Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 11: Giá trị (2)
"Khu bệnh nặng không phải có hai tầng lưới sắt vây quanh sao? Lão Lưu thể trạng nhỏ bé sao có thể trốn ra được?" Lý Hỏa Vượng nghi hoặc nhìn về bên kia.
Lúc trước khi mà cậu chưa thể phân biệt được ảo giác và thực tế, đã ở nơi đó một đoạn thời gian, đó là một đoạn thời gian không hề muốn nhớ lại.
Nhìn thấy những người bệnh khác đều bị các hộ sĩ đưa về phòng bệnh, Lý Hỏa Vượng quay đầu nói với Dương Na: "Nơi này có chút loạn, cậu đi về trước đi. Buổi tối cậu gọi điện thoại cho bệnh viện, chúng ta liên hệ qua điện thoại."
"Ừm, vậy cậu ở trong này cho tốt, còn nữa, nhớ những gì vừa rồi đáp ứng mình đó." Dương Na nói xong, xoay người đi về cửa lớn bệnh viện ở xa xa.
"Bốn trăm ngàn..." Lý Hỏa Vượng xoay người đi về phòng bệnh cảm khái nói, sau khi đã xác nhận ngọc bội nọ thật sự có giá trị lớn như vậy, trong đầu cậu bắt đầu có rất nhiều ý tưởng mới.
Ảo giác thì sao mà thực tế thì sao, thứ ở bên kia có giá trị nhiều tiền như vậy, quản nó ảo giác hay là thực tế.
Mới vừa đi chưa được mấy bước, một tiếng thét lớn quen thuộc vang lên từ phía sau, Lý Hỏa Vượng quay lại xem thì nhìn thấy một ông lão hói đầu đang đè Dương Na ở trên đất.
Thấy một màn như vậy Lý Hỏa Vượng nhất thời khí huyết dâng lên, cắn răng vẻ mặt dữ tợn xông về phía đó. "Lão Lưu! Đó là bạn gái của tôi, ông buông ra cho tôi! !"
"Hô hô hô !" Tiếng xé gió chợt vang lên, một viên gạch lát sàn hình lục giác quay cuồng bay lại, trực tiếp nện ở trên đầu Lý Hỏa Vượng.
Đất trời xoay chuyển, Lý Hỏa Vượng ngã ở trên đất, tầm mắt của cậu dần dần bị màu đỏ bao trùm, đầu cậu bị vỡ.
Ở trong tầm mắt màu đỏ, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một đôi chân mập mạp mặc trang phục bệnh nhân lướt qua trước mắt mình, sải bước về phía Dương Na đang giãy giụa thét lớn.
Nghe tiếng bước chân trầm trọng nọ dần dần đi về phía Dương Na, trong đầu Lý Hỏa Vượng ông một tiếng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, không thể để bọn họ thương tổn Dương Na! !
Hắn run run lấy từ trong túi ra một viên thuốc được sư phụ cho, mặc cho máu chảy ra dính vào nhét vào trong miệng mình.
Trong phút chốc, một dòng nước nóng bỏng trào ra từ dạ dày, tiến vào tứ chi Lý Hỏa Vượng, trong nháy mắt cậu cảm giác sức mạnh tràn đầy, đầu óc hỗn loạn trở nên vô cùng rõ ràng.
"Thình! !" Một nắm tay tung qua, hung hăng nện ở dưới cằm tên mập, trong phút chốc răng vàng từ trong miệng bay ra, dính lại cũng chẳng còn mấy cái.
Lý Hỏa Vượng cả người là máu không để ý tới tên mập đã ngã xuống đất không dậy nổi, bước đi đến trước mặt lão Lưu, một cước đạp thẳng vào ngực của lão.
"Rắc rắc." Tiếng xương gãy không ngừng vang lên, lão Lưu hộc máu thân thể giống như cọng bún mềm nhũn bay ra ngoài.
Nhìn trên Dương Na ôm áo lông bị rách tơi tả nước mắt lưng tròng ở trên đất, Lý Hỏa Vượng răng cắn chặt cùng một chỗ đến lợi cũng bị cắn ra máu.
Cặp mắt giăng kín tơ máu của cậu nhìn trừng trừng vào hai người ngã xuống đất không dậy nổi ở bên cạnh, một chân giẫm mạnh ở trên đất bùn, giống như báo săn lao về phía bọn họ.
"Hỏa Vượng! ! Dừng lại! ! Cậu muốn làm gì!"
Lý Hỏa Vượng mặc áo trói chuyên dụng của bệnh viện nằm ở trên giường, yên lặng nhìn cái bình treo ngược ở trên đỉnh đầu, tựa như đang chờ đợi cái gì.
"Kẹt" một tiếng, cửa phòng bệnh mở ra, "Ài, Tiểu Lý à, trước không phải cậu khôi phục rất tốt sao? Giờ là chuyện gì vậy?"
Bác sĩ chăm sóc của Lý Hỏa Vượng đi vào, vẻ mặt thất vọng nhìn cậu.
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng đầu bị vải trắng băng lại nhất thời quýnh lên, mở miệng giải thích: "Bác sĩ, là bọn họ ra tay với Dương Na trước! Tôi là vì bảo hộ cô ấy mới phải ra tay phản kích bọn họ!"
Bác sĩ ngón trỏ đẩy mặt kính trên mặt, "Cậu kêu đó là phản kích sao? Phải gọi là giết ngược mới đúng! Lưu Kiến Nghiệp hiện tại đang nằm ở ICU còn chưa đi ra, một cước của cậu thiếu chút nữa đã đưa hắn lên đường, cậu ở trong này thời gian cũng không ngắn, mọi người cậu cũng đều biết, trước khi ra tay chẳng lẽ không có suy xét đến bệnh tình của họ sao? Tôi còn tưởng cậu là một đứa nhỏ hiểu chuyện chứ."
Nghĩ đến bị dọa Dương Na đến nước mắt như mưa, Lý Hỏa Vượng có chút không phục, "Hắn bị thần kinh thì sao? Bị thần kinh là có thể muốn làm gì thì làm sao? Nếu phải lựa chọn giữa Dương Na bị thương với bản thân ngồi tù, tôi tình nguyện chọn cái sau."
"Cậu…" Bác sĩ chăm sóc bị Lý Hỏa Vượng làm cho nói không nên lời.
Ông ta cuối cùng thở dài lắc lắc đầu, "Bỏ đi bỏ đi, viện trưởng đã điện thoại cho người nhà hai bên, chuyện này cũng không cần cậu quan tâm nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận