Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 7: Đỉnh đen (1)

Trong hoàn cảnh đêm khuya, lầu hai chỗ bệnh nhân nặng cũng hết sức yên tĩnh, Lý Hỏa Vượng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Chờ khi cậu tỉnh lại thì phát hiện mình đã nằm ở trên mặt đất lạnh như băng của động.
Mình vẫn ở vị trí đó, nhưng những tên ý đồ chạy trốn trước đó đã không thấy một ai.
"Cái đệch, chỉ đám NPC tụi mày cũng muốn đối phó tao?" Lý Hỏa Vượng từ trong lòng lấy ngọc bội ra nhẹ nhàng tung tung ở trong lòng bàn tay, rồi lại nhét trở lại.
Khi cậu một lần nữa trở lại chỗ của mình ở cái giường chung, nằm ở trong đống cỏ khô kiên nhẫn chờ đợi ban ngày đến, nghĩ đến giá trị của ngọc bội, cậu hiện tại hưng phấn căn bản không ngủ được.
Dưới tình huống không có đồng hồ, Lý Hỏa Vượng cũng không biết đã qua bao lâu, khi cậu nhìn thấy sư huynh đệ hai bên bắt đầu tỉnh giấc, bản thân cũng ngồi lên.
"Bên này trời đã sáng, như vậy dì Vương cũng nên thay ca rồi. Không bằng giờ mình quay về xem sao? Hộ sĩ Ngả có chuyên nghiệp hơn bà này không đây."
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng đang do dự, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Một đạo đồng mặc đạo bào màu đen, tóc trên đỉnh đầu bó lại kích động từ bên ngoài chạy vào.
"Đều nhanh chút! Sư tôn bảo mọi người đi điện Huệ An tập hợp! !"
Tin tức đột ngột làm cho mọi người đều không rõ chuyện gì, nhưng nếu là sư phụ muốn gọi đến, bọn họ cũng không có lý do cự tuyệt.
Rất nhanh, ở trong cái động lớn nhất gọi là điện Huệ An kia, các đệ tử đều đã đến đông đủ, ánh sáng từ cây đuốc chiếu rõ ràng nghi hoặc ở trên mặt mọi người.
Lý Hỏa Vượng đã sâu sắc nhận ra một điểm, đám người đã bớt đi một ít, trừ bỏ Huyền Dương ra, lại có thể có vài đệ tử thân truyền của sư phụ hủi.
"Ai ui, đây là cùng nhau chạy trốn sao?" Cậu xem náo nhiệt không chê lớn chuyện suy nghĩ, một màn trước mắt làm cho cậu có loại cảm giác như xem phim vậy.
Khi một cái đầu từ trong đường hầm tăm tối nhô ra, trừ Lý Hỏa Vượng ra, các đạo đồng theo bản năng đều cúi đầu xuống.
Đó là sư phụ của bọn họ, Đan Dương Tử.
"Khụ !" Một tiếng ho khan làm cho mọi người cả người căng thẳng.
"Vào canh hai buổi tối hôm nay, có người muốn chạy trốn, trong đó bao gồm hai đệ tử thân truyền của đạo gia, bản đạo gia ta rất là đau lòng! !"
Trong miệng nói là đau lòng, nhưng lệ khí trên mặt hắn lại lớn đến gần như sắp ngưng tụ thành thực chất.
"Vậy mà cũng bị phát hiện? Đám người Huyền Dương kia cũng quá bèo mà." Lý Hỏa Vượng bĩu môi.
"Cái gọi là không quy củ sẽ không thành khuôn khép, phạm sai lầm tất sẽ bị phạt, đây là quy củ của Tây Sơn Đông Hoa phái ta! Đều đi theo ta."
Các đệ tử thở cũng không dám thở mạnh, yên lặng đi theo phía sau Đan Dương Tử.
Xuyên qua các động to nhỏ, lại vượt qua một dòng nước ngầm chảy xiết, rất nhanh bọn họ đi tới một gian phòng ẩm ướt rộng rãi.
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những người đêm qua chạy trốn đều bị trói gô chất ở góc tường không sót một ai.
Bọn họ vẻ mặt uể oải nhìn thấy sư phụ của mình đến, nhất thời kích động giãy giụa, tựa như muốn nói cái gì đó, nhưng giẻ nhét trong miệng bọn họ đã ngăn cản bọn họ không thể nói cái gì được.
Đan Dương Tử có vẻ cũng không muốn nghe bọn họ biện giải, một tay co vào kết đạo ấn chỉ về phía trước. "Mở!"
Mặt đất bóng loáng của căn động trong nháy mắt mở ra một cái động lớn, những người chạy trốn lập tức rơi đi vào trong đó.
Ngay sau đó từ trong động, tiếng la cùng tiếng kêu thảm thiết như bệnh tâm thần cùng tiếng máu thịt xé rách, tiếng xương cốt gãy không ngừng vang lên,
Đối mặt một màn khủng bố này, không ít đạo đồng hai chân đã bắt đầu run lên, hai mắt lại hận không được nhắm lại.
"Tới gần chút cho ta! Cái này là kết cục của những kẻ chạy trốn!" Lời nói của Đan Dương Tử làm cho mọi người mặt càng trắng bệch thêm vài phần.
Mệnh lệnh của sư phụ ai cũng không dám vi phạm, mọi người đẩy nhau tiến sát đến bên động.
Trong động rất tối, cực kỳ tối, chỉ thấy một mảng tối đen.
Huyệt động hình tròn tối đen giống như một cơn lốc xoáy, muốn cuốn mọi người vào trong đó.
Lý Hỏa Vượng sau khi cẩn thận phân biệt, thì nhìn thấy trong động là một cái đỉnh đen lớn, ở phía trên xung quanh là những cái phù lục vặn vẹo.
Trong đỉnh tựa như có cái gì đó đang động đậy, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không thấy rõ được, khí quan duy nhất mà cậu có thể tiếp thu được tin tức chính là mùi máu tươi gay mũi làm người ta buồn nôn ở bên trong.
Mặc kệ phương diện này chứa là cái gì, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối cực kỳ nguy hiểm.
"Những thứ trong ảo giác theo lý mà nói hẳn sẽ không động được tới mình mới đúng, trước đây chưa từng phát sinh loại chuyện như vậy."
Lời tuy nói như vậy, nhưng tim của cậu cũng treo lên, tính chuẩn bị lui trở lại bệnh viện bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận