Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 18: Huyền Nguyên (1)

"Duy tam nhất thánh nhân. Nãi nhất tiểu thái cực. Phổ thụ hạo kiếp gia mệnh. Đỉnh ưng vô lượng phẩm bao … Tứ phúc giải ách, phổ tể tồn vong, đạo quan chư thiên, ân đàm tam giới, đại bi đại nguyện, đại thánh đại từ…"
Tiếng tụng kinh đầy nhịp điệu không ngừng quanh quẩn ở trong động quật, toàn bộ sáu vị đệ tử Thanh Phong quan bao gồm Lý Hỏa Vượng ở trong đều ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, tụng kinh buổi sáng theo sư phụ.
Trước mặt mọi người đều không có kinh thư, nội dung buổi sớm Lý Hỏa Vượng chỉ có thể hàm hồ niệm theo các sư huynh.
Lý Hỏa Vượng một bên tụng kinh một bên ngẩng đầu, tầm mắt ngưng tụ ở trên người ngồi Đan Dương Tử ở mặt trước nhất, lệ khí trong mắt cậu vừa hiện ra, đã nhanh chóng áp chế xuống.
Đối với tên ghê tởm này, cậu hiện tại hận không thể ăn thịt lột da hắn, nhưng Lý Hỏa Vượng biết mình giờ còn quá yếu, căn bản không phải đối thủ của hắn.
Đối phương thực lực mạnh mẽ, hắn không thể lỗ mãng, mình hiện tại cần làm chính là ẩn nhẫn âm thầm tìm kiếm cơ hội.
Cái này có lẽ khó khăn trùng trùng, có lẽ sẽ bị Đan Dương Tử phát hiện mà chết thực thảm, nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không quan tâm.
Khi nhìn thấy Đan Dương Tử hơi nghiêng người, tầm mắt Lý Hỏa Vượng nhanh chóng dời về phía trước, lướt qua ba trụ hương cao, nhìn về phía ba tượng thần đặt ở vị trí được khoét vào trong vách đá.
Ba thần tiên bộ dạng khác nhau mặc đạo bào màu vàng cầm phất trần, ánh mắt không buồn không vui, nhìn chăm chú vào phàm nhân nhỏ bé phía dưới.
Trên người bọn họ không có chút tiên phong đạo cốt nào, ngược lại bộ dạng tầm thường, nếu không có đạo bào trên người thì nhìn qua cũng chỉ là ba người bình thường mà thôi.
Ba tượng thần này là ai, Lý Hỏa Vượng đương nhiên không biết, nhưng cậu ghi tạc thật sâu diện mạo ba vị này vào trong đầu mình.
Lúc này tiếng tụng kinh bắt đầu chậm lại, sau khi đọc ra một đoạn kinh văn ngắn cuối cùng, đồng tử ở một bên đánh lên ba tiếng trống, chấm dứt buổi kinh sớm.
Các đệ tử đứng lên theo Đan Dương Tử, đồng thời dùng tay phải áp vào ngón cái tay trái, bốn ngón tay trái đặt ở trên ngón tay phải, đưa hai tay quá đỉnh đầu hành lễ đối với thần tượng.
Hành lễ xong, Đan Dương Tử chậm rãi xoay người, đánh giá đệ tử phía sau.
Thời điểm nhìn thấy Lý Hỏa Vượng thân mặc đạo bào vẻ mặt bình tĩnh đứng ở sau cùng đám người, hắn hài lòng gật gật đầu.
"Huyền Nguyên, Huyền Dương mới vừa vào bổn môn, khẳng định có rất nhiều chỗ không hiểu, ngươi làm sư huynh dạy cho hắn."
"Vâng, sư phụ." Một người trung niên mặt tròn người hơi béo hành lễ đối với Đan Dương Tử.
"Được rồi, qua giờ mẹo, không có chuyện gì, đều đi dùng cơm." Đan Dương Tử nói xong hai tay chắp ở sau người, đi vào cửa động ở một bên.
Một người thanh niên đầu đội khăn hỗn nguyên vẻ mặt âm u, đi theo phía sau hắn ra ngoài.
"Đó là Chính Khôn sư huynh, từ sau khi Chính Khảm Chính Chấn sư huynh phản bội, hắn là đệ tử Nội môn duy nhất của sư phụ, về sau gặp mặt nhớ tôn kính chút, tính tình của hắn cũng không tốt giống như sư phụ."
Huyền Nguyên đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, giải thích lai lịch người nọ với cậu.
Lý Hỏa Vượng gật gật đầu, "Đa tạ Huyền Nguyên sư huynh giải thích nghi hoặc, vậy hắn cũng biết thần thông giống như sư phụ sao?"
Cái khác không biết, nhưng Lý Hỏa Vượng biết Đan Dương Tử có năng lực một tay ngự vật, hơn nữa lực lớn kinh người, có thể nhấc lên tạ đá mấy trăm cân.
Cái này còn chưa phải là thứ kiêng kị nhất, làm cho Lý Hỏa Vượng kiêng kị là trong động phát sinh chuyện gì hắn đều biết, vô luận mình nói hắn là cái rắm, hay là trước đó mình không có đáp ứng chạy trốn.
Nếu thật sự muốn đối phó hắn, điểm này phải biết rõ ràng.
"Hắn là đệ tử Nội môn, hắn học sư phụ cái gì ta nào có biết." Lý Hỏa Vượng nhận ra được ghen tị bên trong lời nói của đối phương.
"Lực lượng một người quá yếu, ta có nên tìm minh hữu ở trong Thanh Phong quan hay không?" Lý Hỏa Vượng trong lòng xuất hiện suy nghĩ này, nhưng rất nhanh đã dập tắt ngay suy nghĩ này.
Những người có lòng phản kháng nhắm chừng đã ở lần trước bị Hắc Thái Tuế ăn rồi, còn lại hôm nay chỉ sợ không phải một lòng trung thành đối với Đan Dương Tử, thì nhắm chừng cũng là hạng người nhát gan yếu đuối.
"Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Huyền Nguyên nói xong xoay người dẫn Lý Hỏa Vượng đi về phía phòng bếp. "Ta biết ngươi nghĩ cái gì, đừng nghĩ tới công pháp thành tiên của sư phụ, đó là phải sắp hàng từ trên xuống dưới, ngươi là cuối cùng."
"Ngươi cứ an tâm làm chuyện của ngươi, sư phụ dặn dò ngươi làm cái gì, ngươi cứ đi làm là được, đến thời điểm thì căn cứ theo thứ tự sắp xếp, tự nhiên sẽ đến phiên ngươi."
Lúc này họ đã muốn đi tới chỗ ăn cơm, các sư huynh khác đã bắt đầu ăn cháo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận