Thập Niên 90: Nữ Phụ Mua Nhà Phất Nhanh
Chuong 52:
Chuong 52:
Công trình xây dựng tường bao quanh trang trại của Hứa Bối Đóa tiến triển rất thuận lợi, trong vòng vài ngày, tất cả tường thấp đã hoàn thành.
Đồng thời, thời gian này Hứa Bối Đóa ngày nào cũng cùng Hứa Hắc Đậu lên Huyện, dạo quanh các cửa hàng vật liệu để chọn vật tư xây lại nhà thờ tổ trong thôn.
Lôi Thanh có một người bạn nối khố lái xe tải lớn, mỗi ngày anh mượn xe người ta chạy đi chạy lại, kéo hàng.
Hứa Quang Diệu mỗi ngày cũng đều đến đây, có lúc mang theo cơm nắm ở nhà đến, có lúc mang theo vài món quà nhỏ làm từ hoa bất từ.
Hứa Bối Đóa lần nữa bị Hứa Quang Diệu chặn lại, tay trái anh cam bình giữ nhiệt, tay phải ôm vào lòng một bông hoa dại hái trên đường, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, đứng bên đường nói với Hứa Bối Đóa:
"Đóa Đóa, thời tiết hôm nay rất tốt, anh nhìn thấy đóa hoa này trên đường, rất hợp với em.
"Dù thời tiết rất tốt, nhưng con gái cũng nên uống nhiều nước ấm, anh mang đến cho em một bình nước."
Trong thôn, hiếm có tình yêu tự do, hôn nhân đa số ba mẹ đặt đâu con ngồi đó, con trai đương nhiên cũng ít có sự quan tâm.
Hứa Quang Diệu đẳng này rất tự tin, hành động dịu dàng và quan tâm của mình, đều là học được từ radio và trong mấy tiểu thuyết nổi tiếng trên báo chí, anh thích đọc sách, tin rằng mình khác với những thanh niên trong thôn, nhất định nhờ sự khác biệt này anh có thể đánh bại người khác.
Đặc biệt là em họ của anh, Lôi Thanh, anh ta không học vấn, không kỹ năng, cho dù người em họ này có công việc ổn định, nhưng xem ra cũng chỉ là một người rơm, không hiểu cách lấy lòng một cô gái là như thế nào.
Hứa Bối Đóa dừng lại một chút, cau mày, tay lịch sự nhận lấy hoa, chậm rãi nói:
"Anh Quang Diệu, bình nước đó không cần đâu, nó không rẻ, anh giữ lại mà dùng."
Sau đó, có tiếng âm am từ xa đến, một chiếc xe tải đi vào thôn, Lôi Thanh từ ghế phụ lo đầu ra, vui vẻ gọi: "Đóa Đóa, đi thôi, vào thành nào!" Hứa Bối Đóa lịch sự tạm biệt Hứa Quang Diệu, sau đó tiện tay để bông hoa vào trong túi xách, đeo kính râm, vui vẻ lên xe.
Xe tải chỉ có hai chỗ ngồi, Hứa Bối Đóa và Hứa Hắc Đậu ngôi trong khoang chở hàng, gió nhè nhẹ, tóc cô cũng khẽ bay bay.
Em họ, Lôi Thanh sớm đã phát hiện Hứa Quang Diệu nhìn anh với bộ dạng khinh thường.
Hứa Quang Diệu gân như nắm chặt nắm đấm.
"Không! Anh không tin, Đóa Đóa không phải là cô gái ham tiên, tuyệt đối không phải là cô gái ham hư vinhl
Cô ấy nhất định sẽ nhìn thấy ưu điểm của anh!"
Trên thị trường vật liệu xây dựng, Hứa Bối Đóa đã thăm dò rất nhiều, bao gôm cả gạch men, cửa gỗ, cửa sổ nhôm, ... phát hiện thời đại này, những loại vật liệu này quả thật khó mà so sánh với sau này.
Nếu cô có đủ tiền, thực sự muốn thầu hết thị trường hỗn hợp này, bản thân tự kinh doanh, làm ra sản phẩm cao cấp, chất lượng.
Trên thị trường đa số các thành phẩm nội thất không tốt lắm, chủ yếu là thuê các thợ mộc làm.
Khá hơn một chút thì người thợ mộc đo lấy kích thước phù hợp và chính xác làm trọn bộ tủ, vừa vặn, chất liệu gỗ ván ép, dù không tốt, nhưng tạo hình thời trang, thông thường sẽ tạo được lớp hoa văn đẹp, thêm một, hai tấm gương.
Những người thợ thì cũng thật không rõ ràng, về cơ bản là dựa vào danh tiếng từ mọi người truyền miệng giới thiệu, không hoạt động như đơn vị, hay công ty được tiêu chuẩn hóa sắp xếp trang hoàng hiện đại.
Hứa Bối Đóa khảo sát mấy ngày nay, cuối cùng cũng biết tại sao thôn trưởng dám yên tâm giao cho cô việc sửa chữa lại nhà thờ tổ.
Thông thường tìm một người thợ mình tin tưởng không dễ, hơn nữa còn coi trọng việc đối nhân xử thế.
Thôn trưởng và các ông lớn trong thôn, đoán Hứa Bối Đóa là một cô gái trẻ, trong thôn chưa có nhiều ân tình, khả năng sẽ vấp phải trắc trở khắp nơi.
Cho nên việc sửa nhà xem như là làm việc tốt, họ giao cho cô, mặc dù thấy có lỗi với bác năm cô ấy, nhưng cũng chờ xem tin vui của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận