Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chuong 159:
Chuong 159:
Chạng vang mỗi ngày, Lục Hoài Ninh sẽ đúng giờ tới nơi thăm hai người, hơn nữa dẫn bọn họ cùng đi ăn cơm.
Dự án thế nào, bên ngoài có chuyện gì thú vị? Hứa Bối Đóa gân như không biết gì bên ngoài, tất cả nguồn tin đều là Lục Hoài Ninh nói cho cô biết.
Đội xe của chú Lương hiện tại cũng phát triển không ngừng, càng ngày càng nhiều cô gái gia nhập, đặc biệt là cũng thành công thi được bằng lái xe.
Hiện tại nhóm nữ sinh đầu tiên thi được bằng lái xe đã có thể làm tài xế độc lập, xuất phát đi làm mọi loại công việc, hiện đã nhận được nhiều tiền lương, tích góp không ít tiền.
Các cô đều không hẹn mà cùng ủng hộ Hứa Bối Đóa, yên lặng tuân thủ quy định, không đến quấy ray cô, chỉ đợi đến khi Hứa Bối Đóa tham gia thi xong mới có thể tới gặp cô một lần.
Hứa Bối Đóa khổ học trong mấy tháng, rốt cục cũng thi xong.
Không ngờ vừa đi ra ngoài, đã có rất nhiều người đang chờ cô...
Suốt thời gian cô vùi đầu học hành, Lục Hoài Ninh một mực âm thầm cùng cô cố gắng, không lúc nào là không bảo vệ em trai Hứa Hắc Đậu của cô...
Còn có chú Lương, các nữ sinh lái xe...
Mỗi người đều thật lòng thật dạ, hy vọng cô có thể thi đỗ, hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Mấy cô gái dẫn đầu nước mắt lưng tròng khóc lên.
Các cô vì muốn một cơ hội đi học, chịu khổ nhiều, ở lớp học lại mấy năm trời, chịu đựng đến tuổi trưởng thành cũng không có cách nào có thể tiếp tục đi học...
Tuy rằng các cô không có năng lực nhưng phải đi ra ngoài kiếm tiền, nay có thể nhìn thấy cô giáo Hứa lợi hại như vậy, có thể tốt nghiệp, thi Đại học, tựa hồ cũng làm cho cuộc sống của các cô hưởng một chút hào quang.
Họ mãnh liệt hy vọng mỗi người đều có thể chạy về phía ước mơ của mình.
Mấy cô gái nghẹn ngào, nhào vào trong lòng Hứa Bối Đóa.
"Cô Hứa, cô nhất định thi đậu." 'Cô Hứa, chúng em nhớ cô!"
"Nhớ cô, nhưng cũng hy vọng cô có thể đi ra ngoài hít thở một chút, đến nơi cô thích nhìn ngắm phong cảnh!"
Các cô gái biết Hứa Bối Đóa không phải một người đơn giản, nếu cô thi đỗ, nhất định sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi trường học cũng rời khỏi thế giới của các cô.
'Mặc dù chúng em không có cơ hội đi học nữa....
Hứa Bối Đóa đưa tay ôm các cô gái, có một việc cô đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không có tiền để thực hiện.
Hai tháng nay vừa vặn hạng mục xây dựng cũng có tiến triển rất lớn, tài chính thu hồi một ít, cô muốn rút ra phần tiền của mình để hoàn thành tâm nguyện này.
"Cô nói cho các em biết, không phải chỉ có ở trong trường học, hằng ngày đúng giờ lên lớp mới gọi là đi học, chỉ cân chính các em nhận thức chính mình nguyện ý học tập, đi thực tế nhìn ngắm mỗi ngày, tùy thời tùy chỗ đều có thể đi học."
"Sách vở là ánh sáng của trí tuệ nhân loại, bên trong có đủ loại thế giới rộng lớn."
Đối với trường chúng ta mà nói, sách đặc biệt ít, chỉ có nội dung trên sách giáo khoa, học chỉ để đi thi, nhưng không đủ để cấu thành thế giới tinh thân mà việc đọc sách mang lại.
Mặc kệ ta có thể thi đỗ hay không, cô muốn làm một việc hoàn thành tâm nguyện của cô.
Hứa Bối Đóa vươn tay, chỉ vào một khoảng đất trống đối diện trường học, nghiêm túc nói:
"Trên mảnh đất trống đó, cô sẽ cắt một phần để xây một thư viện."
"Thư viện này mở cửa miễn phí cho học sinh, bao gồm cả những người đã tốt nghiệp.'
Mỗi người đều có thể tự do đọc sách, tự do khám phá thế giới của mình.
Có lẽ bây giờ cô chưa có đủ tiên, nhưng không sao.
Có thể đầu tiên là một phòng đọc sách, sau đó là một thư viện đơn giản, chậm rãi lại biến thành một tòa thư viện rộng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận