Ác Ma Pháp Tắc

Chương 751: Đỏ (Đoạn 1 + 2)

Đấy chẳng qua chỉ là suy đoán của Đỗ Duy mà thôi.
Bất quá cái suy đoán này, kỳ thật lại phi thường nghiêm trọng. Thân là quân chủ, nếu như nói một cách bất thiện thì chỉ sợ hắn quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt! Huống chi, một tiểu hài tử chỉ vừa mới hơn mười tuổi một chút đã như vậy, sau khi hắn lớn lên sẽ còn biến thành bộ dáng nào nữa?
Gabri sửng sốt một chút, sau đó cười cười:
Ca ca, ngươi có phải là quá lo xa rồi không? Vị tiểu hoàng đế này mới có mười tuổi, mà Nhiếp Chính vương cũng còn chưa quá ba mươi, muốn cho Charlie hoàng đế hoàn toàn chấp chính thì chỉ sợ phải là chuyện của vài chục năm nữa! Ta xem khi Nhiếp Chính vương còn tại vị, tín nhiệm đối với ngươi sẽ không hề giảm sút chút nào đâu.
- Đây mới là điều ta lo lắng nhất.
Đỗ Duy lần này cười cũng không nổi:
- Nếu như cái tên tiểu hoàng đế kia là một hài tử phúc hậu, thì sẽ chẳng sao cả. Chuyện vài chục năm sau ta cũng sẽ không có gì phải lo lắng … nhưng vấn đề ở đây là, trước giờ ta đã luôn xem nhẹ một chuyện!
Đỗ Duy khoát tay áo:
- Ngươi nói rất đúng, Charlie hoàng đế mới có mười tuổi còn Nhiếp Chính vương cũng chỉ mới ba mươi! Nhưng mà… hiện tại sớm như vậy đã để Charlie kế vị, có lẽ là vạn bất đắc dĩ mới phải làm vậy, nhưng quá vài năm nữa khi Charlie trưởng thành mà Nhiếp Chính vương vẫn tiếp tục nắm giữ chính quyền, vậy sẽ khiến tên hoàng đế đang trưởng thành kia trở thành một cái con rối sao? Coi như bây giờ cái tên tiểu hài tử này nguyện ý, nhưng chờ khi hắn trưởng thành thì hắn còn tiếp tục nguyện ý sao? Đối mặt với hoàng quyền, tất cả đều có thể xảy ra! Dưới tình huống bình thường, Nhiếp Chính vương không bệnh không tai, khả năng là sẽ phải sống đến vài chục năm. Nếu như hắn sống đến bảy mươi tuổi… vậy chẳng lẽ hoàng tử Charlie phải đợi đến năm mươi tuổi mới có thể nắm được quyền hành sao? Có thể sao?
Với phán đoán của Đỗ Duy, trong vòng bốn, năm năm nữa hoàng quyền sẽ không có bất cứ mâu thuẫn tranh đoạt nào xảy ra nữa, nhưng vài năm sau nữa tên tiểu hài tử này trưởng thành, chẳng lẽ còn nguyện ý tiếp tục làm một con rối sao?
Đừng quên vết xe đổ chính biến của Đại hoàng tử Evan vẫn còn đó a!
Huống chi, lúc đại hoàng tử làm ra cuộc chính biến, hắn vẫn chỉ là một hoàng tử! Mà Charlie đã chính thức trở thành hoàng đế hợp pháp của đế quốc! Nếu đến lúc đó mà hắn muốn tranh quyền thì sẽ hoàn toàn danh chính ngôn thuận!
Huống chi, sau khi xảy ra việc ở quảng trường, mỗi người dân bây giờ đều cùng nhận định vị Charlie hoàng đế này chính là
"Hoàng giả trời sinh"
!
Chờ đến khi vị
"Hoàng giả trời sinh"
này trưởng thành, yêu cầu được cầm quyền. Kể cả Nhiếp Chính vương là phụ thân của hắn, nhưng chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà cùng hoàng đế tranh quyền sao? Nhiều nhất không đến bảy tám năm, cái tai họa ngầm này sẽ bắt đầu nổi lên mặt nước!
Nhưng Nhiếp Chính vương là người thông minh như thế, như thế nào lại không nghĩ đến cái tai họa ngầm tương này ư?
Vấn đề này, từ trước giờ Đỗ Duy vẫn một mực xem nhẹ. Hoặc có thể nói là hắn mơ hồ không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, nhưng khi cùng lúc đưa ra tin lão hoàng đế chết, tân hoàng kế vị thì cái vấn đề này lại từ trong nội tâm hắn mà vô phương áp chế trỗi dậy!
Lại nói, gần đây Nhiếp Chính vương tựa hồ như vô tình hay cố ý mà từ từ thu quyền lực vào tay mình…
Hoàng thành, trong một thư phòng tại hoàng cung tráng lệ, nơi này cũng không có quá nhiều trang sức xa hoa. Mặc dù Nhiếp Chính vương còn rất trẻ đã chấp chưởng quyền lực to lớn của quốc gia, mặc dù khi hắn còn là hoàng tử cũng nổi tiếng là phong lưu xa hoa thành tính.
Nhưng sau khi Nhiếp Chính vương cầm quyền, hắn dường như lại đem tính tình phong lưu xa hoa còn trẻ của mình bỏ sạch toàn bộ!
Mặc dù thân là người thống trị thực sự của đế quốc, nhưng qua ba năm, từ lúc hắn chấp chính cho đến giờ, cuộc sống của hắn mặc dù không thể nói là đơn giản nhưng đã hoàn toàn đối lập với Augustin VI lúc còn sống!
Lúc còn là hoàng tử, hắn vẫn thường thường cùng những người đặc biệt tới lui cái tiêu hồn động ngoại thành kia. Trong phủ cũng nuôi dưỡng dự trữ một ít sủng phi mỹ lệ. Ngồi xe ngựa xa hoa đẹp đẽ làm người ta phải trố mắt đứng nhìn... Thiếu niên thanh thế, hậu duệ hoàng thế quý tộc, quan lộ rộng mở.
Nhưng sau khi trở thành chủ của hoàng cung, hắn lại đem toàn bộ những sủng phi này đuổi đi hết. Nắm quyền lực ba năm, hắn vẫn bảo trì một mình vương hậu, chỉ là sau khi bồi dưỡng Alpay, mới công khai lấy vị Daisy tiểu thư kia làm phi. Mặt khác về phương diện này, vị chúa tể đế quốc đừng nói là sủng phi, mà ngay cả tình nhân nuôi dưỡng bên ngoài ngay cả một người cũng không có!
Hắn ăn mặc có thể nói là đơn giản nhất trong lịch sử đế quốc hai trăm năm trở lại đây. Hắn tận lực bỏ hết mọi phô trương, bỏ hết mọi hoa y mỹ thực, mà ngay cả cái cỗ xe quý tộc khi hắn còn là hoàng tử từng làm nhiều người phải ngước nhìn nay cũng bị hắn khóa kín trong phòng.
Những năm gần đây tài chính đế quốc có phần khó khăn, hắn thân là Nhiếp Chính vương của đế quốc, chủ động đề xướng tiết kiệm. Hành động như vậy mặc dù có vài phần ẩn ý bên trong, bất quá có thể làm đến như vậy nói như thế nào đều cũng có thể xem như một người
"hảo quân chủ"
.
Hắn thậm chí từ bỏ tuyệt đại đa số thời gian vui đùa, lúc còn là hoàng tử, Thần hoàng tử nổi tiếng phong lưu. Hắn yêu thích âm nhạc, nghệ thuật, thậm chí còn thích ca kịch, cưỡi ngựa săn thú, vẽ tranh. Có thể nói là đa tài đa nghệ. Nhưng sau khi chấp chính đã ba năm, hắn không một lần đi săn, chưa từng nghe qua ca kịch, cũng không nghiên cứu âm luật...
Gia tài mà Augustin VI để lại chính là một cục diện rối rắm trăm bề, cho nên hắn không thể không đem hết toàn bộ tinh lực, tối mặt tối mày mà tu bổ vô số lỗ thủng trong cái cục diện rối rắm này. Cho dù tin tức cực xấu là xâm lược của tội dân ập đến, hắn cũng ráng nhẫn nhịn, bày mưu tính kế khổ tâm kinh doanh đế quốc ba năm!
Chỉ có người hầu thân cận nhất trong hoàng cung mới biết, vị Nhiếp Chính vương hoàng đế này gần hai năm nay mỗi ngày chỉ ngủ ba canh giờ (Dịch giả: ngày ngủ 6 tiếng thì 12h đã ngủ rồi, chả bù mình 1-2 h mới ngủ mà 6h dậy tính ra mới hai canh mà có ai nói gì đâu  ). Mỗi ngày tuyệt đại thời gian đều là xử lý chính vụ đế quốc, chỉnh đốn quân vụ, tài chính.
Tài chính đại thân đương nhiệm từng công khai khen ngợi vị Nhiếp Chính vương này anh hùng xuất thiếu niên chính là một vị quân chủ kiệt xuất nhất trong vài triều đại gần đây của đế quốc. Lời này mặc dù có mấy phần là để lấy lòng, bất quá trong nội tâm đại bộ phận mọi người cũng đều đồng ý.
Thân là chúa tể đế quốc, Charlie con hắn năm ngoái muốn một con ngựa để làm sủng vật, cũng phải hết sức nhõng nhẽo lẫn ương bướng mới có thể được như ý nguyện - tiết kiệm đến mức này, cho dù là diễn tuồng thì cũng thực sự là quá khó.
Trong thư phòng, Nhiếp Chính vương dựa vào trên ghế, giả vờ ngủ say sau đó dùng lực vuốt vuốt mi mắt, hít vào một hơi thật sâu, đứng lên đi tới bên cửa sổ kéo rèm, khiến gió đêm thổi vào lồng lộng. Lúc này mới có vài phần buông thỏng thanh thản và mỏi mệt.
Dùng sức vươn vai một cái, Thần hoàng tử xoay người trở lại trước bàn, đem quân báo trước mặt nhìn lại một lần nữa, cúi đầu trầm tư một lát.
Hắn cảm thấy thân thể có chút vô lực và mệt mỏi.
Sau đó Thần hoàng tử cười khổ một tiếng. Do dự một chút, lấy ra từ trong lòng ngực một cái hộp sắt xóc vài cái, bên trong chính là một loại thuốc mỡ. Ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, tựa hồ có chút do dự, chỉ là đột nhiên mãnh liệt ho khan một hồi khiến hắn hạ quyết tâm, dùng móng tay ngón út, cẩn thận lấy tí xíu thuốc như vậy bỏ vào trong miệng, nâng chén trà nóng trước mặt lên rồi uống một ngụm.
Thuốc mỡ trong hộp sắc tản mát ra một loại hương khí kỳ dị... nếu Đỗ Duy có ở đây lúc này, hắn sẽ lập tức nhận ra, hương khí này rõ ràng chính là Băng Tương quả!
- Điện hạ!
Ngoài cửa một người sắc mặt nghiêm nghị gõ cửa, thấp giọng nói:
- Quân vụ phó đại thần tới rồi.
- Mời hắn vào đây.
Cermi Ciro đi vào phòng, cúi đầu xuôi tay, bộ dáng thập phần cung kính nghiêm nghị, con mắt cũng không dám nhìn Nhiếp Chính vương liếc mắt lấy một cái. Vội vàng khom người thi lễ.
- Đỗ Duy trong học viện quân sự thế nào?
Không có nửa câu khách sáo, Thần hoàng tử liền trực tiếp đưa ra vấn đề của chính mình.
- Rất tốt.
Thanh âm của Carmi Ciro có chút cứng nhắc, nhưng lại trả lời rất rõ ràng:
- Công tước hoa Tulip đại nhân tựa hồ tâm trạng rất tốt, trong học viện quân sự quan sát những sĩ quan đệ tử này bộ dáng rất nhiệt tình phong phú.
Thần hoàng tử gật đầu, hắn suy tư một lát, sau đó trên mặt lộ vẻ mỉm cười:
- Đỗ Duy là một người thông minh.
Sau đó nét tươi cười của hắn trở nên ôn hòa hơn một chút:
- Xem ra hắn cũng hiểu dụng ý của ta, ta biết hắn sẽ có lựa chọn chính xác. Nhưng… vô luận thế nào, bị tước quyền cũng không phải là một chuyện tình khoái trá gì. Về phương diện học viện quân sự, hắn có chuyện gì yêu cầu ngươi đều tận lực thõa mãn cho hắn đi, nghe nói hắn từ sở Trị An điều động ra hơn một ngàn binh lính, xem ra hắn thật sự là muốn làm ầm ĩ một phen a.
Điện hạ, công tước hoa Tulip lại đưa ra yêu cầu mới, hắn muốn ta điều cho hắn năm trăm… vương thành cận vệ quân! Hắn nói sở Trị An tố chất binh lính không đủ, phải tinh nhuệ hơn mới phù hợp với việc tôi luyện sĩ quan chỉ huy.
- Cho hắn.
Nhiếp Chính vương không chút do dự liền gật đầu:
- Từ sư đoàn đóng taij đế đô giao một doanh đội cho hắn, quân lương cấp thêm gấp đôi.
Carmi Ciro do dự một chút, ngẩng đầu lên lấy hết dũng khí ra mỉm cười nói:
- Điện hạ, trái lại ta có cảm giác được vị công tước hoa Tulip này càng không ngừng đưa ra yêu cầu lại là một chuyện tốt.
- Ha ha…
Thần hoàng tử cười cười, nhìn cái tên tâm phúc này, thản nhiên nói:
- Ngươi cũng rất thông minh, xem ra ngươi từ lão Tể tướng đó học hỏi được không ít thứ.
Dừng một cái, hắn vuốt vuốt hốc mắt, mặc dù đau đến mức khiến hắn phải nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không vơi bớt:
- Đỗ Duy giở trò giận hờn cáu kỉnh với ta, hắn càng làm như vậy nói lên hắn đối với ta càng trung tâm. Nếu như hắn yêu cầu gì cũng không thèm đưa ra, đó mới là một người khó chịu tức giận ấm ức trong lòng, đối với ta có lòng oán hận, bây giờ thì sao? Nhưng chỉ là dùng những chuyện nhỏ nhặt này để biểu lộ sự bất mãn khi thu hồi quyền lực của hắn mà thôi, rất bình thường. Đối với ta mà nói, ngược lại chính là một tín hiệu tốt.
- Điện hạ rất tín nhiệm công tước hoa Tulip, ta cũng biết.
Carmi Ciro cười khổ nói:
- Nhưng, công tước đại nhân đem những sĩ quan này huấn luyện có chút độc ác. Mấy tháng quá, những tên gia hỏa này ăn không ít đau khổ, còn có vài người bị thương. Mặc dù có y sư và mục sư đợi mệnh, công tước đại nhân cũng có bản lĩnh siêu phàm. Nhưng những tên gia hỏa này đều là những người có bối cảnh trong đại gia tộc, sau khi nếm đủ quá nhiều đau khổ lặng lẽ kêu người trong gia tộc tới tìm ta, thỉnh cầu được chuyển khỏi học viện quân sự.
- Hừ, phế vật.
Thần hoàng tử cau mày:
- Ngươi nói cho bọn họ, nếu muốn rời khỏi thì cứ việc. Nhưng sau khi rời khỏi học viện quân sự thì bọn họ cứ chờ cả đời nhàn rỗi đi! Quân đội đế quốc không chứa những tên phế vật này, nếu như ngay cả khổ sở trong học viện cũng chịu không nổi, tương lai làm sao có thể dẫn quân đội đế quốc ra sa trường đánh giặc? Ngươi nói cho bọn họ, muốn đi thì không cản! Sau khi lập hồ sơ xong, toàn bộ cút về nhà làm ruộng cho ta!
Carmi Ciro trong lòng thở dài, miệng lại vội vàng cung kính gật đầu:
- Vâng!
Thần hoàng tử vừa thả lỏng một chút, lại đột nhiên chau mày, sắc mặt tựa hồ có chút biến hóa. Phất phất tay, thầm hít một hơi thật sâu:
- Ngươi trở về đi.
Carmi Ciro không dám nói dư nửa lời, vội vàng hành lễ rồi ra ngoài.
Sau khi Carmi Ciro đóng kỹ cửa phòng rời đi. Áp lực của cơn ho khan trên người Thần hoàng tử rốt cục cũng bạo phát ra.
Hắn dùng lực ho khan một hồi, rốt cục từ trong lòng ngực lấy ra một cái khăn lụa che miệng, trên hai gò má một tầng hồng trông rất không ổn. Hắn tiện tay cầm cái chén trên bàn, đang muốn uống một ngụm trà nóng để làm ấm lòng ngực lạnh băng của mình, nhưng chén trà cũng đã nguội.
Thần hoàng tử lập tức lôi một cái dây kéo bên cạnh. Sau một hồi chuông bên ngoài lập tức có một người đi vào, khom người đứng trước mặt.
Thần hoàng tử cũng không nói nửa lời, chỉ chỉ vào cái chén trước mặt.
Tên kia vội vàng khom lưng đi tới, đang muốn đem cái chén đi đổi lại thì đột nhiên khóe mắt vô tình đảo qua mặt bàn!
Trên bàn, đúng là cái khăn lụa mà thần hoàng tử vừa dùng để che miệng. Trong ánh mắt tên hầu đột nhiên chấn động. Nhìn chăm chú cái khăn lụa, trong nháy mắt tựa hồ có chút khác thường.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy
chấm cơm.
Thần hoàng tử chau mày, lập tức phát hiện trạng thái dị thường của tên người hầu, cũng nhất thời tỉnh ngộ, nhận ra nơi mà ánh mắt đối phương rơi vào!
Trong mắt hắn lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo, nhẹ nhàng
"Hừ"
một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Tên hầu kia nhất thời thân thể rung lên, phịch một tiếng, cái chén trong tay cũng rơi trên mặt đất, nằm mọp trên mặt đất run giọng nói:
- Điện hạ, ta cái gì cũng không thấy! Cái gì cũng đều không thấy!
Thần hoàng tử trầm mặc một lát, hai mắt nhìn vào tên người hầu này, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nói:
- Không trách ngươi được. Tại ta không cẩn thận, hôm nay quá mệt mỏi vừa rồi nhất thời ngất đi một lát. Mới không cẩn thận để ngươi thấy được … là lỗi của ta, rất thành thật xin lỗi ngươi.
Tên người hầu nhất thời toàn thân lạnh lẽo, thân thể run run giống như bị lên cơn sốt rét mà phải ở trần trong cơn bão!
- Pháp sư.
Thần hoàng tử thở dài, cùng với tiếng gọi của hắn, từ không khí ở bức tường trong góc phòng, đột nhiên có một người đi ra. Toàn thân mặc áo choàng màu đỏ chính là một tên ma pháp sư cung đình.
- Mang ra ngoài … chôn đi.
Thần hoàng thử cũng không thèm nhìn đến tên người hầu đang cầu xin tha thứ trước mặt, chỉ thở dài:
- Là ta không cẩn thận, hại hắn một cái mạng. Lần sau lúc ta phạm sai lầm ngươi nhớ nhắc nhở ta, giúp ta cẩn thận một tí. Ta không muốn lại phạm phải sai lầm chết người này.
Tên pháp sư cung đình lạnh lùng gật đầu, sau đó đi tới trước mặt tên hầu, nhẹ nhàng điểm vào trên đầu của hắn một cái. Người này liền hôn mê bất tỉnh, tiếp đó tên hầu dưới sự khống chế của pháp sư liền giống như cương thi, đờ đẫn cùng tên pháp sư cung đình này đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, ánh mắt Thần hoàng tử lại nhìn vào cái khăn lụa trên bàn kia.
Trên chiếc khăn lụa trắng noãn như tuyết, ở giữa không ngờ lại có một vệt đỏ tươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận