Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chuong 105:

Chuong 105:Chuong 105:
Chuong 105:
Đây rõ ràng là Hiệu trưởng đang bảo vệ ông! Phòng ngừa việc mạo danh thay người của ông bị phát hiện dễ dàng!
Cậu cả toát mồ hôi lạnh, bị điều tra ra là xong đời!
Hứa Quang Diệu còn đang âm thầm quan sát, không nghĩ tới...
Cậu cả lập tức đi về phía Hiệu trưởng và Hứa Bối Đóa, hơn nữa còn mỉm cười với thây, bắt đầu mở lời chào hỏi.
Hứa Quang Diệu ở sau lưng, thấp giọng điên cuồng ám chỉ: "Cậu cả! Chính là cô ta! Cậu không nhìn ra sao!?"
"Cậu cả, đây là siêu thị do cô ta mo
"Cô ấy đến từ đơn vị trường học!"
"Cậu cả, cậu chưa hiểu saol?"
Cậu cả cười nói với Hứa Bối Đóa: "Rất tốt, một cô gái, rất giỏi, rất bản lĩnh..."
Hứa Quang Diệu tiếp tục ám chỉ bằng giọng khàn khàn: "Cô ta thay thế vị trí làm việc của con trai cậu đói"
Hứa Bối Đóa nghe được, cười lạnh nói: "Ô? Tôi thay thế vị trí làm việc của ai?"
Hứa Bối Đóa cười như không cười, cậu cả nghi ngờ cô đã biết chuyện mạo danh thay thế, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Ông tức giận đến mức muốn khâu lại miệng của Hứa Quang Diệu.
"Đừng nghe cậu ta nói bậy. Cháu rất lợi hại, xứng đáng có được công việc này."
Cậu cả mỉm cười, lịch sự nói với Hiệu trưởng: "Không có chuyện gì, không cần để ý đến cậu ta."
"Đây là cháu ngoại tôi, đầu óc có chút bệnh nặng..."...
Hứa Quang Diệu thất bại trở về, tự mình thổi gió châm ngòi, xúi giục cậu cả điều tra việc Hứa Bối Đóa thay thế vị trí của Lôi Thanh, nhưng ai mà ngờ... , như thế nào cũng là cậu ta suy nghĩ không cẩn thận.
Lúc ở cửa siêu thị, Hứa Bối Đóa nhìn Hứa Quang Diệu, vẻ mặt cười lạnh tanh, khiến anh cảm giác cực kỳ khó chịu. Sau đó cậu cả chào Hiệu trưởng rồi kéo anh rời khỏi đó.
Hứa Quang Diệu chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cậu cả, chính là cô ta, chắc chắn là cô ta thay thế vị trí của Lôi Thanh, tại sao cậu không hỏi vặn cô ta?"
"Cậu xem, cô ta còn qua lại với thây Hiệu trưởng, chắc chắn bên trong còn ẩn tình! Nếu không tại sao Hiệu trưởng lại để ý đến một cô gái nông thôn, sắp xếp công việc cho cô ta? Cháu là cháu ngoại của cậu, còn không được đãi ngộ như vậy!"
Cậu cả vừa nghe thấy lời này liên biết được tại sao Hứa Quang Diệu lại dây dưa vào chuyện này.
Trước đó ông từ chối mẹ Quang Diệu sắp xếp công việc cho anh, phải chăng đứa cháu ngoại này vẫn ghi hận trong lòng nên để mắt tới chuyện này.
Cậu cả dù sao cũng là người đã kinh doanh nhiều năm, biết đối nhân xử thế, lúc này ông cũng tiện trực tiếp oán trách cháu ngoại mình, chứ đừng nói đến mớ hỗn độn trong nhà.
Đành vậy cậu cả nói: "Quang Diệu, về sau cháu đừng nhắc tới chuyện này nữa."
"Chuyện của Lôi Thanh, bên trong nó cũng có lỗi, chúng ta không truy cứu cũng không oán trách bất kỳ ai. Ve phần cô gái mà cháu nói, cô ấy thật sự rất ưu tú, rất xứng đáng có được công việc này, dù sao cũng đã được các lãnh đạo cấp Huyện phê chuẩn”
Hứa Quang Diệu ngẩn người ra, trong ấn tượng của anh, kể từ ngày ba mẹ cùng dì đến tang lễ của nhà Hứa Bối Đóa, trở về luôn nhắc mãi, cô gái từ nay không còn người thân bên cạnh...
Tại sao đột nhiên cô ta lại có mối quan hệ thân thiết với Hiệu trưởng và các lãnh đạo trong Huyện? Hơn nữa, hôm nay cậu cả cũng bảo vệ cô ta.
Hứa Quang Diệu có nghĩ trăm lần cũng không ra.
Cậu cả thấy dáng vẻ không bớt lo lắng của cháu trai, nhanh chóng nghiêm túc dặn dò anh ta: "Ngàn vạn lần cháu không được nói chuyện này cho bất cứ ai, cẩn thận chuốc họa vào thân, đến lúc đó cậu cũng không có cách nào bảo vệ cháu."
Hứa Quang Diệu nghe xong ngạc nhiên, anh chỉ là một thanh niên nghèo ở nông thôn, trong trí nhớ của anh, chưa có ai nói với anh ta những lời như vậy.
Trong đôi mắt hiền từ của cậu mình, anh nhìn thấy sự quan tâm của trưởng bối, biết nhìn xa trông rộng...
Điều này chưa từng xảy ra trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận