Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh

Chuong 144:

Chuong 144:Chuong 144:
Chuong 144:
Lục Chức Nghệ vờ tức giận cười cười, hỏi: "Vậy được, các cô cậu xác định lịch trình nói với tôi một tiếng, sau khi cô về tỉnh sẽ sắp xếp gửi một số thông tin cho. Không phải lần trước cháu bảo muốn học Đại học sao? Đến lúc đó học tập cho tốt đi.
Lục Chức Nghệ bước lên xe, vội vã rời khỏi thôn Lan Thủy...
Hứa Bối Đóa sững sờ thật lâu tại chỗ, cô thật không ngờ trước đó chỉ ôm hy vọng nhỏ bé đi hỏi cô Lục Chức Nghệ, mà giờ cô ấy lại thật sự đang giúp cô chuẩn bị kế hoạch đi học thật."
"Cô thật tốt!" Hứa Bối Đóa không nhịn được thốt lên.
Người trong thôn đều tới tiễn, trên thực tế Hứa Bối Đóa và Lục Hoài Ninh cũng dự định xuất phát, bọn cô ngồi lên xe, trực tiếp đi tới sân bay trong Thành phố, sau đó bay thẳng đến Tam Á.
Đương nhiên hành trình sắp xếp cụ thể sẽ không nói cho mọi người, mọi người cho rằng bọn họ cùng nhau đi, ở thôn nhà gái đón năm mới phải đi chúc Tết nhà trai, đại loại vậy...
Người dân thôn Lan Thủy đương nhiên đều lấy làm tự hào, bởi vì Hứa Bối Đóa hiện tại không còn người thân, vậy nên toàn bộ người dân thôn Lan Thuỷ sẽ là người thân của cô, lúc này đây nhà trai tới xem như chính là tới gặp mặt toàn bộ người trong thôn.
Nhất là trưởng thôn mặt đây hãnh diện, từ cõi lòng tha thiết hy vọng, dùng ngữ khí của một người đi trước dặn dò cô:
"Đóa Đóa à cháu là một cô gái thôn quê, nhưng đến nhà người ta gặp phụ huynh cũng không thể quá rụt rè, bây giờ cháu là viên chức vào biên chế, cầm bát sắt, cháu bây giờ rất ưu tú, còn có thể kiếm tiền giúp đỡ quê hương, đi đâu cũng không tìm được một cô gái tốt như vậy!"
Hứa Bối Đóa chột dạ, chỉ có thể nói vâng vâng, đúng đúng đúng.
Lục Hoài Ninh đứng một bên vui vẻ trong lòng...
Người dân tiễn ở cổng thôn, đột nhiên nhìn thấy một người khác.
Ánh mắt mọi người đều hướng về cùng một chỗ, Hứa Bối Đóa vừa quay đầu lại liền nhìn thấy, nam chính âm hồn bất tán trong nguyên thư, Hứa Quang Diệu lại tới nữa.
Hứa Quang Diệu đi một chiếc xe đạp rách nát, hai mắt đỏ lên, cao giọng nói với Hứa Bối Đóa:
"Đóa Đóa đừng bị anh ta lừa, mẹ anh ta chắc chắn không phải thật lòng thích emI"
"Tôi vừa roi đạp xe nhìn thấy mẹ anh ta ngồi trên xe đi luôn, trên xe cũng không có mấy người, chứng tỏ các người không vê nhà cùng nhau!"
Hứa Quang Diệu vô cùng đau đớn, ôm ngực, tận tình khuyên bảo nói:
"Đóa Đóa, anh biết em đối với anh có chút hiểu lầm, nhưng lúc này đây anh thật sự lòng quan tâm em, mới âm thâm quan sát..."
"Mẹ anh ta, năm mới tới thôn, lại hai tay trống trơn, không chuẩn bị gì, quà gặp mặt cũng không co
"Bọn họ tự cho là gia đình giàu có, không để em vào mắt, bọn họ khinh miệt em như vậy, em ngàn vạn lần đừng bị anh ta lừa!"
Để chứng minh chuyện này, Hứa Quang Diệu còn liên tục nêu ví dụ so sánh:
"Em xem, cho dù nhà anh trước đó nói chuẩn bị cưới em làm vợ, nhà anh thật không giàu có, nhưng mẹ anh cũng chuẩn bị rất nhiều của hồi môn!"
"Đóa Đóa, em ngẫm lại xem nhà anh ta giàu có như vậy, đến chúc tết mà lại không tặng gì cả! Bọn họ đến một cái nhẫn vàng cũng tiếc, em còn trông mong gì cuộc sống sau này sẽ ngồi mát ăn bát vàng!"
Hứa Bối Đóa thật sự bị tên này làm phiên đến chết, thật là âm hồn bất tán, lúc này chạy tới không biết còn có mục đích gì khác...
Nhưng anh ta nói những lời này, mặc dù đối với Hứa Bối Đóa chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với người dân thôn Lan Thủy cũng có chút động đậy trong lòng.
Mọi người bắt đầu thì thâm, xì xào bàn tán:
"Cậu ta nói có lý nha, nói mới để ý Tết đến nhà gái sao ngay cả quà gặp mặt cũng không có, mẹ chồng này đối với con dâu cũng quá keo kiệt rồi."
"Nhìn bộ dạng giàu có của người ta, có lẽ vẫn chê thôn chúng ta nghèo."
"Trời, tôi đã nói rồi người ta sao có thể coi trọng một cô gái nông thôn được, chắc là sợ mất mặt, chỉ tới gặp một lân, về sau chắc cũng không có lần thứ hai."
Mọi người càng nói càng rôm rả, chân mày thôn trưởng cũng nhíu lại. Nghĩ lại chuyện này, cảm thấy Hứa Quang Diệu nói lại có lý.
Hai nhà bàn bạc chuyện hôn sự gặp nhau, phụ huynh nhất định phải có chút lễ nghĩa, nhưng mẹ của giám đốc Lục này tay không đến tay không đi, cái gì cũng không mang theo, cũng không tặng quà, cũng không nhận quà của người khác, như vậy tính chất của chuyện này có chút kỳ quái.
Ánh mắt lo lắng của trưởng thôn nhìn về phía Hứa Bối Đóa, Hứa Bối Đóa cũng không biết nên kết thúc tất cả như thế nào, giải thích ra sao...
Nếu như lúc này tại chỗ vạch trần hết thảy sự việc trước đó đều là nói dối, chẳng phải tên tiểu nhân Hứa Quang Diệu này đạt được mục đích sao?
Ngay khi cô đang vô cùng rối rắm, Lục Hoài Ninh đứng ra.
Trên mặt anh hiện một nụ cười dịu dàng, bất ngờ đưa tay ôm lấy bả vai Hứa Bối Đóa.
Sau đó anh quay ra trưởng thôn nhẹ nhàng cười.
"Thật ra mẹ tôi có mang quà tới, chỉ có điều không giống với quà mọi người tưởng tượng, tương đối riêng tư."
"Mẹ tôi cảm thấy mùa Đông rất lạnh, vì để Đóa Đóa thoải mái một chút, bà đặt cho tôi và Đóa Đóa một chuyến du lịch Hải Nam, do không muốn quấy ray vợ chồng son chúng tôi nên bà vê nhà trước."
"Chú thím trong thôn yên tâm, ở bên đó chúng con đều ở khách sạn năm sao, mỗi ngày còn có tôm hùm ăn, con nhất định sẽ chăm sóc Đóa Đóa thật tốt."
"Về phần nhẫn vàng gì gì đó, mẹ con cảm thấy Đóa Đóa không thích loại khoe mẽ này, hẳn là không cần mua. Chúng con ở một đêm khách sạn cũng đủ mua một cái."
Hứa Bối Đóa trợn mắt há mồm, cái bản lĩnh nói dối không chớp mắt của anh Lục này ngày càng lợi hại.
Hơn nữa nếu có nhãn thật thì cô còn chả muốn phản đối, vàng mà, cô thật ra rất thích!
Các thôn dân sau khi nghe được thứ xa xỉ này cũng trợn mắt há hốc mồm.
Mặt Hứa Quang Diệu cũng thoáng cái đen sì... cứng họng... đứng trân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận