Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 26: Cái đầu (1)

Trong khi nói chuyện với Huyền Nguyên, Lý Hỏa Vượng ánh mắt lại lộ ra ý cười, vừa rồi Chính Khôn lộ ra một tin tức, cho dù là nội môn đệ tử như hắn, vẫn không có tư cách học tập công pháp thành tiên.
Đan Dương Tử này cũng không tin tưởng ai cả.
Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu thấy được ánh mắt đối phương, thời điểm đối diện vừa rồi, khi mình nói ra bản thân học công pháp thành tiên, thì rõ ràng cảm giác được không cam lòng mãnh liệt trong mắt của hắn.
Đệ tử mà Đan Dương Tử giáo dục ra, không có khả năng trung thành đến bao nhiêu.
Cái này có lẽ là một điểm có thể lợi dụng. Cậu muốn thử xem.
Bị Chính Khôn làm như vậy, Lý Hỏa Vượng gãy 2 cái xương sườn, thân thể đầy những vết tím bầm. Cũng may cái này cũng không tính là gì, bằng vào đan dược, cậu miễn cưỡng có thể trị liệu chút vết thương như thế này.
So sánh với thương thế, cậu càng để ý bố cục của mình.
Vừa vặn đang là mùng một, Lý Hỏa Vượng nương xung đột với Chính Khôn, làm bộ vô tình nói cho hắn tình báo về "Du lão gia" mà cậu biết được từ chỗ Bạch Linh Miểu.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt hắn khẽ biến, Lý Hỏa Vượng nhất thời trong lòng vui vẻ.
Thật ra cậu cũng không biết đối phương sau khi được tin tức này sẽ làm cái gì, cậu chỉ muốn thử xem sao mà thôi, dù sao cũng không có chuyện gì, cứ thử chút rồi nói sau, hiện tại xem ra mình đã thành công, đối phương khẳng định có tư tâm.
Cuộc sống trong động từng ngày trôi qua, mùng 1 âm lịch rất nhanh đã tới, ngày này là canh giờ tốt nhất để Đan Dương Tử luyện đan dược, hắn phải ở phòng luyện đan tới giờ ngọ, hơn nữa vừa vặn cũng là thời điểm "Du lão gia" không ở đây.
Toàn bộ Thanh Phong quan tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, sinh hoạt thời gian dài như vậy, Lý Hỏa Vượng đã sớm thăm dò quỹ tích hành động của Chính Khôn. Nhưng hắn cũng không có làm gì, im lặng hai chân xếp bằng ngồi ở trong điện Chính Nhất.
"Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Người này cũng không có tham lam như vậy?" Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường tự hỏi ra sai lầm ở nơi nào.
Khi 15 trôi qua, lại tới mùng 1 tháng sau, Chính Khôn vẫn không có động tĩnh gì.
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng nghĩ mình đã tính sai rồi, vào 15 tháng đó, điện Chính Nhất mà Chính Khôn thường đi đã không có ai, hắn cuối cùng vẫn là không nhịn nổi.
Ngay tại thời điểm nhìn thấy Đan Dương Tử khai lô, Lý Hỏa Vượng dựa theo kế hoạch đã sớm định từ trước vội vã đi về phía chỗ ở của Đan Dương Tử.
Ngay ở lúc sắp đến cửa động, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên dừng bước chân lại, cậu nhìn thấy Chính Khôn ngay ở xa xa, hắn chưa có đi vào.
Nhìn hắn đứng ở cửa cẩn thận quan sát, Lý Hỏa Vượng lập tức biết, có người làm thay hắn, hắn đang cảnh giới, người này lòng nghi ngờ còn nặng hơn nhiều so với mình tưởng tượng.
Qua chừng nửa canh giờ, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Huyền Âm lén lút từ bên trong đi ra.
Chính Khôn nhìn hắn một cái, lấy ra phù lục màu đen dán ở trên đầu gối hai người, nhanh chóng biến mất giống như một cơn gió.
Cửa chỉ khép hờ, giống như là một cái cạm bẫy dụ hoặc người ta đi vào.
Nhìn thấy đối phương đã thay mình làm người dò đường, Lý Hỏa Vượng biết chẳng sợ trong phòng có chuẩn bị, nhắm chừng đã bị Chính Khôn giải trừ rồi, cậu chậm rãi đến gần, đây là cơ hội của mình.
Chỗ ở của Đan Dương Tử mười phần rộng rãi, nhưng bên trong rất loạn cũng cực kỳ bẩn, hơn nữa trong phòng còn có mùi chuột chết mười phần khó ngửi.
Tuy hoàn cảnh ác liệt, nhưng Lý Hỏa Vượng liếc mắt một cái vẫn nhìn ra rõ ràng thứ có giá trị nhất, đó là một phiến đá được một hàng tiền đồng màu đen bao quanh.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì phiến đá nọ chính là thiên thư trong miệng Đan Dương Tử, cậu cẩn thận đi qua, cách đường đen nọ quan sát nội dung ở trên.
Chính Khôn khẳng định là học trộm công pháp thành tiên, nhưng từ hiện trường cho thấy, hắn không thành công.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận phân biệt nội dung trên thiên thư, nội dung ở trên mười phần tối nghĩa khó hiểu, miễn cưỡng có thể nhìn ra là chữ tượng hình, nhưng tựa như là văn tự triều đại càng xa xưa hơn.
Tuy nói chữ Hán diễn biến hơn ngàn năm là ít nhất, nhưng cậu vẫn phân biệt hết sức khó khăn.
Càng xem Lý Hỏa Vượng càng cảm thấy không thích hợp, Đan Dương Tử không phải nói biện pháp thành tiên là nội đan ngoại đan đồng thời luyện sao? Xem ra người này căn bản không có luyện dựa theo nội dung ở trên đây.
"Hỉ bộ phổ âm kiền thát bà... Đắc như vân nghiễm bố phổ ấm trạch... Diệu hảo thân lệnh nhất thiết hoạch an nhạc giải thoát..."
Thứ này xem thế nào cũng không giống cái gọi là công pháp thành tiên, mà là một quyển kinh thư.
"Hì hì." Một tiếng cười trộm quỷ dị làm cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy phát lạnh ở sau cổ, cậu nhanh chóng xoay người lại phát hiện phía sau cũng không có ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận