Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chuong 88:
Chuong 88:
Hứa Bối Doa lại khác, ngay từ đầu, cô đã kiên định muốn học lái xe tải lớn, không sợ chịu khổ, cũng không sợ dãi nắng phơi sương. Vả lại cô dường như có tài năng nào đó mà có thể học cách vận hành xe nhanh chóng đến vậy.
Xe ô tô thời này rất hiếm, cho nên những tài xế lái xe tải trọng lớn đều rất tự tin vị thế của bản thân, cho rằng mình có kỹ thuật cao siêu.
Thấy Hứa Bối Đóa muốn học, trong lòng bọn họ đương nhiên ban đầu rất khinh thường, bất quá đây là cháu gái của anh em ông chủ, đương nhiên không thể bỏ bê, nhưng bọn họ cũng chỉ ôm thái độ muốn chơi đùa với cô.
Bởi vậy khi Hứa Bối chỉ qua vài ngày, lại thoải mái thuân thục nắm giữ cách vào số, đạp ly hợp, chân phanh, chân ga, các tài xế đều rất sốc.
Thái độ của bọn họ tự nhiên cũng trở nên nghiêm túc.
Hứa Bối Đóa suy tính, nghĩ mình cũng cần một chiếc xe riêng, vì thế quyết định nhờ chú Lương hỗ trợ mua cho cô một chiếc xe tải lớn.
Chú Lương cũng là người có nhiều kinh nghiệm về giao thông, nhờ vậy Hứa Bối Đóa cũng từ chỗ chú tìm hiểu được ít thông tin liên quan đến thi bằng lái vào thập niên 90.
Tổng thể mà nói, độ khó thi bằng lái cũng không cao, hơn nữa các loại bằng lái cũng phân tương đối ít, vì lượng xe lưu thông trên đường thời này thật sự không nhiều, cho nên chỉ cần chuẩn bị đầy đủ là có thể đi thi, nghiêm túc rèn luyện, nhất định có thể qua.
Bên cạnh nội dung thi thông thường, còn có bài thi lái thực tế trên đường và một ít kiến thức sửa chữa ô tô đơn giản.
Vì thế Hứa Bối Đóa hi hục chui xuống dưới gầm xe tải lớn, mặt đen lem luốc vài ngày, rốt cuộc học được một ít thao tác sửa chữa xe cơ bản.
Tất cả tài xế bao gồm cả chú Lương, cũng không nghĩ Hứa Bối Đóa một lần là có thể thi đậu bằng lái, dù sao cho tới nay trong nhận thức của bọn họ, tài xế lái xe tải lớn cơ bản tất cả đều là nam, không có một cô gái nào, huống chi là nữ nhân chân yếu tay mềm trẻ tuổi như vậy.
Ngày này cũng đến, kết quả cuộc thi khiến tất cả mọi người vô cùng thảng thốt, Hứa Bối Đóa thuận lợi thông qua cuộc thi lấy được bằng lái. "Đóa Đóa, cô thật lợi hại!"
Giữa những ánh mắt ngưỡng nộ, vừa kinh ngạc, vừa có chút ghen tị, Hứa Bối Đóa ngẩng cao đầu đi qua.
Đây cũng không thể coi là gian lận, dù sao trước kia cô cũng thi qua một lần rồi.
Hiện tại chiếc xe này tạm thời thuộc về cô. Bởi vì xe tải là tài sản vô cùng đắt đỏ, nếu dùng toàn bộ tiên mua đứt là không hợp lý, Hứa Bối Đóa cuối cùng đã chọn cách thuê nó.
Gần đây cô bận rộn chạy khắp nơi, xe tải ngày nào cũng chở đầy ắp.
Ngoại trừ Hứa Hắc Đậu, trên xe tải còn dẫn theo hai chàng trai trẻ tuổi thôn Lan Thủy.
Lúc mới vừa gọi hai tiểu tử này lên xe, Hứa Hắc Đậu trong nháy mắt có cảm giác nguy cơ.
Chị Đóa Đóa, không phải là chê anh ta biết chữ quá ít, muốn tìm hai trợ lý mới chứt
Hứa Bối Đóa thấy vẻ mặt lo lắng của Hứa Hắc Đậu, giống như một chú cún lông xù chịu ủy khuất khuất không dám nói lời nào, liền an ủi:
"Chị tìm hai người họ đến dỡ hàng."
"Hắc Đậu, em là trợ lý, tay em cân dùng để viết chữ, giúp chị xử lý công việc, còn loại công việc thuần sức lực này, chị sẽ thuê người khác làm."
Nghe xong lời này, Hứa Hắc Đậu trên mặt tràn đầy cảm kích, cậu cảm giác mình được khích lệ rất nhiều.
Chị Đóa Đóa, đang trọng dụng cậu!
Nói với một người chỉ có bằng tiểu học rằng tay cậu ta phải dùng để viết chữ!
Lần này cho dù cậu có thắp đèn học suốt đêm, cũng phải báo đáp Đóa Đóa tỷ tỷ đã tin tưởng cậu, kiên quyết không thể phụ kỳ vọng chị!
Hứa Bối Đóa vỗ võ bả vai Hứa Hắc Đậu, cổ vũ cậu:
"Cố lên, Hắc Đậu, em là giỏi nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận