Ác Ma Pháp Tắc

Chương 607: Hắc hắc hắc hắc…

Lúc nửa đêm, Đỗ Duy nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, mắt thì lại nhìn thẳng trần nhà trên đỉnh đầu. ánh mắt nhắm vào cái đèn thủy tinh hoa lệ.
Ở phía bên trái, Vivian đang ngủ như một con mèo. Bên dưới lớp chăn mỏng, thân thể mềm mại không gì che đậy của nàng dán chặt vào người hắn---- bộ dáng co người lại của nàng càng khiến người ta phải thương yêu. Trong lúc ngủ, nhịp hô hấp của nàng ngọt ngào êm dịu, trên mặt còn mang theo một nụ cười ôn nhu mờ nhạt. Chỉ thỉnh thoảng đôi lông mi dài dài kia sẽ rung lên nhè nhẹ, cũng không biết là mơ thấy cái gì nữa.
Lúc buổi tối, biểu hiện của cô bé ngốc này rất là non nớt, thậm chí còn gây ra vài chuyện nực cười thú vị khiến cho mỗi khi Đỗ Duy nhớ đến đều muốn bật cười. tiểu a đầu này, hình như đúng là ngây thơ đến độ tưởng rằng cái gọi là
"ngủ chung giường"
chính là cởi hết đồ rồi hai người ngủ chung một chỗ, thế coi như xong rồi.
Trên thực tế, cuối cùng thì cũng chính nụ cười tà ác của Đỗ Duy dẫn dụ Vivian, sau đó thì hai người mới hoàn thành việc trưởng thành.
Mà dáng ngủ của JoJo bên phải khác xa rồi. Sau khi vị đại tiểu thư dũng mãnh này ngủ rồi cũng không thành thật chút nào. Một chân vắt ngang qua đè lên chân hắn, nằm nghiêng qua một bên, một cánh tay mềm mượt vẫn còn vắt lấy cổ của hắn. Đỗ Duy có thể cảm giác thấy rõ ràng cánh tay của mình bị hai khối phong mãn mềm mại kẹp chặt lấy.
JoJo ngủ rất sâu, hình như là tại vì lúc nãy quá điên cuồng nên cuối cùng thì vị đại tiểu thư khỏe mạnh có xuất thân võ sĩ này cũng đã kiệt sức.
Suốt cả đêm, ba người tiền miên trên chiếc giường lớn đến mức gần như rã cả người rồi. Cuối cùng đến mức cả cái giường bền chắc trân quý này cũng phát ra tiếng cọt kẹt. Nhất là JoJo.. tuy đây là lần đầu tiên trong đời của cô bé này, mặt dù vào thời khắc tiêu hồn đó, nàng ta đã đau đến độ chau cả mày- nhưng mà ngay sau đó biểu hiện của nàng ta lại như một con mèo hoang, vừa cắn vừa cào lên người Đỗ Duy cho đến khi kiệt sức mới trở nên mềm nhũn dưới thân Đỗ Duy.
Ba thân thể mồ hôi nhễ nhãi dính vào nhau. Vào thời gian ban đêm như thế này thì lại rất là ấm áp.
Bây giờ đã là giữa khuya. Ngoài cửa sổ mơ hồ có gió tây bắc thổi qua-- ở cái nơi tây bắc này thì quanh năm đều có gió lớn.
Đỗ Duy nhịn không được đưa hai tay ra ôm chặt lấy hai chị em này thêm chút nữa.
Trong giấc ngủ, hình như Vivian bị kinh động, lật người theo phản xạ. Đầu tựa vào bả vai của Đỗ Duy.
Động tác nhỏ này hình như đã kinh động đến nỗi đau nào đó của Vivian bé nhỏ vừa trải qua lần đầu. Dù là trong giấc ngủ, nàng cũng chau mày lại,
"ư"
nhẹ hai tiếng.
Thân thể mềm mại ấm áp và trắng mịn cọ vài cái lên người Đỗ Duy. Cọ đến lòng Đỗ Duy lại bốc hỏa lên- hắn nhịn không nổi, tay của hắn trườn thẳng xuống từ vai nàng, nhẹ nhàng cầm lấy nụ hoa ôn nhu trước ngực của Vivian mà miết vài cái….
Trong giấc ngủ, hình như Vivian đã cảm nhận được loại kích thích này, nhịn không được mà nhẹ nhàng mở miệng phát ra một tiếng rên rỉ,
Đỗ Duy nuốt mạnh một ngụm nước bọt, rốt cuộc cũng kìm chế được dục hỏa trong lòng.
Dù sao bản thân hắn cũng không phải là mình đồng da sắt. Vừa rồi ba người chơi 3P, bản thân hắn không biết đã điên cuồng hết mấy đợt. Bây giờ đến cả việc ưỡn lưng cũng thấy đau nhói.
Buông tha cho Vivian, Đỗ Duy mới quay đầu lại. đột nhiên lại nhìn thấy trong bóng tối có một đôi mắt sâu kín sáng rực đang nhìn hắn.
Đỗ Duy bị dọa cho giật thót, sau đó mới cười mà hạ giọng xuống nói:
"Nàng còn chưa ngủ?"
Trong mắt JoJo như ẩn chứa chút u oán:
"Ngủ rồi nhưng lại bị chàng đánh thức."
Lời này khiến cho Đỗ Duy có chút đỏ mặt lên--- may là trong bóng tối nhìn không thấy rõ. Thì ra lúc nãy dục hỏa bốc lên, bên dưới không biết từ lúc nào đã có biến hóa. Bây giờ thì cái thứ ngương ngạnh đó đang giương thẳng trên đùi JoJo…
Đột nhiên, Đỗ Duy lại cảm thấy hổ thẹn về việc bản thân đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Mẹ kiếp, sợ cái gì! Đều là người của ta cả, còn xấu hổ cái gì?!
Nhớ năm xưa, lão tử cũng là người tàng trữ mấy trăm GB* phim người lớn trong máy vi tính!
Nghĩ đi nghĩ lại, buông lỏng sự gò bó trong lòng ra. Bất tri bất giác hắn lại cười tà ác, bàn tay dê sồm dưới chăn lại tác quái lên ngực của JoJo…..
JoJo yêu kiều rên khẽ một tiếng, liếc nhìn Đỗ Duy nhưng không có tránh né mà chỉ rúc vào trong lòng Đỗ Duy. Sau đó lại thấp giọng nói yếu ớt bên tai Đỗ Duy một câu:
" Đêm nay… chàng có cảm thấy ta rất hạ tiện không? Lại tự mình chạy đến đây dụ dỗ chàng?"
Đỗ Duy cười cười, ghé lên mặt JoJo hôn nhẹ một cái, cười tươi nói:
"Đương nhiên ta sẽ không nghĩ như vậy…. nhưng mà, bây giờ ta lại hơi sợ hãi."
"Sợ hãi? Chàng sợ cái gì?"
JoJo trố mắt ra, hiếu kỳ hỏi.
Đỗ Duy cố ý thở dài một hơi:
"Ta sợ đêm nay chỉ là nàng nhất thời kích động mới làm vậy… lỡ như sau khi trời sáng, nàng lại hối hận. với tính khí bạo lực của nàng, chỉ sợ rằng sáng mai, sau khi nàng hối hận sẽ truy sát ta khắp nơi, luyện chế ta thành linh hồn băng tinh!"
Mắt JoJo lập tức mắt trợn tròn lên, hình như có hơi tức giận. Nhưng sau đó thì ngọn lửa trong mắt đã phụt một cái đã dập tắt, thay vào đó là một loại ngượng ngùng.
Một hồi sau, JoJo mới nhẹ giọng nói với vẻ sợ hãi:
"Đỗ Duy…. Chàng. Chàng không thích tính tình của ta."
"Ôi?"
"Ta biết. Chàng không thích loại con gái như ta"
JoJo thở dài một hơi, giọng nói hơi thê lương:
"Ta không có cái ôn nhu như Vivian. Chàng thích con gái ôn nhu nghe lời giống như em gái ta vậy. Còn người như ta, suốt ngày nổi nóng với chàng, còn thích chém chém giết giết. Chắc hẳn là chàng không thích rồi."
Đỗ Duy cười, chỉ nghe thấy JoJo tiếp tục nhẹ giọng nói:
"Ta… lúc trước ta dữ tợn với chàng như vậy. Chàng có thù hận trong lòng không? Nếu chàng không vui thì chàng, chàng có thể đánh trả lại ta là được rồi."
"Đánh trả nàng? Đánh như thế nào?"
Đỗ Duy nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng với ý đồ bất chính.
"Chàng…. chàng muốn đánh như thế nào thì cứ đánh như thế đó."
JoJo ưỡn mạnh ngực lên.
Động tác này mém chút nữa khiến cho Đỗ Duy đang dục hỏa sôi trào phải chảy cả máu mũi. Hắn cười hắc hắc một tiếng, đột nhiên lật chăn lên, đưa bàn tay tội ác ra vỗ mấy cái lên cái mông tròn săn chắc của JoJo.
JoJo trúng hai đòn, không khỏi kêu nhẹ hai tiếng. Khi ngẩng đầu lên thì đã mị nhãn như tơ, run giọng nói:
"Chàng….."
Đỗ Duy cười hihi một tiếng:
"Ta đánh xong rồi."
Sắc mặt JoJo nhuốm hồng, nhìn Đỗ Duy chăm chú một hồi lâu rồi một hơi cắn mạnh lên vai của Đỗ Duy.
Đỗ Duy chịu đau nhưng lại không dám kêu lớn, sợ đánh thức Vivian. Chỉ đành hít mạnh hơi khí lạnh. run rẩy một lúc rồi cười khổ nói:
"chẳng lẽ là nàng tuổi tuất sao. Sao mà lại thích cắn người…. a, không đúng. Cái thế giới này không có tuổi tuất. Còn nữa, nàng nhìn xem. Sau lưng ta có biết bao nhiêu là vết máu, đều là nàng cào lúc tối hôm qua đó."
JoJo xinh đẹp vừa cười vừa tựa vào trong lòng Đỗ Duy. Đột nhiên lại không nói gì nữa, chỉ cảm thấy bây giờ có thể nằm trong lòng của tên xấu xa này thì thật là niềm hạnh phúc chưa từng có trong đời.
So với hạnh phúc của tối hôm nay thì những khổ sở lúc trước như cửu tử nhất sinh trong lúc chạy nạn. Hay cố chấp đi theo vào trong sa mạc. Rồi những đau đớn phải chịu trên tuyết sơn…. Mọi thứ hình như đều đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhìn thấy con mèo hoang nhỏ này lại lộ ra loại yên tĩnh ôn nhu hiếm có. Đỗ Duy không khỏi nhìn đến ngây người, do dự một hồi rồi mới thấp giọng nói:
"Kỳ thật… JoJo, có đôi lúc, khi nàng không tức giận. Khi nàng cười lên thì dáng vẻ của nàng thật ra cũng khá giống Vivian."
"Đó là đương nhiên. Chúng ta là chị em mà."
JoJo nhìn Đỗ Duy một cái.
Đỗ Duy đang muốn hỏi một vấn đề nào đó thì lại bị JoJo cắt ngang. JoJo đột nhiên nhìn chăm chú Đỗ Duy:
"Đúng rồi, tối nay trước khi chàng đến đây đã đi nơi nào rồi? hừ…. vừa rồi ta quên mất không hỏi. Khi chàng vừa vào phòng, trên người có một mùi thơm, là hương thơm trên người con gái!"
Đỗ Duy ngẩn người ra, sau đó cười cười:
"Ồ, ta đi "
Fix
" vị vương phi tương lai kia."
Sau đó, Đỗ Duy nói lại một cách ngắn gọn quá trình mình đe dọa và
"giải quyết"
tiểu thư Dereye ra sao. Sau đó mới cười nói:
"nàng có cảm thấy ta quá bỉ ổi không?"
"Chàng chỉ hù dọa nàng ta một chút thôi."
JoJo lắc đầu:
"Ta biết, nếu thật sự chàng phải đi làm những chuyện đồi bại với nàng ta. Quá nửa là chàng không làm được."
Sau đó, JoJo nhìn Đỗ Duy nói rất nghiêm chỉnh:
"Ta biết thật ra chàng là một người mềm lòng."
"Ồ?"
JoJo gật gật đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc:
"Lúc trước, khi chúng ta lưu lạc trên cái đảo đó. Chàng để cho chúng ta ăn những gân cỏ ngon đó. Bản thân chàng ăn những trái cây chua đắng khó ăn nhưng lại làm bộ mặt hung tợn. ta liền biết được…. chàng thật ra là một người tốt."
Đỗ Duy đờ người ra. Hắn thật là không ngờ được….
Nghĩ kĩ lại, bản thân đã làm không biết bao nhiêu chuyện giết người phóng hỏa rồi. Bây giờ, người con gái bên cạnh này lại nói bản thân là
"Người tốt"
?!
"Thực ra. Ta không thèm biết chàng là loại người gì…. Chàng, chàng chỉ cần đối tốt với ta là được rồi."
JoJo lẳng lặng nhìn Đỗ Duy, trong ánh mắt có một loại cố chấp nói không rõ:
"Nếu chàng là người tốt, ta sẽ làm người tốt chung với chàng…. Nếu chàng là ác ma thì ta sẽ cùng xuống địa ngục với chàng! Nói tóm lại là ta sẽ đi theo chàng, bất luận thế nào cũng sẽ đi theo chàng!"
Mộ câu nói đơn giản như vậy đã khiến cho lòng Đỗ Duy nóng lên! Không hề nghi ngờ, hắn có thể phán đoán ra được tình cảm sâu đậm bao hàm trong một câu nói đơn giản như thế!
Suy nghĩ một hồi, Đỗ Duy cảm thấy trong ngực có cái gì đó tắc bên trong, không nhả ra sẽ không thoải mái được. nhưng hết nửa ngày trời cũng không nói ra được một chữ. Cuối cùng cũng chỉ có thể hôn lên môi JoJo, thấp giọng nói:
"Cám ơn nàng!"
JoJo bị hắn hôn cho một cái, thần hồn say đắm. Nhịn không được mà rên nhẹ một tiếng, nhanh chóng đẩy hắn một cái, kinh hoảng nói:
"chàng, chàng đừng…. ta bây giờ…."
Đỗ Duy cười cười ôn nhu, ôm lấy JoJo nhưng không có làm thêm động tác nào khác nữa---- hắn biết, đêm nay, tiểu mỹ nhân này đã không chịu nổi nữa rồi.
Cuối cùng, JoJo lấy lại bình tĩnh rồi đột nhiên cười nói:
"Lại nói, thủ đoạn mà chàng vừa nói dùng để hù dọa hoàng phi Dereye cũng đúng là ác. Chàng lại… lại bắt nàng ta viết một bức thư loạn luân với anh trai nàng ta…."
"Hừ, là bản thân nàng ta muốn hại ta trước. chỉ trách cô ta đáng đời mà thôi."
Đỗ Duy nhíu mày, sau đó lại thở dài:
"Ôi! Đáng tiếc! Đáng tiếc! Đáng tiếc cái thế giới này không có máy chụp hình. Nếu không thì ta có thể trị nàng ta gấp bội đấy."
Dừng một lát, nụ cười hắn có chút cổ quái, có chút tà ác:
"Thật ra thì chiêu này của ta không hoàn toàn là do bản thân ta nghĩ ra. Mà là được gợi ý từ chô một vị thần tượng của ta."
"Thần tượng của chàng?"
Đỗ Duy cười thần bí:
"Không sai. Một tên bỉ ổi tên là Trần Quán Hy. Hắc hắc….."
Tiếng nói chuyện của hai người dần dần lớn lên. Cuối cùng thì làm thức tỉnh Vivian. Cô bé ngốc lật người, chống một tay lên, dụi đi dụi lại mắt lẩm bẩm mấy lời không rõ ràng:
"Các người… nói cái gì? Cái gì…. Trần Quán Hy?"
Đỗ Duy cười hắc hắc:
"Hắc hắc! Sự khác nhau giữa ta và hắn chính là hắn dùng camera. Còn trong tay ta lại không có cái thứ này nên chỉ đành viết thư vậy."
Hắn đắc ý quơ đầu. thở dài một hơi, vô cùng tiếc nuối nói:
"Làm người nên như Trần Quán Hy, luôn mang theo máy camera bên người!"
-------
Không hề nghi ngờ. Đêm này đối với ba người mà nói là rất hạnh phúc.
Đối với người hạnh phúc mà nói, loại đêm này rất là ngắn ngủi.
Nhưng đối với vài người nào đó khác mà nói thì đêm này có lẽ quá dài.
Ví như…. Hai nữ hầu thủ suốt đêm ngoài cửa phòng Vivian.
Hai người này là nữ hầu chuyên phụ trách chiếu cố
"chủ mẫu"
tiểu thư Vivian. Chức trách của họ là trực ban suốt đêm ngoài cửa phòng của tiểu thư đề phòng nửa đêm tiểu thư có nhu cầu gì.
Nhưng mà đêm nay, sau khi công tước đại nhân đi rồi không còn đi ra nữa….. đến cả tên ngốc cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì rồi.
Huống hồ….. họ còn làm ra động tĩnh lớn như vậy. Tiếng kêu cũng lớn như thế.
Hai nữ hầu đều đã đến tuổi biết chuyện rồi. Chính là lứa tuổi con gái mơ mộng chuyện tình yêu, ở ngoài cửa phòng suốt đêm lại nghe thấy loại âm thanh này. Đối với họ mà nói, đây chính là một loại hành hạ.
Gần như hai người con gái đều trợn tròn mắt, khuôn mặt đỏ ngầu đứng suốt đến sáng.
Nhưng mà sự vất vả của họ trong đêm này lại mang đến một sự bù đắp ngoài ý muốn cực lớn vào nhiều năm sau đó!
Sau đó rất nhiều năm. Khi người trên đại lục hoài niệm công lao vĩ đại của Đỗ Duy. Làm cuộc nghiên cứu đầy đủ về mọi sự tích của nhân vật truyền kì này.
Trong đó, tự nhiên cũng không thiếu những chuyện linh tinh. Như là--- tình yêu của Đỗ Duy.
Tình yêu của anh hùng luôn được người ta chú ý. Huống hồ là loại nhân vật truyền kì như Đỗ Duy?
Rất nhiều năm sau đó, thậm chí còn có người chuyên môn nghiên cứu Đỗ Duy và những nữ nhân của hắn. Rốt cuộc thì đêm đầu tiên của Đỗ Duy và người yêu của hắn đã xảy ra chuyện thú vị gì.
Mà lúc đó, cuối cùng đã có người tìm đến hai nữ hầu năm xưa trong phủ công tước của Đỗ Duy. Vào thời điểm đó, hai nữ hầu đầu tóc bạc phơ sớm đã về hưu, trở về nhà dưỡng lão rồi. lại có người đưa ra giá cao, ý đồ moi ra được từ trong miệng họ chuyện linh tinh gì đó đáng giá.
Đối với cái đêm có ấn tượng sâu sắc năm đó. Ký ức hai người vẫn cứ như còn mới. Chỉ đáng tiếc, hai người cả đêm đều đứng bên ngoài cửa, tự nhiên là không nhìn thấy cảnh tượng thiết thực nào rồi.
Nhưng mà , sau khi hai nữ hầu được trả giá cao thì đã nói ra nội dung mà họ nghe được.
Kỳ thật, đây chẳng qua chỉ là những lời nói khiến người nghe đỏ mặt cười trộm mà thôi. Có người sau khi biết được những lời nói này cũng không tránh khỏi tức cười. Thì ra một đời nhân vật truyền kì như Đỗ Duy cũng giống như người bình thường, chịu ảnh hưởng của nhân gian.
Cuối cùng, sau khi có được phần tư liệu trân quý này. Mọi nhà sử học đều trầm mặc, lâu sau cũng không nói lời nào.
Bởi vì những lời nói này cho dù có là lão học giả nghiêm túc hơn nữa nghe xong cũng chỉ sợ sẽ phải mặt đỏ tới mang tai!
Cuối cùng, mọi nhà sử học may mắn được nhìn thấy phần ký lục này đều cùng đưa ra một quyết định: xét thấy vì mục đích bảo vệ hình tượng quang vinh của vị anh hùng truyền kì của nhân loại. đoạn ký lục chứa đầy tính ám muội này nếu công bố ra sẽ gây bất lợi cho hình tượng quang vinh của vị anh hùng truyền kì của nhân loại này. Cho nên, phần ký lục này sẽ bị niêm phong bảo quản nghiêm mật, vĩnh viễn không công bố ra!
Mà đồng thời, cùng ngày hôm đó, mọi nhà sử họ may mắn được nhìn thấy phần ghi chép này đều dùng danh dự linh hồn tổ tiên của bản thân mà thề tại chỗ. Đảm bảo rằng vĩnh viễn về sau tuyệt đối không tiết lộ ra bên ngoài một chữ về việc này!!
Thực ra…. những gì được ghi trong bản ghi chép đó. Những lời nói đứt quãng như sau:
"A! Chàng đè chết ta rồi."
"Chị ơi, cái chị nắm là chân của em."
"Đỗ Duy, ngươi làm cái gì….mà kỳ quái như thế…"
"Vivian, em đừng đá chị."
"Chị ơi, chị đừng sờ em! A…. đây không phải là tay của chị?"
"A, Đỗ Duy, cái tư thế này, rất kỳ quái…. A~~"
"hắc hắc hắc hắc hắc.. oa ha ha ha ha.. hai vị tiểu mỹ nhân. Bây giờ các nàng biết ta có phải là đàn ông rồi chứ!"
*Trần Quán Hy: http://vi.wikipedia.org/wiki/Trần_Quán_Hy
Bạn cần đăng nhập để bình luận