Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 45: Tà môn (2)

Lữ Trạng Nguyên bỗng nhiên nhiệt tình như vậy, làm cho Lý Hỏa Vượng thật sự có chút không thích ứng. "Lão trượng, không cần phiền toái như vậy, ta có thể làm phiền hỏi ngài mấy vấn đề không?"
"Hỏi! Tùy tiện hỏi! Tiểu đạo gia vừa mới cứu mạng một nhà già trẻ chúng ta! Ha ha, muốn hỏi gì cũng được!" Lữ Trạng Nguyên vỗ ngực đầy miệng đáp ứng.
Tựa như cảm giác còn chưa đủ nhiệt tình, hắn lại nhét thuốc lá vào tẩu thuốc, rồi điểm hỏa dùng hai tay đưa đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Ặc... Đa tạ lão trượng, ta không hút thuốc lá, người có biết thứ chúng ta gặp vừa rồi là thứ gì không? Nó gọi là gì?" Lý Hỏa Vượng lấy tay đẩy tẩu thuốc đã được nhồi đầy thuốc lá khô ra.
Đối với thế giới này, cậu trước mắt là hoàn toàn không biết gì, muốn an toàn sống sót, phải tận khả năng tìm hiểu mới được.
Lữ Trạng Nguyên rõ ràng bị hỏi mộng, "Thứ đó? Cái này... cái này ta sao biết được, đạo gia, thứ đó không phải bị người đuổi đi à? Người không biết nó?"
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của ông ta, Lý Hỏa Vượng phát hiện mình hỏi sai rồi, ở phương diện này, ông lão vị tất đã biết gì hơn mình.
"Ta nghe thấy người nói dùng nước tiểu đồng tử, nước tiểu đồng tử có thể thương tổn thứ vừa rồi sao?"
"Ừ ừ ừ! ! Khẳng định! Thứ này sợ những thứ dơ bẩn! Nghe nói quẹt nước mũi cũng có hiệu quả, muốn nói hiệu quả nhất, thì phải là nước tiểu đồng tử, thứ này, dương khí đủ nhất trong những thứ dơ bẩn."
"Thật à? Lão trượng trước đây đã dùng qua sao?"
Lữ Trạng Nguyên vừa rồi còn chém đinh chặt sắt bị Lý Hỏa Vượng hỏi như vậy, ngượng ngùng cười cười, ánh mắt có chút trốn tránh. "Chắc là hữu dụng, người già trong thôn đều truyền như vậy, nếu mọi người đều nói như vậy, thì khẳng định không sai được."
Lý Hỏa Vượng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thế này mà cũng là tổ truyền xuống sao, người nơi này truyền thụ kinh nghiệm đều lạc hậu như vậy sao?
"Vậy được rồi, lão trượng, ta hỏi người, những thứ thế này, người đã gặp nhiều chưa?"
"Chưa có, loại chuyện tà môn này sao có thể gặp mỗi ngày được, thật nếu buổi tối nào cũng như vậy, thì ta sớm bán gia sản, dẫn theo con trở về cày ruộng cho rồi." Lữ Trạng Nguyên đặt tẩu thuốc vào miệng, lạch cạch lạch cạch hút.
"Lão hán ta đi nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp bốn lần mà thôi."
"Thì ra là có chuyện như vậy..." Lý Hỏa Vượng nhìn cánh rừng tối tăm bốn phía, có hiểu biết mới đối với thế giới này.
Ở bên cạnh Đan Dương Tử lâu như vậy, cậu còn tưởng bên ngoài nơi nơi đều là thứ như Hắc Thái Tuế, hiện tại xem ra căn bản không có chuyện như vậy.
Mấy thứ này, người thường có nghe nói, nhưng cách cũng rất xa.
"Ài! Loại chuyện này cũng không phải sợ, đi xa nhà chỉ cần tụ nhiều người chút cùng một chỗ là được." Lữ Trạng Nguyên nói kinh nghiệm bản thân với Lý Hỏa Vượng.
"Ồ? Nhiều người dương khí vượng, mấy thứ kia không dám ra tay?"
"Nào có!" Lữ Trạng Nguyên tiếp tục rít thuốc, "Nó ăn cũng có thể ăn bao nhiêu người? Thật gặp phải, chạy nhanh hơn so với người khác là được rồi, lo lắng cũng không bằng đám cướp đường cướp bạc giết người cùng cọp ăn thịt người trong rừng."
Lý Hỏa Vượng trong lúc nhất thời không biết nên nói gì tiếp, mình cùng ông ta tựa như khó mà nói chuyện hợp nhau được.
"Đến đến đến, bánh nướng xong rồi, ăn khi còn nóng đi." Mấy xâu bánh đã nướng vàng dùng nhánh cây xâu lại được La Quyên Hoa đưa qua.
Lý Hỏa Vượng nhận lấy, đưa cho đồng tử ở một bên, mấy người này đều là cậu gặp ở nửa đường.
Mấy người này vừa thấy có thể rời khỏi Thanh Phong quan, thì không quản cái gì cả, trực tiếp xông ra ngoài mà không thèm suy xét đến phải làm gì tiếp theo.
Chờ khi gặp họ ở trên đường, thì họ đã sắp đói ngất đi cả rồi.
Một hồi đồng môn, Lý Hỏa Vượng cũng không thể thật sự trơ mắt mà mặc kệ họ, liền thuận đường dẫn theo.
Nhìn thấy có bánh nóng ăn, mọi người cũng không khách khí, đã muộn thế này quả thật đã đói bụng rồi, cầm lên là cắm đầu ăn.
Nhìn đám người cắm đầu ăn, Lữ Trạng Nguyên khóe mắt chợt co rút, đây đều là bánh mì trắng đó, mình bình thường luyến tiếc ăn, sớm biết như vậy vừa rồi cũng đừng hào phóng như vậy.
Đúng lúc này, một câu của Lý Hỏa Vượng làm cho ông ta không thể đau lòng tiếp nữa. "Lão trượng, ông có bản đồ không? Nói lời thật, chúng tôi không phải người địa phương, đi ở trong rừng có chút mơ hồ, không biết đây là đâu."
Đúng vậy, Lý Hỏa Vượng trước đó đã lạc đường, nơi nơi đều là khu rừng như nhau, cậu căn bản không thể xác định phương vị, hỏi những người khác cũng không thu hoạch được gì.
Bọn họ đến từ thiên nam địa bắc, nói nhà mình ở đâu thì rất rõ ràng, nhưng hỏi trước mắt ở nơi nào thì đều không thể nói rõ được.
Vì giấu tai mắt người khác, xem ra Đan Dương Tử cũng không tìm thuốc dẫn ở xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận