Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chuong 101:

Chuong 101:Chuong 101:
Chương 101:
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Huyện Lý chẳng mấy chốc có những thay đổi rất lớn.
Chỉ sau ba ngày, nhiều người đã biết có siêu thị nông sản mới mở đối diện Trường THCS số 1 Huyện Lý, hàng hóa chất lượng rất tốt, tất cả đều được ghi giá cả rõ ràng, gần như có thể thay thế được chợ.
Hứa Bối Đóa đã tính toán kỹ lưỡng, chi phí trang trí và vận hành nơi này thực tế không quá cao, chỉ cần duy trì hoạt động mua bán lâu dài. Dựa vào chất lượng cao cùng với giá cả phải chăng thì cũng có thể giữ chân được khách hàng, doanh thu hằng tháng cũng đủ để vận hành và dư một phần lợi nhuận, ước chừng thời điểm hòa vốn sẽ rơi vào nửa năm sau, từ đó cũng sẽ bắt đầu có lời.
Hai khâu lớn nhất trong thị trường thương mại tự do nông sản đó là thu mua hàng hóa và vận chuyển đều được Hứa Bối Đóa tối ưu hóa quá trình nên chi phí có thể được giữ ở mức thấp nhất.
Nhà thờ tổ của thôn Lan Thủy cũng đã chính thức hoàn thành, mọi người trong thôn đều nhận được sự giúp đỡ của Hứa Bối Đóa nên cũng không còn ai dòm ngó tới đất nên trang viên nhà cô nữa.
Trưởng thôn ngày ngày vui vẻ nên tinh thần sảng khoái hẳn, Hứa Bối Đóa như là hiên tài ngàn năm có một trong thôn của ông, gặp ai cũng muốn khoe khoang.
Đồng thời, Trường THCS số 1 của Huyện giờ đây cũng có một chiếc xe buýt nhỏ chuyên dụng, đương nhiên do nhà trường tài trợ, được dùng cho những ngày nghỉ cuối tuân hoặc nghỉ lễ, xe buýt sẽ dùng để đưa đón học sinh qua lại giữa trường với thôn.
Hơn thế, bất kể khoảng cách bao xa, ngay cả những thôn gần trường như thôn Lan Thủy, chỉ cần học sinh muốn đăng ký là có thể đi xe buýt của trường. Hứa Bối Đóa nghĩ rằng học sinh mỗi lần đi đi vê về đều mang vác theo nhiều đồ đạc, tập sách rất nặng, nếu có xe chuyên chở sẽ thuận tiện hơn rất nhiêu. Dù sao đối với những thôn này mà nói, xe đón xe đưa cũng chỉ là tốn thêm chút xăng dầu mà lại giúp cuộc sống của đám trẻ được tốt hơn mấy lần...
Tất nhiên học sinh ở thôn Lan Thủy cũng đăng ký đi xe của trường, đặc biệt thôn Lan Thủy và các thôn gần bên cạnh, học sinh các thôn đi cùng chuyến xe về nhà, được dịp làm bạn với nhau cũng là chuyện tốt... Trẻ con ở thôn Lan Thủy đều biết, thôn mình có một chị gái rất lợi hại.
Nghe người lớn kể lại, trước kia người chị gái này chỉ làm quản lý ký túc xá cho trường học, sau này nhờ năng lực làm việc xuất sắc, góp nhiều thành tựu, nên trường tuyển cô vào làm nhân viên chính thức, cầm bát sắt.
Trẻ con thôn bên cạnh hâm mộ nói: "Quoaa, cái chị gái mà cậu nói đến chính là cô Hứa, tớ nghe nói xe buýt của trường là do cô Hứa đã cầu xin, năn nỉ Hiệu trưởng rất lâu mới xin được cho chúng ta đó.'
Có đứa trẻ ở thôn Lan Thủy rất tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đúng vậy đói! Trưởng thôn của bọn tớ nói, cô Hứa chính là chị gái của toàn bộ chúng tới Cô ấy là niềm hy vọng của cả thôn!"
Đương nhiên Hứa Bối Đóa không biết rằng mình từ khi nào đã trở thành niềm tự hào của sắp nhỏ thôn Lan Thủy.
Trẻ con hồn nhiên ngây thơ trong sáng, nghĩ gì nói đó, thích thì khoe, ngưỡng mộ thì hiện rõ lên cả mặt.
Lúc sau đứa trẻ thôn bên cạnh về đến nhà, vừa ăn cơm vừa vui vẻ luyên thuyên với ba mẹ, liên đem chuyện này kể ra.
"Mẹ ơi, con nghe nói trường bọn con có một giáo viên rất đỉnh luôn, chính cô ấy đã xin Hiệu trưởng trợ cấp tiền để cho bọn con có xe ve nhà, còn được rước đến trường, sau này, con đi học tới trường không cần phải đi lâu, cũng không phải vác cặp sách nặng nữa."
Ba mẹ cảm động vuốt đầu đứa nhỏ: "Thật đúng là một giáo viên tốt con nhỉ!"
Sau đó đứa trẻ còn không ngừng khoe khoang: "Da đúng rồi á, ba mẹ, hai người biết hông, cô Hứa của bọn con ở thôn Lan Thủy bên cạnh! Con nghe mấy đứa bạn kể, trước kia cô ấy là quản lý của ký túc xá, do rất xuất sắc nên kiếm được công việc chính thức!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận