Ác Ma Pháp Tắc

Chương 251: Tòa thành kì tích

Cái quyết định gần như điên rồ này của Đỗ Duy làm cho mọi người thảy đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ có điều ai cũng thấy rất rõ rằng ngài công tước thiếu niên này xem ra tuyệt không phải là đang đùa. Hoặc giả hắn điên mất rồi chứ chắc chắn không phải là đang nói chơi.
Trong những ngày tiếp theo,Đỗ Duy gần như đã thôi thúc toàn bộ lực lượng thủ hạ của mình bắt tay vào việc.
Bốn nghìn bộ binh do Robert thống lĩnh đã trú trong một doanh trại doanh trại bên ngoài thành Gilear.Hiện tại Đỗ Duy đang phải đối mặt với một vấn đề : vũ khí trong kho chỉ có thể trang bị cho một nghìn binh sĩ
Tên Tổng đốc Bohan đáng chết. Người của hắn khi rút đi đã vơ vét thật sạch sẽ, ngay cả những vũ khí trang bị cơ bản cũng đều mang đi hết.Đỗ Duy đã nhìn qua mớ trang bị còn trong kho đó, rất nhiều thứ đã bị rỉ sét. Miễn cưỡng gom góp lại cũng chỉ được tám trăm bộ,trước tiên chỉ cấp cho tám trăm binh sĩ …
Còn lại hơn ba nghìn người, tạm thời chỉ có thể tay không mà huấn luyện vậy.
May là Đỗ duy trước khi đến Tây bắc cũng đã có tính toán một chút. Hắn ngay lập tức phái người đi tứ phía, cơ hồ chạy khắp cả khu vực Tây bắc đề mua các vật liệu cần thiết.
Mà bên trong kho chính Gilear, điều làm cho Đỗ Duy kinh hỉ là nơi này lại vẫn còn chứa không ít vật liệu có thể dùng được. Rất hiển nhiên là chính quyền trước đây cũng đã phát hiện toà thành cũ nát này thật sự không sửa chữa không được, cũng đã chuẩn bị sẵn một số vật tư, nhưng kinh phí eo hẹp khiến cho kế hoạch này bị đình hoãn vô thời hạn.
Lẽ dĩ nhiên là Đỗ Duy vui vẻ nhận lấy số đồ ấy..
Sau khi đem một loạt các nhiệm vụ phân phó cho các thuộc hạ, bản thân hắn lại trốn vào trong phủ Tổng đốc cũ nát,đóng chặt cửa lại,chẳng biết rốt cuộc là muốn cái gì.Chỉ là thỉnh thoảng Đỗ Duy có gặp gỡ một ít thợ xây dựng,nhưng nội dung nói chuyện của bọn họ cũng đều được nghiêm lệnh phải giữ bí mật..
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã hơn nửa tháng.Trong nửa tháng ấy, Marde mang theo một nhóm người tựa hồ chạy muốn gãy cả chân,xuất ra thật lớn đồng vàng mua về vô số vật dụng, đồ gỗ,đồ gốm v.v..Nhưng cái làm cho mọi người kinh ngạc chính là trước sau chẳng hề chọn mua chút lương thực nào..
Tướng quân Ron Barton đã viết một bức thư,sau đó tìm vài người chép lại không biết bao nhiêu bản,rồi cho người mang đi khắp nơi.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Kỳ thật nội dung các bức thư ấy cũng đều hoàn toàn giống nhau :
"Ta đã về Tây bắc rồi.Nếu nguyện ý theo ta, nhanh chóng đến thành Gilear!"
phía dưới ký tên bằng một cái đồ án hình dáng cổ quái..
Tướng quân Ron Barton triệu tập quân cũ của mình rất nhanh. Không tới một tháng,trong doanh trại bên ngoài thành đã có thêm hơn một nghìn người.Số người này đều là những kỵ binh tinh nhuệ năm đó từng theo Ron Barton tướng quân tung hoành Tây bắc.Những binh sĩ lão luyện này sau khi đánh lui quân địch quá nửa đã trở về nhà, đang là những nông dân, thợ may, thợ rèn thậm chí là người làm việc vặt.
Một tháng sau, năm nghìn bộ khải giáp vũ khí trang bị bộ binh, cũng có thể trang bị cho hai nghìn kỵ binh đều đã được đưa đến. Trong chuyện này đại phú hào
"Dransa ma thú"
nổi tiếng nhất đế quốc đã giúp đỡ rất nhiều thứ. Gã thương nhân này kinh doanh không ít vũ khí cùng với phía quân đội có rất nhiều quan hệ. Đỗ Duy từ trong tay hắn đã mua được số vũ khí này, phần nhiều đều là cách phối trí theo tiêu chuẩn hạng nhất của Quân đoàn chủ lực của đế quốc..Ngoài ra còn có nỏ ngắn quân dụng,trường cung v.v..
Chừng này cũng đã làm Đỗ Duy hao tốn mấy chục vạn kim tệ.Quân đội đúng thật là thứ đốt tiền như động không đáy.
Dựa vào các mối quan hệ của Ron Barton tại Tây bắc, Đỗ Duy lại vừa mua được mấy nghìn thớt ngựa chiến thượng đẳng. Như vậy trước mắt Đỗ Duy đã có trong tay bốn nghìn bộ binh cùng một nghìn kỵ binh. Rốt cuộc cũng không còn phải dùng gậy bếp nữa rồi.Mỗi người đều đã có được vũ trang cả..
Ron Barton thao luyện lại đám quân cũ mấy ngày.Đám quỷ quái này bỏ đi cái tục trần trên người, một lần nữa lại phát xuất ra cái phong thái quân nhân.Trong doanh trại bên ngoài thành, sáng sớm hàng ngày đều có thể nghe thấy giọng sang sảng của tướng quân Ron Barton :
-Theo ta bắt đầu nào ! Lũ nhóc con các ngươi,mang trang bị của mình lên,Lên ngựa.Chúng ta bắt đầu tập nào ! Hôm nay nếu như ai rơi ra khỏi hàng ngũ,ta sẽ phạt hắn phải chùi giày cho mọi người!
Chẳng ai biết vị tướng quân này thao luyện cái đám quân cũ của hắn như thế nào,chỉ biết hắn cứ sáng sớm hàng ngày lại gọi cái đám này dậy rồi sau đó toàn bộ cưỡi ngựa đi đến tận đêm mới quay trở về.Cũng có lúc một lần đi đến hai,ba ngày..
Chỉ là mỗi lần quay về,cả đám quỷ này mệt đến gần chết,toàn thân phủ đầy tro đất mường tượng giống như trong đầm lầy mới vớt ra vậy.
Còn Phillip cùng đám môn hạ đệ tử của Lam hải,trong một quãng thời gian ngắn nhất đã có thể khống chế được cơ cấu hành chánh của tỉnh Desa.Việc này thực ra cũng không khó. Thực sự ở một vùng đất nghèo khó như vầy,cũng chẳng có bao nhiêu công việc hành chính thường nhật để mà làm..
Tất cả mọi người đều bận túi bụi,ngay cả đến Hussein cũng chưa hề có được thời gian nghỉ ngơi. Đỗ Duy đã dùng dược thuỷ đặc biệt nhuộm đầu tóc hắn trở thành màu lam. Vì rằng một con mắt đã bị mù, vị thánh kỵ sĩ này mang trên mặt một miếng che mắt. Với hình dáng như vậy,tin rằng tại vùng Tây bắc này chẳng ai có thể nhận biết được kẻ bị truy nã lớn nhất của Thần Điện
Điều làm cho Đỗ Duy may mắn thế đại khái chính là nhờ tỉnh Desa chỉ là vùng đất nghèo cằn cỗi ngay cả Thần điện cũng chẳng để mắt đến nhiều.Cho nên cả tỉnh Desa chỉ có hai cơ sở tôn giáo mà hơn nữa lại nằm gần với vùng tỉnh Norin
Kỵ sĩ Robert cực kỳ bề bộn. Đỗ Duy chẳng những giao bốn nghìn phản quân cho hắn thống lĩnh mà còn giao cả việc chiêu mộ tân binh. Chẳng còn biện pháp nào khác,kẻ dưới tay Đỗ Duy thực sự là quá ít.
Vùng Tây bắc này vốn phong tục dân gian mạnh mẽ hung tợn, thực sự là nơi xuất ra những binh lính mạnh mẽ. Đáng tiếc dân cư lại rất thưa thớt, chiêu mộ suốt một tháng cũng chỉ đến ba nghìn người. Kỵ sĩ Robert xếp thành một bộ binh đoàn dự bị ,điều động mấy thủ hạ, hàng ngày thao luyện..
Hussein cũng được Đỗ Duy phái tới trợ giúp cho kỵ sĩ Robert huấn luyện một nhóm người tài giỏi hơn đã được tuyển chọn ra.Hussein nguyên là Đại kỵ sĩ trưởng của Thần thánh kỵ sĩ đoàn, có thể chỉ huy người của Thần thánh kỵ sĩ đoàn, việc huấn luyện tốt một đám tân binh này lẽ tất nhiên chẳng phải là vấn đề gì lớn. Đương nhiên Hussein huấn luyện chính là kỵ binh. Đây cũng không xem là công tác quá khó khăn bởi vì vùng Tây bắc tuy là vùng nghèo khó cằn cỗi nhưng hầu như nhà nào cũng có một, hai thớt ngựa hèn. Con nít cũng đều cưỡi ngựa. Rất nhanh, trong doanh trại ngoại thành lòng nhiệt tình hăng hái bốc cao.
Lúc tháng thứ hai đến gần,mọi người bắt đầu nghi ngờ không biết vị đức ngài công tước Đỗ Duy này có thực sự nổi điên rồi hay không.
Hắn nói xây dựng thành mới trong ba tháng nhưng hiện tại một tháng đã trôi qua mà hắn thì suốt ngày ở trong Tổng đốc phủ không hề mở cửa.
Rất nhiều đợt vật liệu xây dựng đã được vận chuyển đến ven hồ Lâu Lan, nơi được chọn là địa điểm của thành mới. Nơi đó lúc đầu có một trấn nhỏ có chưa tới một nghìn người. Hiện tại, tại đó nhiều nhóm vật liệu xây dựng đã chất lại như núi. Đỗ Duy suy nghĩ rất nhiều biện pháp,đem năm trăm ngự lâm quân không cho ngơi nghỉ, để cho họ ở ven hồ Lâu Lan làm khán thủ hộ vệ đội cho số vật tư đó. Đám ngự lâm quân này đã có chút ít bất mãn. Cái vùng Tây bắc này thật sự đã làm cho bọn họ có chút không chịu nổi. Mỗi người đều hy vọng có thể sớm ngày trở về đế đô, cái hào hoa thế giới ấy.
Cũng may là Đỗ Duy cuối cùng cũng không để cho mọi người phải chờ đợi thêm
Vào ngày thứ năm của tháng thứ hai,hắn rốt cuộc cũng ra khỏi Tổng đốc phủ. Mọi người đều phát hiện quý ngài Công tước này lúc trước thân thể đã gấy gò , tựa hồ còn gầy hơn nữa, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, hai mắt cũng đỏ lên, vẻ mặt mệt mỏi. Có điều tinh thần Đỗ Duy lại rất tốt..
- Các quý ngài,hãy nhớ kỹ ngày hôm nay,bởi vì từ hôm nay, các vị sẽ chính mắt nhìn thấy một trường kỳ tích phát sinh vậy.
Sáng sớm hôm ấy,toàn bộ cư dân trong trấn nhỏ ven hồ Lâu Lan đều được triệu tập đến,địa điểm là cánh đồng bên ngoài trấn.
Vùng Tây bắc này đất đai cằn cỗi,tuy nhiên ven hồ Lâu Lan vì là vùng đất nằm gần nguồn nước nên đất đai lại không như thế,sản lượng lương thực ở trong vùng Tây bắc được coi là tương đối cao
Đỗ Duy trước hơn nghìn dân cư trong trấn đã công bố một mệnh lệnh, hắn cần những người làm nông, càng nhiều càng tốt !
Các ngươi chỉ cần cung cấp cho ta hạt giống sau đó lại thu hoạch cho ta ! Chỉ đơn giản có vậy. Đỗ Duy tuyên bố mệnh lệnh rất rõ ràng :
-Còn thù lao của các ngươi….tất cả những người làm, các ngươi thu hoạch được bao nhiêu lương thực đều có thể lấy đi một phần mười..
Mệnh lệnh kỳ quái này làm cho những người đang có mặt rất kinh ngạc
Người làm nông mà lại chẳng có ư? Dù gì thì cả cái thôn trấn loại này hết thảy đề là nông phu, ngay cả đàn bà trẻ con cũng phải làm việc đồng áng..
Theo lệnh của ngài Đỗ Duy,mọi người đều đem phân chia các hạt giống có trong tay,toàn bộ đều đem ra gieo trồng.Việc này làm mọi người mất hết hai ngày..
Lúc bắt đầu,mọi người đều chờ để cười chê … Vị quý tộc này phài chăng là ngu ngốc? Gieo hạt vào vào mùa này sao? Hay là hắn có quá nhiều lương thực nên lãng phí chơi sao ?
Nhưng rất nhanh,mọi người cũng đều cười không được..
Sáng sớm ngày thứ ba,Đỗ Duy mặc Ma pháp bào, làm hiện lên hình dạng sáng láng rực rỡ rồi hắn vô cùng chú ý tề chỉnh cho người khiêng ra mười thùng nước, sau đó xem xét kỹ lưỡng phân lượng,từ trong lòng lấy ra một cái bình, ở mỗi thùng nước cho vào vài giọt chất lỏng.
Đỗ Duy bắt đầu thi triển ma pháp..
Ma pháp hắn thi triển cũng chẳng phức tạp gì,chỉ là một loại thuỷ hệ ma pháp mà bất kỳ trung cấp ma pháp sư nào cũng có thể thi triển ra..
Lúc hắn niệm xong chú ngữ, mọi người đều có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu vị quý tộc này rất nhanh trong khoảng giữa hai tay xuất hiện từng cuộn từng cuộn khí lưu xoáy tít.Những cuộn khí lưu này mang theo hấp lực khôn cùng, mang toàn bộ mười thúng nước hút đi sạch sẽ.Nhìn mười cột nước xông thẳng lên trời, khí lưu trên đỉnh đầu càng hùng dũng bốc lên, cuối cùng,khi Đỗ Duy cao giọng ngâm xướng chú ngữ, gió nổi lên …
Bạn cần đăng nhập để bình luận