Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chương 21:
Chuong 21:
Hứa Bối Đóa cảm thấy rất hài lòng, chỉ có điều đây là thập niên 90, nhà của đơn vị cấp thật hư giao dịch thế nào, bán đi có nguy hiểm không, cô quyết định đi hỏi hiệu trưởng một chút.
“Chú, dì, ngôi nhà này có một chút rách nát."
Hứa Bối Đóa nói xong câu này, thì trâm mặc một chút, dam đăm hai vợ chồng bảo vệ, sắc mặt nghiêm nghị.
Người vợ có chút lo lắng, vội vàng nói: "Con gái, nhà dì sống có chút lôi thôi, con xem nhà hàng xóm có dọn dẹp, sửa sang lại, vẫn có thể sống tốt."
Người chồng lại suy nghĩ nhiều hơn, lo lắng người khác sẽ nói xấu gì, thời gian kéo dài việc này sẽ bị làm rối lên, cắn răng nói: "Ngôi nhà này thực sự không quá tốt, vào sống cần mua thêm đồ dùng gì đó."
"Con như thế này, chú giảm thêm cho con năm trăm tệ, chúng ta nhanh chóng giải quyết xong việc này."
Ông ấy chìa tay ra ngoài chỉ, hết sức muốn nâng cao giá nói:
"Nếu con vẫn chưa tin, chú cho thấy, rất nhiêu giáo viên trẻ sống ở xa nhà, có một chút tiên, còn chuẩn bị vay để mua nhà này của chú, vì đi làm rất gần."
Hứa Bối Đóa: Ha ha. Cô ấy gặp qua rất nhiều loại chiêu trò của người môi giới, cố ý dựng chuyện có người cạnh tranh mua nhà, chỉ họ là người đơn giản nhất trong đó.
Hơn nữa, theo kinh nghiệm của cô, một ngôi nhà không dễ bán, càng không có người hỏi thăm, người bán nhà sẽ càng lo lắng, càng muốn phóng đại ra chuyện có người muốn tranh giành.
Mục đích rất đơn giản, chính là vì để người mua lo lắng về sự cạnh tranh, làm mất đi sự phán đoán thận trọng.
Thậm chí có người nói, hiện đang có khách hàng khác ra giá, bạn bây giờ không đưa ra quyết định, ngày mai sẽ bị người khác mua mất, ...
Người trong thời gian ngắn bị ép phải đưa ra quyết định, sự lo lắng sẽ dâng cao, cuối cùng đành phải quyết định mua.
Dựa theo sự hiểu biết của Hứa Bối Đóa, nhà bán thương mại ở giai đoạn đầu của thập niên 90 còn ít, thời đại người người vẫn sống nhà thuộc đơn vị, người bình thường hầu như không có nguyện vọng mua nhà thương mại. Hoặc có thể nói, người bình thường hầu như không có nguyện vọng mua nhà.
Người có đất, thì tự xây nhà ở trên đó.
Người có việc làm, thì đợi đơn vị cấp nhà.
Người không được cấp nhà, về cơ bản đơn vị sẽ phân bổ ở ký túc xá, như ký túc xá giáo viên.
Nói chung luôn có nơi để sống, hơn nữa điều kiện sống ký túc xá cũng không tệ, được cấp chỗ ở, bên trong cũng rất ít khi can sửa chữa, thực sự gần giống như sống trong căn hộ chung cư.
Do đó, căn nhà nhỏ của hai vợ chồng này, rất khó để bán ra.
Ai đồng ý chi nhiều tiền như vậy, đi mua thứ mà bản thân chỉ cân chờ hai năm là có thể được cấp?
Hứa Bối Đóa hoàn toàn không đáp lại người chồng, mà bối rối nói: "Chú, ngôi nhà này con thật rất muốn, nhưng để con đi hỏi hiệu trưởng và các lãnh đạo Ủy ban trường một chút, xem ngôi nhà này rốt cuộc giao dịch như thế nào."
Nhà của đơn vị, việc mua bán e rằng sẽ có gài bẫy gì.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, trong miệng lẩm bẩm câu: "Chuyện này có gì để hỏi, chỉ là việc nhỏ, chẳng phải đến hỏi sẽ làm phiền thầy hiệu trưởng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận