Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chuong 78:

Chuong 78:Chuong 78:
Chuong 78:
Vì thế trưởng thôn ở trước mặt những nhân vật quan trọng trong thôn, vô cùng hào phóng mà vung tay lên nói: "Nhìn xem, đây là tài sản của Đóa Đóa nhà chúng ta, đây là đất nên nhà do ông cố, ông nội và ba để lại cho con bé. Các người nhìn đi, đất rộng của nhiều, kéo dài ngàn dặm, bát ngát mênh mông!"
Đóa Đóa: "Trưởng thôn, chú không dùng sỏi thành ngữ thì không cần dùng có được không?
Dù sao con rất thích! Trưởng thôn thật biết ăn nói, chú nhanh lên nói nhiêu thêm chút nữal"
Mấy người chú bác trước đây ngăn cản Hứa Bối Đóa lấy đất nền hiện tại lập tức xanh cả mặt, bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhưng dưới uy nghiêm của trưởng thôn, cũng không dám hó hé câu nào.
Trưởng thôn tiếp tục dẫn mọi người tuần tự giới thiệu tới trước từ đường (nhà thờ tổ).
Lúc này công nhân tu sửa từ đường đã hết giờ làm, bọn họ đang nghỉ ngơi ở phía ký túc xá, toàn bộ công trường chia làm hai khu vực, một bên là công trường, một bên là ký túc xá cho công nhân, tất cả đều đâu vào đấy, rất gọn gàng, sạch sẽ, chỉnh chu.
Không biết vì sao nhìn nhà thờ tổ này, cô Lục Chức Nghệ tự nhiên hơi ngẩn người, đống đổ vỡ ban đầu đã được dọn dẹp hết, hiện tại từ đường mới đã xây cao, sơn quét cũng đã hoàn thành.
Lục Chức Nghệ bỗng nhiên hỏi: "Từ đường trong thôn của các người vì sao lại tu sửa? Từ đường cũ trước đây đâu?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Trưởng thôn cũng không trả lời ngay, đó là bởi vì từ đường giống như là huyết mạch của thôn đó, là nơi mọi người trong thôn thờ cúng các vị tổ tiên, chuyện nơi này sụp đổ, đối với cả thôn mà nói là xuất hiện điềm xấu.
Chuyện này chỉ có người trong thôn biết được, đã gây ra rất nhiều bất an, nếu nói cho người ngoài biết thì cả thôn càng mất mặt thêm.
Hứa Bối Đóa không quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cô cũng hoàn toàn không biết đối với chuyện này những người trong thôn có kiêng kị gì, chỉ là buột miệng thốt ra: "Là do vô tình sập mất, tất nhiên phải xây mới lại rồi."
Lục Chức Nghệ lại sững sờ, gió nhẹ thổi tung tóc bay phất phơ, bà hỏi một cách trâm ngâm: "Một cái từ đường tốt như vậy, tại sao có thể tự nhiên sau một đêm lại sập được?”
Hứa Hắc Đậu theo sau Hứa Bối Đóa lập tức vô cùng lo lắng, cậu ta sợ chị Đóa Đóa không cẩn thận lại đem chuyện nhà bọn họ nói ra.
Từ đường sập cũng không phải là do thiên tai mà là do người làm đó.
Cũng vì ba cậu không khốn cùng, muốn lấy chút vàng ở cây cột chịu lực trong từ đường xuống cho mẹ cậu chữa bệnh, nhưng lại không cẩn thận đào rỗng cây cột làm cột chịu lực mất khả năng chống đỡ nên tất nhiên bị sập xuống.
Hứa Bối Đóa lại nhẹ nhàng bang quơ trả lời lại: "Người và sự vật đều sẽ từ từ biến đổi theo thời gian, từ đường lại là một tòa kiến trúc cổ xưa trải qua thời gian quá dài, lại không được tu sửa nhiều, nên dễ bị sập, đây là chuyện rất bình thường thôi."
Hắc Đậu thở dài nhẹ nhõm nhìn về phía chị Đóa Đóa đầy cảm kích.
Cả đời này cậu sẽ vì chị mà làm trâu làm ngựa! Nhảy vào sôi lửa bỏng cũng quyết không chối từi
Lục Chức Nghệ bỗng nhiên xúc động nói: "Hóa ra là như vậy à, đồ vật nhiều năm ít sửa sang, trước kia cảm thấy nó là một ngọn núi lớn, tự nhiên có một ngày lại hóa thành tro bụi, theo gió bay đi, dân dần mất tăm, mất dạng."
Lục Hoài Ninh cảm thấy hơi kinh ngạc, cô của anh luôn rất quy củ khô khan hôm nay sao tự nhiên lại có chút cảm tính, trách trời thương dân.
Sau đó, cảm xúc vơi bớt, Lục Chức Nghệ điềm tĩnh, cẩn thận hỏi han Hứa Bối Đóa toàn bộ quá trình quản lý và công tác thi công nhà thờ tổ mới, Hứa Bối Đóa rắm rắp trả lời từng câu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận