Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chuong 79:
Chuong 79:
Những kế hoạch này trước đây Hứa Bối Đóa cũng không nói rõ với bọn họ, cho nên Lục Hoài Ninh cũng là lần đầu tiên nghe được cô sắp xếp mọi việc một cách chu toàn đến như thế nào.
Nói thật, trong lòng Lục Hoài Ninh cảm thấy rất vui mừng.
Anh thật không nhìn lầm người, Hứa Bối Đóa chắc chắn là một đối tác rất đáng tin cậy, cô có rất nhiêu ý tưởng kỳ lạ vượt xa toàn bộ ngành sản xuất, vật liệu xây dựng trong Huyện thành.
Bản thân Lục Chức Nghệ là một giảng viên Đại học, kiến thức rộng rãi, vẫn luôn sinh sống ở thành phố lớn, trong nhà có kinh doanh về xây dựng, nhưng đó là bà ấy, cũng không nghĩ đến Hứa Bối Đóa là một cô gái thôn quê bình thường nhưng có thể có nhiều ý tưởng mới mẻ đến thế.
Lục Chức Nghệ không ha che giấu sự hài lòng của mình đối với Hứa Bối Đóa, vui cười ve bả vai cô, khen ngợi nói:
"Trước đây cô nghe Hoài Ninh nói vê chuyện của cháu, còn tưởng rằng sau khi hai người quen nhau, mang chuyện làm ăn coi như trò đùa tuổi trẻ..."
"Nhưng hiện tại cô càng ngày càng cảm thấy cháu thật sự rất có năng lực, giàu ý tưởng, rất bản lĩnh."
Ở trước mặt trưởng thôn, Lục Chức Nghệ cũng hào phóng mà nói một câu:
"Hai đứa thật sự là cặp đôi hoàn hảo, về sau khẳng định có thể tiếp quản công việc kinh doanh của Lục gia chúng ta chu toàn."
Trưởng thôn vừa nghe lời này, lập tức không nhịn được ánh mắt nhìn ve Hướng Bối Đóa tràn ngập hãnh diện, tự hào như đối với con gái ruột nhà mình.
Nhìn đi, người này đến từ Tỉnh thành, đi xe hơi sang trọng, phụ nữ có tiền quả nhiên rất thích Đóa Đóa nhà chúng ta, xem như cô đã thành công lấy được niềm tin của mẹ chồng tương lail
Cảm giác thành tựu danh dự thuộc về tập thể của thôn Lan Thủy tự nhiên sinh ra.
Đi đến nơi này, chuyến tham quan này có lẽ nên kết thúc, nhưng cô Lục ngập ngừng cuối cùng vẫn đưa ra một yêu cầu kỳ lạ.
"Từ đường của thôn mọi người sửa đẹp như vậy, có thể đưa tôi vào xem được không?” Trưởng thôn bỗng nhiên rơi vào thế khó xử, từ đường hiện tại đã xây cao, tuy rằng bên trong còn chưa trang hoàng xong, nhưng vì để cho các vị tổ tiên sớm được yên ổn, bên trong đã dựng lên bài vị rồi.
Để người ngoài đến tham quan nơi bài vị tổ tiên của thôn có vẻ như không được thích hợp, các vị trên trời biết được không biết có đánh gãy chân trưởng thôn là ông hay không?
Lục Hoài Ninh cũng không biết vì sao cô của mình lại tự nhiên có hứng thú đối với nơi thờ tổ của thôn như vậy.
Từ đường này nói là xây rất tốt nhưng cũng chỉ giới hạn ở trong thôn. Bản thân kiến trúc cũng không có gì đặc biệt, hoàn toàn không xa hoa, càng không thể coi như điểm tham quan du lịch.
Hơn nữa, trước đây bà ấy đối với những địa phương vùng nông thôn này không có hứng thú, hôm nay dường như có dây thân kinh nào chạm phải vào nhau mà tò mò tìm hiểu.
Nhưng Lục Hoài Ninh từ nhỏ thân thiết nhất với cô của mình, nên chỉ cần cô đưa ra yêu cầu không quá đáng thì anh đều cố gắng đáp ứng hoặc nương theo.
Vì thế để bảo vệ yêu cầu kỳ lạ của cô mình, Lục Hoài Ninh nghiêm trang, từ tốn nghiên ngẫm từng chữ một nói: "Nhà của chúng tôi kinh doanh về xây dựng, mẹ của tôi là một giảng viên Đại học có kinh nghiệm và mắt nhìn nghệ thuật, cho đến bây giờ bà luôn hết sức nghiên cứu các công trình xây dựng mang tính nhân văn. Hình thức giả cổ kiến trúc từ đường của các thôn làng giống với thôn của mọi người đều có chứa hơi thở của dân tộc, là một loại di sản văn hóa quý hiếm, tất nhiên là mẹ của tôi rất có hứng thú."
Lo lắng trưởng thôn không đồng ý, anh lại tiếp tục trình bày:
"Ở nước ta có một người họa sĩ nổi tiếng am hiểu nhất về vẽ đủ loại kiểu dáng kiến trúc dân tộc. Ông đã từng vẽ một bức dùng để hiến tế tổ tiên trong một thôn làng, loại kiến trúc này chỉ có người dân ở địa phương mới có thể nghĩ ra cách tốt nhất để lồng ghép với phong tục nơi đó, cuối cùng bức tranh này giành được giải thưởng lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận