Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chuong 84:

Chuong 84:Chuong 84:
Chuong 84:
Chú Lương khó xử nói: "Đóa Đóa, trước mắt chúng ta không vội vàng, nhóm tài xế cũng vừa mới trở về hiện tại đang kiệt sức, để cho bọn họ đi dỡ hàng thì lại quá đuối, mấy anh em sẽ không chịu nổi mất."
Hứa Bối Đóa nhìn qua, đúng là cô quên mất việc chuyên chở tháo dỡ cũng là một lượng công việc lớn, thậm chí còn cần rất nhiều người làm việc trong thời gian dài.
Hứa Bối Đóa trâm tư hỏi: "Chú Lương, các chú có được trả thêm tiền cho việc kéo dỡ hàng hóa như này không?”
Chú Lương lắc đầu, than thở nói: "Không có, tài xế đi chở hàng, xếp dỡ hàng hóa đều tính vào phí ban đầu, nhiều lúc phải chở hàng hóa rất nặng, tài xế cũng không muốn làm, việc này rất khó xử."
"Chú cũng cảm thấy rất khó nhưng không có cách nào khác, tình hình hiện tại của ngành sản xuất và vận tải là như vậy, nếu trả thêm tiền cho tài xế xếp dỡ hàng thì trên cơ bản một chuyến hai chiều đi về thì lợi nhuận cũng không còn dư là bao, thậm chí còn lỗ vốn."
Hứa Bối Đóa đưa ra quan điểm của mình: "Chú à, cháu lại nghĩ như thế này, nếu tài xế còn phải đảm nhiệm việc xếp dỡ hàng hóa, như vậy dần dần công việc của họ lại không đơn giản là lái xe. Khi chuyển hàng, tùy lúc không giống nhau, trọng lượng hàng hóa cũng vậy, ví dụ như vận chuyển vật sống hay hoa quả, rau củ hoặc là nguyên vật liệu như này.
"Nếu mọi người đều nghĩ vốn dĩ tiên lương như nhau nhưng có người dùng sức ít, có người dùng sức nhiều vậy thì dần dần cùng một giá tiên nhưng có công việc tốt và công việc xem như không tốt bằng, vậy thì họ sẽ không muốn đi làm những công việc nặng nhọc như này.'
Chú Lương gật đầu, lo lắng hỏi: "Con có hiểu biết lại bản lĩnh, con có ý tưởng gì không?”
Hứa Bối Đóa gật đầu chắc chắn, tiếp tục giải thích suy nghĩ của mình:
"Cháu cảm thấy, ngành vận tải cũng cân phải có những quy định nhất quán và hợp lý, ví dụ như tài xế thì công việc chính của họ là lái xe, nếu phải làm việc nặng liên tục, có khi còn sẽ ảnh hưởng đến trạng thái lúc lái xe, dẫn đến mức độ an toàn khi di chuyển trên đường thấp."
Chú Lương gật đầu, đồng ý nói: "Chính xác, sau khi bọn chú vừa chất xong lô hàng nặng nhất, rất nhiêu người đều nói lại với chú tay chân họ bị chuột rút đến nơi, khi lái xe chân còn đang run."
Hứa Bối Đóa tiếp tục nói: "Cho nên cháu có đề nghị như thế này, chú xem: Mấy ngày nay cháu nghe nói một số quy định vận hành của bến xe, ví dụ một xe có hai tài xế chịu trách nhiệm toàn bộ, sau đó hai người tự thương lượng với nhau để chia ca làm việc.
"Nhưng hiện tại, hai người điều khiển cùng một chiếc xe đều mệt mỏi do phải chất hàng hóa và lái xe, sức khỏe đều không tốt cho nên sau khi đi chuyến này trở về, có thể mấy ngày kế tiếp họ không có sức lái xe trở lại."
"Cháu cho rằng công việc bốc dỡ hàng hóa vất vả này nên do khách hàng thuê vận chuyển tự chỉ trả, chúng ta có thể hỗ trợ tìm nhân công khác đến để làm việc đó."
"Tài xế thì chỉ để cho họ làm công việc của tài xế, chỉ lái xe."
"Hơn nữa, chú, cháu kiến nghị nên thuê dư thêm tài xế, tài xế có thể không bắt buộc phải gắn với xe, ví dụ chiếc xe A hiện tại đang rảnh rỗi, mà hai tài xế phụ trách chiếc xe này đều đang rất mệt không thể lái xe được thì có thể thay thế cho tài xế nào đang trống lịch nhận lái. Triển khai chế độ vận hành xe tải làm việc luân phiên như vậy thì công việc sẽ không bị đình trệ, xe sẽ luôn luôn có tài xế điều khiển."
"Nếu không, chỉ cần có tài xế cố định của chiếc xe đó kiệt sức hoặc gặp tình huống bất khả kháng, xe sẽ bị bỏ trống, mỗi ngày chúng ta cũng sẽ phải trả phí cho chiếc xe trống không sử dụng."
Hứa Bối Đóa tiếp tục nói: "Huống chi, rất nhiều công việc không đợi ai, ví dụ như có người hôm nay muốn chở hàng gấp, chú lại nói người ta chờ ngày mai tài xế mới có thể đến lái xe, khách hàng chắc chắn không ngồi im đợi mà sẽ đi tìm bên khác để thuê."
Bạn cần đăng nhập để bình luận