Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 34: Đắc đạo thành tiên (1)
"Sư phụ nói rất đúng."
"Đi, về phòng luyện đan, khởi lô luyện đan! Oa a, ngươi tới khống chế lửa!"
"Rất nóng, sư phụ!"
Nhìn hai hồng đan lớn bằng nắm tay sáng bóng như kim loại trước mắt, hai nhục đan mấp máy giống như vật còn sống, còn có hai hắc đan mục nát tỏa mùi rất khó chịu cho mắt.
Lý Hỏa Vượng hài lòng gật gật đầu, những thứ cậu có thể nghĩ đến đều đã được đưa vào, cho nhiều vật liệu như vậy, tuyệt đối có thể uống chết người, một chút sinh cơ cũng sẽ không lưu.
Bên cạnh cắm một nén hương, đại biểu cho thời gian còn thừa của năm nay, dựa theo công pháp mà hắn biên ra, phải luyện ở một khắc qua năm mới có thể hấp thu linh khí thiên đạo đưa xuống.
Lý Hỏa Vượng hai chân xếp bằng, đầu tiên là cầm lấy hồng đan lớn bằng nắm tay thời khắc chuẩn bị. Sắp chết tới nơi, cậu phát hiện mình bình tĩnh ngoài dự đoán.
Đúng vậy, cậu căn bản là không chuẩn bị chuẩn bị ở sau gì cả.
Lý Hỏa Vượng rõ ràng, đan dược này mình khẳng định phải uống, mình không uống, Đan Dương Tử khẳng định sẽ không đưa vào miệng.
Đừng nhìn vừa rồi ăn cơm tất niên, làm bộ như vẻ mặt hòa ái, nhưng cùng thành tiên như hắn vẫn nói, thật ra chính là lấy mình ra để thí nghiệm thuốc.
Nhưng Đan Dương Tử ngàn tính vạn tính thế nào cũng không tính ra, Lý Hỏa Vượng căn bản là không cần tính mạng bản thân.
Lý Hỏa Vượng đã sớm xem nhẹ đối với chuyện sống chết, bản thân vốn đã không thuộc về nơi này.
Mục đích duy nhất để sống của bản thân hiện tại, chính là nhìn rác rưởi ghê tởm Đan Dương Tử kia, bị mình dẫn dắt đi vào mộ địa.
Lúc này Đan Dương Tử an vị ở đối diện cậu, cũng cầm lấy một viên đan dược màu đỏ.
Ở dưới hai người nhìn chăm chú, điểm cháy của nén hương dần dần di chuyển xuống dưới.
Ngay tại thời điểm nén hương sắp cháy hết, Lý Hỏa Vượng hít sâu một ngụm, mang đan dược trong tay nhét vào trong miệng, toàn bộ một ngụm nuốt xuống.
Mà lúc này Đan Dương Tử động tác chuẩn bị uống đan dược đã ngừng lại, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào hành động của Lý Hỏa Vượng.
Lúc này Lý Hỏa Vượng vẻ mặt có chút phấn khởi lại giống như không có nhìn thấy, tiếp tục mang hai viên còn lại cũng nuốt vào, nhắm mắt lại hai tay bấm quyết đặt ở trên đầu gối của mình.
Mồ hôi từ khuôn mặt cậu chảy xuống, Lý Hỏa Vượng đang xếp bằng thân thể bắt đầu run run lên, nhưng trên mặt cậu lại dần dần lộ ra vẻ mừng như điên khó có thể ức chế.
"Thật nhiều tiên thiên linh khí! Cái này... cái này... thì ra là thế, ta ngộ rồi, ta ngộ rồi! ! Ta muốn thành tiên !"
Đan Dương Tử nghe nói như thế trong ánh mắt toát ra một tia lo lắng, nhưng hắn vẫn không có lập tức dùng đan dược, mãi cho đến khi hắn thấy đỉnh đầu Lý Hỏa Vượng bắt đầu toát ra từng đợt từng đợt khói trắng, lúc này mới nuốt vội ba viên đan dược xuống.
Khi Đan Dương Tử hai chân xếp bằng nhắm mắt lại, bắt đầu vận hành đại tiểu chu thiên, Lý Hỏa Vượng lại chậm rãi mở to mắt, cậu nhìn sư phụ trước mặt, nụ cười càng đậm hơn hẳn so với vừa rồi.
Khi nhìn thấy đầu Đan Dương Tử cũng bắt đầu bốc khói trắng giống như mình, thứ màu đen gì đó theo mạch máu của hắn đi khắp toàn thân, cậu liền buông lỏng xếp bằng ra, Lý Hỏa Vượng ôm bụng đang vô cùng đau điên cuồng cười ha ha lên.
"Ha ha ha, bệnh hủi à! Bệnh hủi! ! Ngươi tu không thành tiên! Ngươi chỉ có thể thành quỷ, chúng ta cùng nhau kết bạn lên cầu Nại Hà thôi, ha ha ha! !"
Đan Dương Tử tựa như đã nghe được, nhưng hắn không có phản ứng gì, hai mắt nhắm nghiền cắn chặt răng, ngồi xếp bằng ở tại chỗ điên cuồng vận chuyển công pháp Nội ngoại đại chu thiên.
"Ngươi còn luyện à? Đó đều là ta bịa ra! Đều là ta chép ra từ trong tiểu thuyết tiên hiệp, ha ha ha, ôi, đau bụng quá, ha ha ha."
Lý Hỏa Vượng phủ phục ở trên đất, chậm rãi lết đến bên cạnh Đan Dương Tử, cười như điên nhìn gương mặt trắng bệch của đối phương, hắn run run nâng tay phải lên, một cái tát quất ở trên gương mặt người nọ. "Này, mày điếc à? Tao đang nói chuyện với mày đó."
Trở tay lại là một cái tát, Đan Dương Tử vẫn không có động tĩnh gì.
Lý Hỏa Vượng run run lấy ra một viên đan dược nhét vào mình miệng, sau đó cả người cậu gân xanh nổi lên, cảm giác bản thân tràn ngập lực lượng.
"Tao nói đừng luyện nữa! Mày không nghe thấy sao?" Lý Hỏa Vượng một quyền đấm ở trên mặt Đan Dương Tử, trực tiếp đấm cho mũi lẫn miệng của hắn đều lõm vào trong.
Đan Dương Tử miệng đầy máu tươi mở to mắt ra, hung tợn trừng về phía Lý Hỏa Vượng, đạo bào vung lên, trực tiếp hất Lý Hỏa Vượng bay đi ra ngoài.
"Cút ngay! Tâm ma này mơ tưởng trở ngại đạo gia thành tiên! ! Lão tử lập tức sẽ thành thần tiên! Tổ sư gia lập tức sẽ tới đón ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận