Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 48: Dựng sân khấu (2)
Nhưng mình sớm đã không phải là thiếu niên, mình đến thế giới này không phải là mới đến, mà đã một đoạn thời gian.
"Nếu bệnh viện đó là thật mà nói, vậy mình nhắm chừng nhiều nhất 17, còn mình hiện tại bao nhiêu tuổi?"
Vấn đề này Lý Hỏa Vượng có thể hỏi ra, nhưng cậu lại không cách nào trả lời, trừ bỏ ký ức hỗn loạn, cậu cũng không biết luôn tuổi của bản thân.
Cậu chỉ có thể từ bộ dạng miễn cưỡng phán đoán, mình hẳn còn chưa quá 30.
Lý Hỏa Vượng cố gắng tìm kiếm ở trong trí nhớ hỗn loạn của bản thân, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Lý sư huynh, huynh làm sao vậy? Huynh không sao chứ, đừng dọa tôi nha." Thấy Lý Hỏa Vượng phản ứng như vậy, Bạch Linh Miểu vẻ mặt có chút khẩn trương.
"Tôi không sao, chỉ là nhớ tới một chuyện mà thôi, nhanh đưa gương đồng về cho nhà người ta đi, người Lữ người còn phải dùng nữa."
"Ừm." Bạch Linh Miểu ôm gương đồng chạy về phía mặt sau của sân khấu đã dựng lên.
"Y y ! a !" nhìn Lữ Cử Nhân ở xa xa đang ở luyện giọng, Lý Hỏa Vượng nở nụ cười tự giễu, một lần nữa ở nằm xuống ở trên đống rơm. "Ài... cuộc sống của mình cũng thật giống như truyện cười mà."
Cậu vốn tưởng rằng cảm xúc bản thân sẽ kịch liệt một chút, nhưng lại bất ngờ cực kỳ bình tĩnh, chỉ trong lòng lại thêm một mục tiêu, tìm kiếm tuổi của bản thân.
Ban đêm, bầu trời không mây, trắng sáng nhô lên cao chiếu sáng sân khấu kịch đơn sơ.
Nghe được có gánh hát đến, toàn bộ người ở Ngũ Lý Cương đến đây gần hết.
Đối với người nông gia bình thường trừ bỏ cày ruộng thì chỉ có ngủ, gánh hát đối với họ vốn không có gì để giải trí mà nói, là cực kỳ có lực dụ hoặc.
Gánh hát Lữ gia rất ít, trừ bỏ một đứa trẻ 2 tuổi còn chưa biết nói, thì tổng cộng chỉ có 6 người.
Vừa phải đàn vừa phải hát, còn phải hoá trang diễn trò, căn bản là cực kỳ bận rộn. Cho nên bọn họ chỉ có thể giảm bớt đi một ít hạng mục.
Cũng may người nông gia cũng không kén chọn, ngồi ở trên ghế mà mình mang đến xem rất say mê.
Lý Hỏa Vượng cùng những người khác nằm ở trên đống rơm, đứng xa xa nhìn bọn họ xướng y y a a. Cậu chưa từng nghe qua diễn cũng không biết xướng là như thế nào.
Cậu chỉ nhận ra Lữ Trạng Nguyên vẽ mặt đen để râu quai nón giơ quan đao, tuổi lớn như vậy còn phải ở trên sân khấu vừa hát vừa đâm chém, xem ra mười phần ra sức.
"Hay! ! !" Âm thanh ủng hộ bỗng nhiên vang lên, làm Lý Hỏa Vượng bị dọa giật mình một cái.
Cứ như vậy, toàn bộ sân phơi thóc đã tràn đầy người, người Lữ gia trên sân khấu diễn đầu đầy mồ hôi, người dưới sân khấu xem hồng quang đầy mặt, chỉ có Lý Hỏa Vượng giống như quần chúng đứng xem bên ngoài.
Trong bất tri bất giác, ánh trăng đã đến giữa trời, buổi biểu diễn của Lữ gia ban cũng tiếp cận kết thục.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy con dâu Lữ Trạng Nguyên mặc quần áo rách nát trang điểm ôm con gái của mình, cầm theo một cái giỏ rơm vẻ mặt khóc kể đi lên sân khấu.
"Thúc công nhẫn tâm đuổi ta ! ".
"Một thân phiêu linh như cô nhạn ! a a a ! ".
"Như cỏ dại ven đường mặt người giẫm đạp ! a a ".
"Mẹ con ta đói khổ lạnh lẽo, thực khó nhịn ! thực khó nhịn ! ".
"Chỉ có thể ra đường xin cơm ! ".
Xướng đến đây, La Quyên Hoa lấy tay nhẹ nhàng nhéo một cái ở trên mông con gái, đứa nhỏ 2 tuổi nhất thời oa oa khóc lớn lên cực kỳ hợp với tình huống.
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng không biết màn trước mắt là thế này, thì các nông gia ngồi xem phía dưới đều di chuyển, bọn họ đều lấy ra một hai đồng tiền rồi ném lên trên sân khấu.
Xem diễn đều là nhà nông gia chỉ biết trồng trọt, tiền ném lên cũng khá ít, đa phần là một ít lương thực như bắp khoai vân vân.
Trong nhà có nhiều chút thì ném thêm cá khô thịt khô.
Nhưng La Quyên Hoa ai cho gì cũng không cự tuyệt, đều bái tạ.
"Thì ra hát tuồng đều là đáp lại như vậy sao?" Lý Hỏa Vượng trong lòng hiểu rõ.
Nhìn La Quyên Hoa cứ hèn mọn như vậy mà quỳ gối ở trên sân khấu, ôm con gái của mình một bên vừa nức nở tiếp tục xướng một bên đưa tay nhặt những thứ ở trên sân khấu, đặt vào trong rổ, thỉnh thoảng còn phải cúi đầu cảm ơn đối với những người ủng hộ ở dưới sân khấu.
Cậu nhất thời cảm thán, kiếm chén cơm ăn cũng không dễ dàng mà.
Ngay ở lúc La Quyên Hoa đang cắm đầu nhặt đồ, một khối bạc vụn ném lên.
Cô nhất thời mắt sáng ngời, đưa tay nhặt bạc lên nhẹ nhàng tung tung, sau khi phát hiện tối thiểu cũng phải năm tiền, nhất thời lên giọng, một bên xướng một bên dập đầu đối với ông lão dáng người béo tốt mặc đồ tơ lụa duy nhất trong đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận