Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 3: Lý Hỏa Vượng (1)

"Hô, rốt cuộc đã trở lại." Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm một hơi hô lên với microphone ở đầu giường.
Không bao lâu, bác sĩ chăm sóc của hắn cầm theo một cái máy tính bảng màu trắng cùng hộ sĩ từ cửa phòng bệnh đi vào.
"Tiểu Lý, cảm giác thế nào? Lần này ảo giác có biến hóa gì mới?" Bác sĩ ngồi ở trên ghế, mười phần hòa ái hỏi.
"Vẫn là hoàn cảnh như vậy, tôi vẫn làm những chuyện như vậy. Chẳng qua lần này sư phụ bị hủi ở ngay trước mặt tôi giết một người hết sức tàn nhẫn còn mang cô ta đi luyện đan." Lý Hỏa Vượng kể lại chi tiết tất cả những gì mà mình nhìn thấy ở trong ảo giác.
"Ừm." Bác sĩ chăm sóc một bên gật đầu một bên nhanh chóng ghi lại ở trên máy tính bảng.
Lý Hỏa Vượng suy tư một lát, có chút do dự hỏi: "Bác sĩ, cái ảo giác khác này đại biểu cho cái gì vậy? Đối với nội tâm cùng tâm lý của tôi mà nói, bao hàm gì hàm nghĩa?"
"Không, cậu không cần quan tâm tới cái này, cậu nên quan tâm tới độ dài của mỗi một lần ảo giác, cùng với tình trạng ổn định của tinh thần." Thầy thuốc lắc đầu phủ định cách nói của Lý Hỏa Vượng.
"Nếu là ảo giác, vậy nhất định phải nhớ kỹ, đó đều là giả dối, cậu đã thoát khỏi chướng ngại của ảo giác do cảm giác tổng hợp ra, ngàn vạn đừng lọt sâu vào trong đó."
"Ngươi chỉ cần mỗi lần lâm vào ảo giác, đều dựa theo hành động tư duy logic, lại phối hợp trị liệu của bệnh viện, rất nhanh có thể trị khỏi cho cậu."
Lý Hỏa Vượng nghe nói như thế, trong lòng nhất thời căng thẳng, cái này quan hệ đến mình có thể nhanh chóng xuất viện hay không, ngàn vạn không thể qua loa.
Ngay sau đó bác sĩ vẫn không quên cổ vũ cho người bênh của mình.
"Thật ra hiện tại cậu cũng đã rất tốt rồi, thời điểm mới tới cậu ngay cả hiện thực cùng ảo giác cũng không thể phân biệt, về sau đã tốt hơn, tiếp tục bảo trì, cố lên."
Thời điểm hai người nói chuyện với nhau, chợt nghe thấy cửa phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Hai người đồng thời nghe tiếng nhìn lại, thấy một cô gái mặc áo lông cao cổ màu đen, vụng trộm nhìn vào bên trong.
Cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi, vừa vặn là độ tuổi đẹp nhất.
Cô làn da trắng nõn như ngọc, thác tóc đen như nước xõa trên vai. Cô đẹp như một nụ hoa mới nở.
Nhìn bộ dáng hai thanh niên muốn nói lại thôi, bác sĩ theo dõi rất biết điều nở nụ cười, ông dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy mắt kính trên mũi, xoay người đi về phía cửa.
"Tôi còn có việc bên kia, mọi người cứ tự nhiên. Đúng rồi, Tiểu Lý, nhớ lát nữa uống thuốc đúng giờ."
Thầy thuốc vừa rời khỏi, cô gái liền đi vào, hai người nhìn nhau cười, Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy trong lòng ngọt ngào, tất cả những băn khoăn đối với tật bệnh bản thân nhanh chóng quẳng ra sau đầu.
"Đừng cười, cười lên thực xấu, cậu xem mình mang đến cái gì cho cậu này? Bài tập do các thầy tự mình ra đề!" Cô gái mặt lém lỉnh lấy ra một cái túi vải từ phía sau.
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng mặt nhất thời đổi sắc, "Na Na, tốt xấu chúng ta cũng chơi từ nhỏ đến lớn, cậu trả thù mình như vậy sao?"
Cô gái tên là Dương Na xoay người đóng cửa lại, lại lấy ra một cái máy chơi game cầm tay, đắc ý quơ quơ lên. "Còn có này nữa ! hì hì, ngoan, kêu tiếng chị, mình liền cho cậu."
"Chị! Cậu là chị ruột của mình." Lý Hỏa Vượng kích động xông lên, đoạt lấy máy chơi game trong tay đối phương.
Hằng ngày ở trong bệnh viện tâm thần rất nhàm chán, không điên cũng muốn phát điên lên.
"Cậu ít chơi chút, nhớ làm bài tập đó." Dương Na ngồi ở bên giường, dặn dò Lý Hỏa Vượng đang khởi động máy.
"Ừm ừm." Lực chú ý của Lý Hỏa Vượng đều tập trung ở trên màn hình.
Ngón tay tinh tế trắng nõn kéo kéo cái áo bệnh nhân màu trắng xanh của cậu, không muốn rời xa, "Này, cậu đừng quên, cậu đã đáp ứng mình cái gì."
Lý Hỏa Vượng dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái, trên mặt bỗng nhiên trở nên mười phần chân thật. "Ừm, mình đã nói rồi, sẽ cùng nhau thi đại học."
Dương Na bị nhìn có chút ngượng ngùng cúi đầu, thanh âm trở nên giống như muỗi vo ve. "Ừm, chữa bệnh cho tốt, mình chờ cậu....."
Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên đưa tay kéo, thật cẩn thận giống như bảo bối ôm vào trong lòng mình.
Dương Na trên mặt ửng hồng không có giãy giụa, chỉ nhắm mắt lại lẩm bẩm nói một câu dê xù.
Hai người cũng không có làm gì, yêu nhau cũng chỉ ôm cùng một chỗ, thì đã cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người bên nhau một lúc, Dương Na phải rời khỏi, dù sao cô cũng đang ở thời kì quan trọng nhất của cấp ba, có thể rút ra thời gian đến đây đã là rất quý giá rồi.
Tuy mỗi lần đều rất ngắn, nhưng đối với Lý Hỏa Vượng mà nói, đây là ánh rạng đông trong những ngày tháng khổ sở của cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận