Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chuong 57:

Chuong 57:Chuong 57:
Chuong 57:
Trong thôn mồm năm miệng mười rộn ràng, Hứa Quang Diệu không nghe không lọt tai chữ nào, anh ghét nhất là người trong thôn nói xấu người khác vô duyên vô cớ, anh buột miệng phản bác:
"Các người đừng nói nữa, Đóa Đóa không phải là cô gái như vậy!"
"Cô ấy sẽ không thích một tiểu tử nghèo không có văn hóa như Hắc Đậu!"
Lôi Thanh mặc dù ghét anh họ của mình, nhưng cảm thấy câu nói này rất có lý, cũng hùa theo nói:
"Đúng vậy, Đóa Đóa còn học tiếng Anh, tiêu chuẩn cô ấy rất cao, làm sao có thể thích người mù chữ?”
Lôi Thanh có lẽ đã quên, bản thân cũng miễn cưỡng là người gân như mù chữ, nhưng bây giờ anh đã là thầy Lôi dạy Trung học ở Huyện, xem là một người có văn hóal
Khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, đèn hai bên đường trong thôn cũng sáng.
Một chiếc xe con từ từ chạy vào thôn, dừng lại ở cổng.
Cùng với tài xế mang găng tay màu trắng, đeo một chiếc cà vạt, xuống xe dưới sự chứng kiến của mọi người, sau đó đưa tay mở cửa ghế sau, mời hành khách xuống xe.
Từ trong ghế lái phụ, một người đàn ông trẻ mặc quần áo vải bông sang trọng bước xuống, đeo kính gọng vàng.
Dưới anh đèn xe, anh có khuôn mặt thanh tú và chính trực, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
" Chàng trai đó... trông rất đẹp..."
Điều khiến người trong thôn ngạc nhiên là, ngay sau đó, Hứa Bối Đóa mang theo cặp, bước xuống thanh lịch từ hàng ghế phía sau.
Người đàn ông đó nói vài câu thân thiện với cô, sau đó tạm biệt.
Chiếc xe con từ từ lùi lại, rời khỏi thôn.
Người trong thôn điêu kinh ngạc.
Ngay cả Hứa Quang Diệu, cũng ngây người tại chỗ. Anh khoác lác mình là người giàu có, trước đây học ở Cao Trung trong Huyện, cũng chưa bao giờ thấy một chiếc xe riêng loại đắt tiên như vậy.
Hứa Bối Đóa vui vẻ trở vê thôn, đột nhiên phát hiện ngay cổng thôn tụ tập rất đông người, nét mặt của ai cũng sững sờ khi nhìn thấy cô.
Hả? Cao giọng như vậy?
Hứa Bối Đóa lùi vê sau vài bước, bảo Hắc Đậu đi về phía trước, dưới ánh nhìn của đám đông.
Sau đó, cô cũng chạy nhanh ve phòng mình như đang trốn.
Như cuộc chạy trốn người hâm mộ của một nữ minh tinh, không khác gil
Hứa Hắc Đậu vẻ mặt đáng thương đứng giữa ánh mắt của mọi người, nhân tiện ngăn cho chị Đóa Đóa của mình chạy trốn, đứng trước những lời tàn bán, đột nhiên tỉnh ngộ, lúc này cân phải giữ kín miệng.
"Hắc Đậu à, con là thanh niên có triển vọng, cả đời không ngờ lại có ngày được ngồi trên xe của ông chủ lớn! Người trong thôn chúng ta nghĩ cũng không dám nghĩ!"
"Hắc Đậu, người đàn ông đó và Đóa Đóa có quan hệ gì? Bọn họ là dan díu như thế nào?.......
Hứa Hắc Đậu nghe thấy mấy lời này, nhất là từ "dan díu" khó nghe này, lời lẽ chính trực xua tay nói: "Chú, dì, mọi người đừng nói mấy lời khó nghe như vậy, ai dám bắt nạt chị con, con sẽ trở mặt với người đó!"
Hứa Quang Diệu không cam tâm, đứng trước mặt Hắc Đậu, thăm dò hỏi: "Hắc Đậu, anh làm điều này vì tốt cho Đóa Đóa, em nói thật đi, Đóa Đóa có phải là bị lừa không? Người đàn ông ngoài mặt, nhìn không phải là người tốt gì."
Lôi Thanh hùa theo nói: "Đúng vậy, chính là vậy, nhìn người đàn ông đó không phải là người tốt gì!"
Nhưng Lôi Thanh có chút chột dạ, anh từ nhỏ sống trong Huyện, đã là người có điều kiện nhất ở đó, ngay cả như vậy, anh cũng chỉ thấy lãnh đạo, ông chủ lớn mới có thể lái xe con. .......
Luận về điều kiện, anh quả thật không sánh bằng người khác.
Hứa Hắc Đậu thấy hai người này, nhớ đến lời căn dặn của chị Đóa Đóa, họ đều không phải người tốt, theo đuổi và theo dõi chị ấy, nhất định phải trả lời cẩn thận.
Thế nên Hứa Hắc Đậu khẳng khái nói: "Mọi người nói gì vậy!" "Người đàn ông đó chỉ là một trong số người theo đuổi chị của eml"
'Là một người bình thường"
"Anh ấy cũng không làm gì quá đáng! Chỉ là mời bọn em ăn một bữa cơm mà thôi"
"Có điều là mời bọn em ăn toàn mấy món sang trọng ở nhà hàng Lệ Huy!"
"Chị em nói, điều này không có gì để nhắc tới! Tìm người yêu không thể tùy tiện!"
Hứa Hắc Đậu nói xong, bước đi hiên ngang, đầy khí chất.
Người ở lại, ngơ ngác nhìn nhau, im phăng phắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận