầu thủy tinh này xuống đất. Quả cầu thủy tinh cầu này bị vỡ ta liền lập tức biết được, ngay chốc lát sau có thể xuất hiện bên cạnh ngài. Có ta ở đây thì việc giữ lại một mạng cho ngài sẽ không thành vấn đề.
Nói xong vị Long vương tử đứng lên không để Đỗ Duy mở miệng nói luôn
-Ta cư trú núi hoang, nhoáng cái cả trăm năm, làm sao biết đại lục lại còn có người có phong thái như ngài ? Chỉ tiếc ta không thể thường xuyên ra ngoài. Nếu không có thể thường xuyên đi ra ngoài cùng ngài cầm tay uống rượu thì thật hảo diệu. Chỉ có điều lần này đi ra ngoài có được thu hoạch như thế này đã làm ta trong lòng thu hoạch không nhỏ. Lần sau ngay cả khi phải ở phía thâm sơn xa xôi, chỉ cần nghĩ cái cầm khúc kia của ngài, cũng không còn cảm thấy tịnh mịch.
Nói xong vị Long vương tử nhìn Đỗ Duy mỉm cười lập tức thân thể lơ lửng bay lên bầu trời, rồi hóa thành một hoàng kim cự long giang ra hai cánh quạt gió, ngửa đầu thét dài một tiếng, phóng về phía phương bắc bay đi….
Đỗ Duy yên lặng nhìn theo thân ảnh vị Long vương tử biến mất, trong lòng không khỏi có chút cảm khái
Thời điểm này tại một nơi không xa hồ nước, trong không khí liền có mấy người dần dần xuất hiện, đó là Hussein và Vivian, còn có cả Nữ vương Medusa. Đây là ba cao thủ mạnh nhất dưới tay Đỗ Dúy
Lần này Đỗ Duy cực kỳ mạo hiểm, mặc dù là dự tính âm mưu, nhưng trong lòng không có mười phần chắc thắng nên chung quanh mai phục ba cao thủ dưới tay. Vạn nhất trở mặt đánh nhau thì mình còn có chuẩn bị
Với thực lực của ba vị cao thủ này, chỉ cần bất động dùng toàn lực che giấu hành tung thì Long vương tử không thể phát hiện ra được
Hussein nét mặt nghi hoặc nhìn Đỗ Duy, nhíu mày nói :
- Tại sao ngươi không động thủ ? Ta thấy Long vương tử đối với ngươi đã hết địch ý. Đúng là có cơ hội tốt nhất để triệu hồi con ma thú kia đến , chí ít cũng có bảy tám phần cơ hội bắt được tên Long vương tử này.
Đỗ Duy lắc đầu thở dài, không kìm được nhìn về phía chân trời thấp giọng nói:
-Ta là giả bộ, hắn mới là người phong nhã. Hắn bị ta lừa, trong lòng ta kính nể hắn rất nhiều. So với hắn, ta thật là kẻ tầm thường. Như vậy làm sao ta dám lừa gạt hắn, rất không đành lòng. Ra tay thương tổn hắn, ta lại càng không muốn. Dù sao sát khí của hắn cũng tiêu tan, trước khi đi còn tặng ta một phần lễ lớn. Quên đi. Cho nên con ma thú kia sẽ dùng để đối phó với con rồng tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Dừng một chút, Đỗ Duy tự giễu:
-Mặc dù ta không phải là người tốt, nhưng cũng có giới hạn.
Hussein trong lòng không khỏi đối với Đỗ Duy có chút kính trọng. Nhưng chả ai đoán được chưa đầy một giây sau, cái đuôi hồ ly của Đỗ Duy lòi ra. Con mắt gã xoay như chong chóng, cười hì hì nhìn Hussein:
-Thánh kỵ sỹ của ta, ngươi có biết bơi không ? Viên ngọc tránh nước rơi xuống hồ nước nhưng ta nhớ rõ vị trí. Làm phiền ngươi lặn xuống vớt lên cho ta đi! Bảo bối cả trăm vạn đồng vàng đó.
Nghe xong những lời này, Hussein không khỏi trợn tròn mắt
Vivian vẫn không thèm để ý bộ dạng cùng ngôn ngữ của Đỗ Duy. Đối với cô bé ngóc nghếch này, những lời Đỗ Duy nói đều là thiên kinh địa nghĩa
Mà Medusa lại thầm thở dài, mặc dù nhắm mắt lại nhưng dưới ánh nắng chiều vẻ đẹp vẫn kinh tâm động phách. Nàng lắc đầu nói:
-Đây là nhân tính của các ngươi sao…..
Đỗ Duy hồn nhiên không thèm để ý, liếc mắt nhìn Medussa rồi bỗng nhiên cười nói :
-Nicole tiểu thư, ngày đó ta đáp ứng mang cô đi trải nghiệm thế giới loài người. Mang cô ra khỏi khe núi tới tận bây giờ, nhưng vẫn chưa có thời gian dạy côi cái gì cả. Thừa dịp hôm nay rảnh rang, ta sẽ dạy cô danh ngôn rất chí lý về nhân tính trăm phát không sai!
-Cái gì cơ?
Quả nhiên Medusa mở miệng hỏi
Đỗ Duy hì hì cười rồi nghiêm nghị nói :
-Không giả bộ! Giả bộ thì bị sét đánh! Không thành thực. thành thực thì bị người chà đạp!
Sau đó hắn dừng lại một lúc nhàn nhạt nói :
-Lời này nghe ra thì thật thô bỉ, nhưng lại có chút đạo lý bên trong. !Dù thế nào, giả bộ hay thành thức thì cũng đều gặp kết cục không tốt.
Medusa im lặng, xem vẻ mặt của nàng cũng không hiểu là im lặng do tức giận Đỗ Duy mà không nói gì hay đã lĩnh ngộ được cái gì
Vivian bỗng nhiên không nhịn được hỏi :
-Giả…giả.. nghĩa là gì?
Dù sao cũng là một cô gái, lời thô tục như giả bộ, hắn cũng không muốn nói ra.
Đỗ Duy cười hắc hắc vuốt cằm, giống như chó sói nhìn con mồi, hai mắt di chuyển loạn bậy rồi cười nói :
-Bảo bối của ta, chuyện này nàng không cần biết, nếu nàng còn muốn biết, từ nay về sau khi nào thuận tiện ta sẽ chậm rãi chỉ dẫn nàng.
Vivian khờ dại làm sao biết được ý niệm tà ác trong đầu Đỗ Duy, ngược lại cười ngọt ngào với hắn gật đầu chấp nhận.
Hussein lạnh lùng nói:
-Tốt lắm, không cần nói bậy. Ngươi lại có một tháng chuẩn bị. Ngươi đã nghĩ ra cách đối phó với đám rồng kia chưa?
Đỗ Duy cươi hắc hắc:
-Ngươi đoán đi
Bạn cần đăng nhập để bình luận