Ác Ma Pháp Tắc

Chương 562: Lừa

Nghe Đỗ Duy lầm rầm có vần có điệu, Jojo tất nhiên là không biết Đỗ Duy đang nói thầm những lời đại nghịch bất đạo với nữ thần, thế nhưng lại đột nhiên nhớ đến một chuyện.
- Đỗ Duy … tôi thấy tên Lạc Tuyết đó không giống một kẻ dễ dàng bỏ cuộc, nếu như kế nghi binh của anh không thể lay động được lòng tin đối với ma pháp ấn kí của hắn thì sao? Nói cách khác, dù cho hắn dao động thật nhưng nếu khi hắn tìm ra chỗ này của chúng ta mà vẫn quyết định tiếp tục tìm … thế thì phải làm sao?
Nghe đến đây nụ cười trên mặt Đỗ Duy càng thêm giảo hoạt:
- Cô yên tâm, cho dù Lạc Tuyết có tìm đến đây … hắn cũng tuyệt đối không chạy xuống đáy đầm tìm kiếm đâu!
- Tại sao?
Đỗ Duy hăng hắc cười, nụ cười cực kì âm hiểm:
- Bởi vì, hắn là một tinh linh! Chẳng lẽ cô đã quên tinh linh là một chủng tộc cực kì ưa sạch sẽ!
Đúng lúc Đỗ Duy và Jojo đang trốn dưới đáy đầm lầy nói chuyện thì ở trên đỉnh đầu bọn họ, phía trên đầm lầy khoảng mười mấy mét, trong khu rừng lóe lên một mảng ánh sáng ma pháp, liền đó một vết rách không gian xuất hiện. Lạc Tuyết thân khoác áo bào trắng trang nhã bước ra từ trong vết rách không gian.
Vừa mới bước ra mùi hôi thối ghê tởm xộc lên từ đầm lầy đã khiến tên tinh linh vốn luôn sạch sẽ thành tính biến sắc, vội vã lùi lại nửa bước nhấc tay áo lên bịt lấy mũi.
- Ài … sao lại có một chỗ như thế này chứ …. Nhưng cảm ứng về cái ấn kí ma pháp thứ tư đích xác ở chỗ này mà. Ừm …. Cảm ứng kĩ lại một chút, hình nhưng là ở đáy đầm thì phải!
Lạc Tuyết cau mày lẩm bẩm.
Tinh linh vương lúc này thật sự có chút cảm giác bực bội.
Vừa nãy hắn trước sau thuấn di ba lần, từ nam đến bắc, từ tây sang đông. Tuy ma lực của hắn cường đại nhưng loại di chuyển tức thời trong cự li dài cần phải xé rách không gian này vẫn rất hao phí ma lực.
Đáng tức giận là lần đầu tiên tìm thấy một đàn nhạn hoang đang bay về hướng đông nam! Tinh linh vương phát hiện ra trên chân một con chim nhạn có cột một viên thủy tinh màu tím, lập tức hiểu ra nguồn gốc của ma pháp ấn kí cảm ứng!
Tên Đỗ Duy này …. Càng ngày càng khiến người ta thấy kinh ngạc khó hiểu! Hắn làm sao mà có thể bức tinh linh ma pháp mình lưu lại trên thân thể hắn ra ngoài, lại còn có thể chuyển hóa rót vào trong thủy tinh thạch nữa chứ?
Sau khi thả con chim nhạn đầu đàn đáng thương, lần thứ hai tinh linh vương di chuyển tức thời trong cự ly dài lại tìm được một cái hang sói! Đáng tức giận nhất là trước đó Đỗ Duy đã để cho con sói kia nuốt viên thủy tinh thạch vào bụng, kết quả hao phí của Lạc Tuyết cả nửa ngày hắn mới phẫn nộ nhìn thấy ánh sáng của viên thủy tinh thạch từ một đống …… phân sói.
Lần thứ ba lại càng điên tiết hơn.
Hắn tìm theo ba động của ma pháp ấn kí, cuối cùng đến một hang thỏ, mà thỏ thì đào hang sâu dưới đất, cửa hang lộ trên mặt đất chỉ to cỡ nắm tay …..
Thằng ngu cũng biết hai người sống sờ sờ như Đỗ Duy và Jojo tuyệt đối không thể chui vào cái hang thỏ tí xíu đó được!
Còn cảm ứng về cái ma pháp ấn kí cuối cùng ma Lạc Tuyết truy tung chính là đến từ cái đầm này.
Hắn có thể cảm ứng được bên dưới đầm lầy có hô ứng tinh thần lực của mình, chỉ có điều …..
Nhìn cái đầm xú khí xung thiên, mùi thối như ác mộng đó gần như khiến tinh linh vương ngạt đến ngất xỉu.
Tinh linh là chủng tộc yêu cái đẹp, lại càng ưa thích sạch sẽ. Một trăm tên tinh linh thì tuyệt đối có chín mươi chín tên có tính ưa sạch!
Tên còn lại thì
"đặc biệt ưa sạch sẽ"
!! Lạc Tuyết thân làm tinh linh vương, thứ thiên tính đặc thù chúng tộc này đương nhiên cũng cực kì nghiêm trọng.
Nhìn khoảnh đầm lầy trước mặt, mùi thối ghê tởm đó đã khiến hắn chùn bước, càng khỏi nói là chui xuống bùn lầy dò tìm!
Đừng đùa nữa! Để cho cái thứ bùn nhầy nhụa ghê tởm đó dính khắp tấm thân cao quý thánh khiết của mình sao?
Thêm một vạn năm nữa cũng đừng có mơ!
Huống hồ cho dù Lạc Tuyết chịu hi sinh như vậy …. Nhưng có thực sự xác định được dưới đầm kia che dấu Đỗ Duy không?
Khoan hãy nói loài người làm sao có thể trốn xuống đáy đầm lầy …. Vả lại nói không chừng Lạc Tuyết sau khi dốc hết sức lực ra lật tung cái đầm lầy này lên lại phát hiện ra một viên thủy tinh thạch Đỗ Duy cố ý vứt vào ấy chứ!!
Hoặc cũng có thể là một con rắn bị Đỗ Duy nhét thủy tinh thạch vào thì sao?
Phía trước nhìn thấy toàn là sói, thỏ, chim nhạn … còn có thứ gì là không thể nữa?
Cái này rất có khả năng!
Nếu như để thân thể cao quý của mình phải chịu nguy cơ bùn lấy vấy bẩn, kết quả lại chỉ lôi ra được một mảnh thủy tinh thạch vỡ nát ----- nếu mà phải đối mặt với kết quả đó Lạc Tuyết nhất định sẽ thổ huyết!
Cái tên …. Cái tên Đỗ Duy đáng ghét này! Tên công tước hoa Tulip giảo hoạt!!
Lạc Tuyết lại chau mày nhìn khoảnh đầm lầy rộng lớn trước, cuối cùng mắt thở dài chậm rãi quay lưng chuẩn bị bỏ đi.
Bên dưới đầm lầy Đỗ Duy đang nói với Jojo:
- Cô quên rồi sao? Tinh linh là một chúng tộc bẩm sinh ưa sạch sẽ! Cô cứ việc yên tâm, ta dám đánh cược hắn tuyệt đối không dám để cho tấm thân thanh tịnh của hắn ngâm trong thứ bùn thối đáng sợ này!
- Nhưng mà ….
Jo đại tiểu thư hình như vẫn chưa bớt lo:
- Cho dù hắn không dám xuống, với bản lĩnh của hắn tùy ý thi triển ra một ma pháp hoặc là triệu hoán sấm sét đến lật tung cái đầm này cũng không phải chuyện khó mà. Hoặc hắn không xuống mà dùng tinh thần lực do thánm đáy đầm, cái đần này tuy sâu nhưng với tinh thần lực cường đại của tên pê đê chết tiệt đó, có muốn tra xét cũng không khó.
Đỗ Duy vuốt cằm hăng hắc cười lạnh:
- Giả như cô là một tên cực kì cực kì ưa sạch sẽ, nhìn thấy một đống phân …. Cho dù để cô đứng ở khoảng cách an toàn tít xa xa, cô có cầm đá ném đống phân đó không? Cô có dùng tinh thần lực của mình đi tra xét một đống phân không? Mặc dù cô nghi ngờ trong đống phân đó có một phần trăm cơ hội có một cục vàng?
- Phì!!! Ghê tởm chết đi được!
Jojo không đợi Đỗ Duy nói hết, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, vội vã bịt chặt lấy miệng Đỗ Duy:
Mau im đi! Những lời kinh tởm như thế mà anh cũng nói ra được!!
Lạc Tuyết đang định rời khỏi đầm lầy, nhưng vừa mới quay người đột nhiên đã đứng khựng lại.
Xoay mình lại, vẻ mặt lạc Tuyết bỗng dưng trở nên kì quái, sau đó hắn hít nhẹ một hơi, quay về phía đầm lấy cách đó không xa thở dài, nói rõ ràng từng tiếng:
- Đỗ Duy, ngươi thật là! Không ngờ lại nghĩ ra cách này! Mau chui ra đi! Ta đã nhìn thấu trò mèo của ngươi rồi!
Bên dưới đầm lầy Jojo đang lấy tay bịt chặt miệng Đỗ Duy, liều mạng giữ hắn lại thì đột nhiên nghe thấy âm thanh của tên tinh linh vương Lạc Tuyết đáng sợ, từng câu từng chữ từ ngoài truyền đến nghe rõ mồn một!
Cho dù cách mười mấy mét đầm lầy thì giọng nói ấy vẫn không chịu chút ngăn cản nào, phảng phất như cứ nhẹ nhàng vang vọng bên tai.
- Đỗ Duy, ngươi thật là! Không ngờ lại nghĩ ra cách này! Mau chui ra đi! Ta đã nhìn thấu trò mèo của ngươi rồi…….
Lời này lọt vào tai Jojo, sắc mặt Jojo liền trắng bệch, sợ hãi kêu lên:
- Ôi chao! Hắn phát hiện ra chúng ta rồi!
Đỗ Duy cũng giật cả mình, tiếp đó vội vã khua tay bảo Jojo đừng nói nữa, dỏng tai lắng nghe.
Trong lòng hắn cũng cực kì kinh ngạc … tên Lạc Tuyết này chẳng lẽ phát hiện ta ta nhanh vậy ư?
Ý nghĩ này vừa nổi lên hắn lập tức thấy lo lắng, vô ý thức rút vũ khí ra chuẩn bị liều mạng với tên kia.
Thế nhưng bước chân Đỗ Duy vừa mới dời đi được nửa bước, lòng hắn chợt động, bất giác phá ra cười.
Giỏi cho một tên Lạc Tuyết! Suýt nữa thì mắc lừa ngươi rồi!!
Đỗ Duy xoay người lại vỗ lên khuôn mặt đang kinh hoảng của Jojo nói:
-Đừng sợ! Tên pê đê chết toi đó dọa chúng ta đấy mà! Hắn muốn câu chúng ta ra! Giờ này chắc hắn đang ở trên kia, có điều không dám chắc chúng ta ở dưới này nên cũng không dám xuống dưới đầm, đành cố ý truyền âm tới dọa chúng ta! Nếu như chúng ta thực sự xông ra là mắc lừa rồi! Chúng ta cứ ngồi yên đừng nóng, hắn thấy cá không cắn câu thì tự mình sẽ đi thôi!
- Anh … anh dám chắc không?
Jojo có chút nghi ngờ.
- Đương nhiên.
Đỗ Duy tràn trề tự tin:
Nếu hắn thật sự xác định chúng ta ở dưới này thì sớm đã ra tay bức chúng ta ra rồi! Việc gì phải khách khí mời ta lên nữa? Nói không chừng đã bổ thẳng một tia sét xuống ép ta xông ra.
- Nhưng, không phải ban nãy anh đã nói … đống phân kia …. Ghê chết đi được.
- Cái đó lại không giống.
Đỗ Duy không hề để ý:
Nếu cô chỉ nắm chắc một phần trăm, tất nhiên sẽ không lấy đá đi ném đống phân, nhưng nếu cô nắm chắc trăm phần trăm thì quá nửa sẽ làm thế. Yên tâm đi, ta khẳng định hắn vẫn chưa phát hiện ra đâu.
Quả nhiên.
Lạc Tuyết đứng dưới gốc cây cách xa đầm lầy, một tay bịt mũi đợi tiếng nói của mình truyền ra, lại im lặng đợi thêm một lúc, thấy không có chút phản ứng gì thì thở dài chau mày: xem ra quả nhiên không ở đây.
Tên Đỗ Duy này rốt cuộc trốn đi đâu rồi?
Lại liếc nhìn đầm lầy, hắn tuy có lòng muốn thi triển một phép thuật lật tung đáy cái đầm lên đánh liều một phen, nhưng nghĩ đến cái khung cảnh hôi thối điếc mũi đó lại thấy rùng mình.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
- http://truyenfull.vn
Hắn dậm mạnh chân quay người bỏ đi.
Hừ, nếu đã không ở đây … vậy thì vẫn còn bốn cái ma pháp ấn kí nữa, xem ra quả nửa cũng không tin được.
Giỏi cho tên Đỗ Duy, quả nhiên ranh mãnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận