Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 17: Bánh bao (2)

Cậu thật sự không biết, cậu quả thật có ký ức đối với quá khứ, nhưng trải qua chuyện ban ngày, Lý Hỏa Vượng bản thân đã không thể phân biệt được ký ức này đến cùng là chân thật bao nhiêu, hư ảo bao nhiêu.
Cho dù là đến chỗ này, mình vẫn là một tên điên, một tên điên phân không rõ thực tế cùng ảo giác.
Ngay tại thời điểm lắc lắc đầu, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên cảm giác đầu có chút khác thường, cậu đưa tay sờ, phát hiện tóc mình bị một ít máu đông cứng lại, bản thân không biết đã bị thương từ lúc nào.
Thấy Lý Hỏa Vượng sờ sờ đầu, Bạch Linh Miểu mở miệng giải thích: "Đó là Vương sư huynh làm."
Lý Hỏa Vượng biết, sư huynh này Vương chính là tên mập sứt môi ra tay với Bạch Linh Miểu trước đó. "Họ Vương kia ở đâu?"
"Bị huynh..... bị huynh... một cước đá chết."
Nghe nói như thế, trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện lên lão Lưu bị mình đá bay ở trong ảo giác, cậu gục đầu xuống cười cười không tiếng động, mình thật đúng là đủ điên mà.
Lý Hỏa Vượng đưa tay lấy ra từ trong lòng một cái lắc chân bằng vàng quấn chỉ đỏ, đưa đến trước mặt Bạch Linh Miểu. "Đây là thứ của cô, cô lấy về đi."
Bạch Linh Miểu nhìn lắc chân của mình, hai tay đẩy trở về, "Lý sư huynh, trước đó huynh nói cũng không sai, thứ này ở đây cũng không có tác dụng gì, huynh cầm đi."
Lý Hỏa Vượng ngẩn ra mà nhìn cái lắc chân này, nhưng thứ này hiện tại đối với cậu mà nói cũng không có chút tác dụng gì, tất cả những thứ mà cậu quan tâm đều đã biến mất.
"Vậy, Lý sư huynh, ta có thể sử dụng thứ này làm thù lao, mời huynh giúp ta một chuyện được không?" Bạch Linh Miểu nói làm cho Lý Hỏa Vượng đưa ánh mắt về phía cô.
"Nếu huynh có thể sống ra khỏi nơi này mà nói, có thể giúp ta chuyển lời cho ba mẹ không? Họ ở tại chân núi Ngưu Tâm nước Lương, hãy nói với họ, nữ nhi bất hiếu, không thể chăm sóc hai người về già." Nói tới chỗ thương tâm, thanh âm Bạch Linh Miểu trở nên nghẹn ngào hẳn lên.
"Lý sư huynh, ta thật sự không muốn phiền tới người, nhưng ta thật sự không còn biện pháp nào khác, nhắm chừng họ rất nhanh sẽ đưa ta đi đan phòng, ta..."
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt suy sút đờ đẫn nghe nói như thế, trong lòng chợt ngưng lại, ánh mắt lại có ánh sáng.
Cậu nhìn nhìn cỏ khô trên người, lại nhìn nhìn bánh bao ở một bên, tay nắm lại một lần nữa nhét lắc chân chỉ đỏ kia vào trong lòng.
"Ta nói chuyện giữ lời. Nếu đã lấy đồ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi."
Ánh mắt ưu thương của Bạch Linh Miểu chợt sáng hẳn lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống. "Lý sư huynh, như vậy không được, sẽ làm cho huynh cũng gặp rắc rối."
"Ha ha... cô cảm thấy ta giờ còn sợ rắc rối sao?" Giờ phút này Lý Hỏa Vượng đã nhìn rõ ràng. Cậu đã hoàn toàn không còn đường lùi, nếu tất cả những thứ quan tâm đều đã mất thì còn có cái gì đáng sợ nữa?
"Tốt, Lý sư huynh uy vũ!" Một giọng nam bỗng nhiên vang lên từ ngoài cửa phòng vật liệu, làm cho hai người trong phòng đều bị dọa giật mình.
Theo ánh nến chiếu sáng người nọ lên, thì nhìn thấy một gương mặt cợt nhả xấu xí, trên mặt hắn mảng trắng mảng vàng đan xen, xem qua giống như bị bệnh ngoài da có cùng loại với lang ben.
Người này lấy ra hai bánh bao, rồi đặt ở bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
"Hắc hắc hắc, Lý sư huynh ăn đi, lúc ăn cơm chiều, ta đã nghĩ đến Lý sư huynh còn chưa có ăn cơm, cố ý để lại cho ngươi hai cái."
"Ngài khả năng không biết sư đệ, tiểu tử ta trời sinh trời nuôi, không có tên, ngài gọi ta Cẩu Oa là được, hắc hắc hắc, ngày hôm qua ta còn hiếu kính ngài mười bảy văn tiền đó."
Cẩu Oa bộ dáng đứng ngồi không yên chà chà tay, hầu như mang sự xu nịnh treo ở trên mặt, rất hiển nhiên hắn muốn xem Lý Hỏa Vượng là núi để dựa vào, để không bị đưa đi làm thuốc dẫn, người thông minh nơi nào cũng có.
Lý Hỏa Vượng không nói gì thêm, cầm lên ba cái bánh bao đã có chút khô lạnh ăn vào, cậu đã đói bụng cả một ngày rồi.
Bởi vì ăn quá nhanh có chút bị nghẹn, Cẩu Oa lập tức chạy đi lấy cho Lý Hỏa Vượng một chén nước.
Ở dưới nước lạnh trợ giúp, Lý Hỏa Vượng đã nhét ba cái bánh bao vào trong bụng.
Cậu lảo đảo đứng lên, nằm ở trên đất lâu như vậy, chân đã tê rần cả lên.
Bạch Linh Miểu đưa tay muốn đỡ, nhưng Lý Hỏa Vượng lại đẩy ra.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cửa ra phòng vật liệu tối đen, lảo đảo đi ra ngoài.
Lúc này kẻ địch của cậu đã không còn là tật bệnh mà bản thân đột nhiên bị, mà đã biến thành đạo sĩ bị hủi chuyên bắt người luyện đan Đan Dương Tử kia.
Khi gương mặt xấu xí ghê tởm của Đan Dương Tử xuất hiện ở trong đầu, mắt Lý Hỏa Vượng dần dần hiện ra lệ khí nồng đậm, răng cậu bắt đầu cắn kèn kẹt lên.
Cậu vừa mới còn cảm thấy cuộc đời này không còn gì để luyến tiếc, lúc này đã tràn ngập động lực, hiện tại điều muốn làm duy nhất chính là nghĩ biện pháp giết chết tên kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận