Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chuong 169:
Chuong 169:
Cho dù nói như vậy, nhưng tâm tình của anh vẫn canh cánh chút gì đó khó nói nên lời...
May mắn thay, có một tin tốt!
Cuối năm 1991. rộ tin sốt dẻo trong Tỉnh.
Một tuyến tàu điện ngầm Bắc - Nam sẽ được xây dựng trên tuyến đường huyết mạch của Thành phố.
Có hơn hai mươi ga tàu điện được thiết lập dọc đường đi.
Trong đó mỗi trạm ghé qua một Huyện nhỏ, lập tức các hoạt động thu hồi đất và phá dỡ sắp bắt đầu.
Hứa Bối Đóa hiện nay là chủ sở hữu các tài sản lớn nhỏ trong Huyện, gần như nắm 80% nhà trên con đường này.
Lần này kế hoạch xây dựng tàu điện ngâm được toàn Tỉnh hưởng ứng theo lời kêu gọi của nhà nước, tuyến tàu điện ngâm đầu tiên ở thành phố nhanh chóng được phê duyệt và khởi công, có ý nghĩa chiến lược quan trọng, chỉ có thể thành công, không được thất bại.
Việc thu hồi đất đang tiến hành rất nhanh chóng.
Đối với số ít dân cư mà nói, yêu cầu bồi thường số tiền cao không khó. Tuy nhiên lúc thu hoạch đất, người phụ trách việc thu hoạch cũng phát hiện bên trong thôn nhỏ này lại có rất nhiêu nhà có cùng chung một người chủ.
Việc trưng thu quy mô lớn như vậy rất dễ xử lý, miễn là bồi thường đầy đủ.
Không ngờ vậy mà dựa vào chuyện này lại kiếm được một số tiền.
Với số tiền lớn này, Hứa Bối Đóa tận dụng cơ hội kinh doanh nhanh chóng mua vài mảnh đất bên cạnh các ga tàu điện ngầm.
Ngay sau đó, chính quyền thành phố gấp rút xây dựng tàu điện ngầm, đồng thời bên cạnh những tòa nhà vững chắc cao chọc trời chớp lấy thời cơ tranh thủ mọc lên.
Những tòa nhà này hướng đến mô hình văn phòng thương mại, trông rất phong cách, bức tường kính được dùng ở mặt tiền, trông rất sang trọng, cả khu vực tăng thêm không ít sự hiện đại hóa cho Tỉnh này.
Đương nhiên cũng trở thành hạng mục xây dựng trọng điểm của Tỉnh. Hứa Bối Đóa không ngờ rằng mình từng là một nhân viên làm việc nhỏ nhoi trong văn phòng ở một trong những tòa nhà như thế này, thế mà bây giờ lại là chủ sở hữu của cả một tòa nhà.
Người dân đến và đi, không có ai không quay đầu ngước nhìn những kiến trúc đồ SO này.
Nó là đường chân trời của thành phố. Đại diện cho sự phát triển.
Hứa Bối Đóa tự hào ngẩng đầu, chỉ tay về những tòa nhà văn phòng này:
"Một tòa, Hai tòa...
"Tòa nhà này là của tôi, tòa nhà kia cũng là của tôi."
Mọi người kinh ngạc với tốc độ phát triển của Tỉnh càng ngày càng nhanh, không chỉ xây dựng tàu điện ngâm, các doanh nghiệp cũng mọc lên như nấm, khu nhà máy, tòa nhà văn phòng, ...
Các cao ốc chọc trời cũng hăng hái mọc lên như nấm sau mưa, cần trục tháp có mặt khắp nơi trong thành.
Khu dân cư cao cấp hơn cũng xây dựng càng ngày càng nhiều, nhà ở thương mại hóa đã là xu hướng.
Lục Hoài Ninh bây giờ là nhà phát triển bất động sản quy mô lớn toàn Tỉnh, cả ngày tất bật.
Hứa Bối Đóa ở trường chủ yếu là học về quản trị tài chính và kinh tế, trước đây cô sống nhàn rỗi, nhận thức được tiềm năng quan trọng của người có năng lực trong xu hướng thời đại phát triển, cho nên cô càng cố gắng học những thứ khô khan, trang bị cho mình thật nhiều kiến thức, mở đường cho sự phát triển sau này.
Ở thời đại này, kiến thức là thứ rất quan trọng.
Hai người đều bận, thời gian gặp mặt không có nhiều.
Nhưng ít nhất một lân trong tuân, Lục Hoài Ninh nhất định đến tìm Hứa Bối Đóa, cùng nhau ăn cơm nói chuyện.
Người bên cạnh anh cũng càng ngày càng nhiều.
Hai người ngầm hiểu rằng họ thật lòng không có hứng thú đối với những người theo đuổi đây màu sắc ngoài kia, tất cả đều từ chối thẳng thừng.
Nhưng hai người từ trước đến giờ cũng không bày tỏ gì với nhau, tóm lại chính là mập mờ như vậy, tuần nào họ cũng nhất định phải gặp nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận