Yêu Nữ Dừng Tay
Chương 13: Lại tới nữa.
Côn Luân phái có rất nhiều môn phái ngoại môn trực thuộc, Bạch Vân quán là một trong số đó, nhưng có địa vị khá cao, nên cho dù là Hoàng thất của một số tiểu quốc cũng sẽ nghĩ hết cách để đưa con cháu vào đây tu hành. Trần Minh là hoàng tử Trần Quốc, Chu Tử Tuyền nghe nói cũng có xuất thân là tiểu thư quý tộc của nước nào đó, thật khó tưởng tượng với thân phận như vậy của hai người, lại đang gân cổ lên cãi nhau như mấy bà hàng tôm hàng cá.
Cuối cùng, hai người cùng nhượng bộ, nhiệm vụ trừ quỷ lần này của Trần Minh, Chu Tử Tuyền cũng tham gia cùng, cuối cùng dựa vào cống hiến mới quyết định mức phân chia linh tệ. Mới chấm dứt được trận cãi nhau này.
Lý Ngọc vốn muốn gọi thêm Khương Ly đi cùng, nhưng nàng nói thân thể mình không được thoải mái nên hắn cũng không miễn cưỡng nữa, cùng Chu Tử Tuyền và Trần Minh xuống núi.
Với thực lực của bọn họ cũng không thể phi hành được lâu, lần trước xuống núi bọn họ đều là bay một đoạn lại đi một đoạn, chờ hồi lại pháp lực rồi lại nhanh chóng phi hành, Chu Tử Tuyền cùng Trần Minh tụ khí sớm hơn Lý Ngọc một đoạn thời gian, nên khoảng cách phi hành cũng dài hơn một chút.
Nhưng lần này Trần Minh và Chu Tử Tuyền cùng phát hiện, pháp lực của bọn họ sắp cạn kiệt, tốc đọ phi hành giảm mạnh, nhưng Lý Ngọc vẫn khí định thần nhàn, tốc độ không giảm, mà trên đường đi, họ cũng không phát hiện ra Lý Ngọc có sử dụng qua đan dược hồi khí.
Vậy có nghĩa là, pháp lực của Lý Ngọc thâm hậu hơn bọn họ.
Tụ khí sớm hay muộn cũng không chứng tỏ được điều gì, Có thể tụ khí thành công có quan hệ rất lớn với vận khí, người ba tháng mới tụ khí thành công, chưa chắc đã có thiên phú tu hành kém hơn người ba ngày đã tụ khí.
Mà tốc độ tu hành sau khi tụ khí, mới là biểu hiện của thiên phú.
Lý Ngọc mặc dù tụ khí muộn hơn họ những nửa năm, nhưng tốc độ tu hành rõ ràng lại nhanh hơn bọn họ.
Chu Tử Tuyền không nhịn được hỏi hắn :”Lý sư đệ, ngươi đã đả thông được huyệt vị thứ hai chưa?”
Thời kỳ Luyện khí kỳ chủ yếu lưu trữ pháp lực ở huyệt vị, chỉ có một bộ phận nhỏ lưu ở trong kinh mạch, vì vậy, Trần Minh và Chu Tử Tuyền tuy rằng tụ khí sớm hơn một chút so với Lý Ngọc, nhưng ba người đều mới chỉ đả thông được một huyệt vị, nên thực lực của bọn họ cũng không có mạnh hơn quá nhiều so với Lý Ngọc.
Trừ khi đả thống tiếp được một huyệt vị nữa, pháp lực mới có thể tăng lên đáng kể.
Lý Ngọc cũng không phủ nhận, gật đầu nói :”Vận khí tốt mà thôi, hôm qua vô tình phát hiện ra một dị quả ở Bạch Vân sơn mạch, sau khi phục dụng liền đả thông được huyệt vị thứ hai”
Đối với tu vi thật sự của mình, Lý Ngọc không có biện pháp che dấu, mà hắn cũng không có ý định che dấu.
Cao giai tu tiên giả, thần thức vô cùng cường đại, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu tu vi của tu tiên giả đê giai, trong mắt Tôn trưởng lão Trúc Cơ hậu kỳ, thực lực của hắn vốn không giấu được, hào phóng thừa nhận sớm để tránh bị người ta cho rằng trong lòng có quỷ.
Chu Tử Tuyền và Trần Minh chỉ có thể hâm mộ vận khí của Lý Ngọc, bọn họ tụ khí thành công đã mấy tháng mà vẫn chưa thể đả thông huyệt vị thứ hai.
Ba người bay bay dừng dừng, đến giữa trưa thì đến một ngôi làng.
Địa điểm của nhiệm vụ lần này vẫn là gần thành Phong Châu, là một Nghĩa trang ở bên ngoài thành, nơi đó vào ban đêm luôn luôn có tiếng ồn ào, khiến dân làng ở gần đó sợ hãi, vì vậy họ đã cầu xin sự giúp đỡ của Bạch Vân quán.
Nghĩa trang là nơi cất giữ thi thể, có một số thi thể vô chủ, hoặc người thân tạm thời chưa thể xử lý hậu sự, đều sẽ để ở đây trước.
Khi ba người tới đây, sắc trời còn khá sớm, nên bọn họ quyết định hỏi người dân xung quanh để hiểu rõ hơn tình huống nơi này.
Theo lời kể của người dân gần đó thì, vào ban đêm, họ thường nghe thấy một số tiếng động ở trong nghĩa trang, có lần họ to gan đến gần để tìm hiểu thì thấy một thi thể từ trong quan tài ngồi dậy, dọa cho họ sợ đến mức vãi cả nước tiểu ra quần, chật vật chạy trốn về nhà.
Trần Minh có chút ngoài ý muốn, lẩm bẩm nói :”Địa thế nơi này thấp, đúng là dễ dàng hội tụ âm khí, chẳng lẽ là thi biến?”
Nhưng ngay sau đó, gã lắc đầu phủ nhận :”Không thể, cương thi và quỷ vật cũng không giống nhau, vật kia vốn vô nhân tính, nếu phát sinh thi biến thì thôn làng phụ cận hiển nhiên đã phải thấy máu…”
Gã gọi người dân các làng xung quanh đó và hỏi :”Những ngày vừa rồi, mấy ngôi làng gần đó có ai hoặc động vật nào đó chết bất ngờ không?”
Mọi người nghĩ nghĩ một chút rồi đều lắc đầu trả lời :”không có!”
Trần Minh nói :”Vậy thì không phải là thi biến, như vậy đi, để đề phòng vạn nhất, tìm vài người nữa tới giúp mở hết quan tài ở đây ra xem…”
Dân chúng gần đó mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn có vài vị tráng hán gan lớn, đem hơn mười chiếc quan tài đang trưng bày ở đẩy mở ra để xem xét, còn dựa theo yêu cầu của Trần Minh kiểm tra răng và móng tay của thi thể một chút, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Trần Minh suy nghĩ thêm một lúc rồi nói :”Đại khái ta đã biết chuyện gì đang xảy ra ở đây rồi, hẳn là âm linh đang quấy phá…”
Trong nhóm bọn họ thì Trần Minh hiểu rõ về quỷ vật nhiều hơn cả Lý Ngọc lẫn Chu Tử Tuyền, Lý Ngọc cũng nhân cơ hội này học hỏi thêm kiến thức.
Âm linh là linh hồn của con người sau khi chết đi biến thành, Con người sau khi chết đi, linh hồn có xác suất rất nhỏ bị biến thành âm linh. Nói chung là, ở hoàn cảnh bình thường, do âm khí quá loãng nên hầu hết âm linh đều sẽ tiêu tán dần dần theo thời gian, nhưng có một số ít âm linh có thể dựa vào bản năng tìm đến những nơi có âm khí hội tụ để ẩn thân và tồn tại lâu dài.
Âm linh tồn tại càng lâu ở nơi có âm khí hội tụ càng dày đặc thì thực lực càng mạnh. Thậm chí có thể hiển hiện được ra hình dáng khiến mọi người cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như nữ quỷ trong nhiệm vụ lần trước vậy.
Âm linh không đủ sức mạnh, không thể hiển hiện hình dấng vẫn có thể phụ thân vào người sống, đôi khi bọn chúng cũng bám vào xác chết, điều khiển cái xác hành động, nên thoạt nhìn sẽ giống như Thi biến.
Trong nhà một số người dân có người thân sau khi qua đời, xác chết thường xuyên xuất hiện dị động, hoặc người chết vừa mới được chôn cất lại trèo ra khỏi ngôi mộ vào ban đêm… tất cả đều là do có Âm linh quấy rối.
Trần Minh đã tự tay xử lý một vài trường hợp tương tự. Trong thời gian làm nhiệm vụ ở Bạch Vân quán này.
Chu Tử Tuyền nghe xong , lườm gã một cái, nói :”Nếu nhiệm vụ này đơn giản như vậy ngươi đến một mình là được, vì sao còn phải gọi thêm Lý sư đệ nữa?”
Trần Minh thấy nàng ta phàn nàn, nhưng cũng không nói điều gì.
Kể từ nhiệm vụ lần trước, sau khi bị nữ quỷ kia phụ thân, nhiệm vụ loại khác thì không sao, nhưng cái nào dính tới quỷ vật là trong lòng gã đều mười phần bất an, không gọi nhiều người đi cùng là gã không thể yên tâm được.
Trần Minh nhìn sắc trời, quay sâng nói với Lý Ngọc :”Lý sư đệ, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi Phong Châu Thành trước, ta mang ngươi đi vui vẻ thoải mái một phen, tửu lâu trong thành ta đều quen thuộc cả đấy…”
Trong lúc nói gã còn nháy mắt với Lý Ngọc, làm ra biểu tình mà nam nhân đều hiểu.
Lý Ngọc còn chưa nói gì thì Chu Tử Tuyền đã tức giận nói :”Trần Minh, chính ngươi sa đọa thì thôi đi, đùng có kéo theo Lý sư đệ hư hỏng!”
Lý Ngọc cũng nói :”vẫn là không cần, nhưng đúng là thời gian bây giờ còn sớm , chúng ta có thể đến Thành Phong Châu để ăn tối nghỉ ngơi một chút, chờ đến khi đêm xuống rồi quay lại đây sau.”
Âm linh nói chung sẽ không xuất hiện vào ban ngày, mà chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Ba người Lý Ngọc đến Thành Phong Châu, trước tiên tìm một khách sạn ở lại, sau khi ăn cơm xong, Lý Ngọc một mình đi dạo, mua ít đồ trên phố, sau đó trở về phòng tu hành, mãi đến khi màn đêm buông xuống hắn mới cùng Trần Minh và Chu Tử Tuyền ra ngoài.
Ba người phi hành cách mặt đất không xa, tốc độ cũng không nhanh, vì vậy có thể vừa phi hành vừa khôi phục pháp lực.
Từ xa, họ đã nhìn thấy khu Nghĩa trang kia.
Dưới ánh sáng bàng bạc của ánh trăng, mấy chiếc đèn lồng không nguyên vẹn mầu trắng đang treo trên cổng lắc trái lắc phải theo từng đợt gió đêm lạnh thấu xương, khiến cho ánh sáng xung quanh nghĩa trang không ngừng lập lòe, càng khiến cho bầu không khí trở nên quái dị.
Tới gần hơn một chút, ba người Lý Ngọc đều cảm nhận được âm khí nồng đậm bên trong nghĩa trang.
Có Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền bên cạnh, nên lá gan của Trần Minh cũng lớn hơn rất nhiều, gã đứng ở cổng nghĩa trang, lớn tiếng hô :”Cô hồn dã quỷ từ đâu tới, nơi này không phải là nơi các ngươi ở lại, còn không mau rời đi!”
Đối với cô hồn dã quỷ, chỉ cần bọn chúng không gây hại cho người dân, nhân sĩ chính đạo hiếm khi đuổi tận giết tuyệt, hầu như trước tiền đều sẽ nói đạo lý với chúng .
Tất nhiên, không phải toàn bộ bọn chúng đều nghe lời.
Một số Âm linh có thể bảo tồn những ký ức khi còn sống, nhưng đa số bọn chúng sau khi biến thành âm linh đều sẽ bị mất đi linh trí, chỉ hành động bằng bản năng, nếu mặc kệ bọn chúng, chờ khi bọn chúng đã có thành tựu, thì bách tính sẽ là người gặp nạn.
Đối với những âm linh bướng bỉnh, hoặc trí tuệ không cao, chỉ có thể ra tay xóa bỏ bọn chúng để diệt trừ hậu hoạn.
Cùng với lời nói của Trần Minh truyền ra, âm khí bên trong nghĩa trang xảy ra dao động kịch liệt.
Phốc Phốc..
Một ngọn lửa mầu xanh (u lam hỏa diễm) đột nhiên bay từ trong nghĩa trang ra, thẳng về phía Lý Ngọc.
Khi ngọn lửa này đến gần, Lý Ngọc không hề cảm nhận được sức nóng nào từ nó, ngược lại còn có chút rét lạnh, theo ngọn lửa này bay ra, lại có thêm bảy tám đạo u lam hỏa diễm theo sát phía sau. Xem ra những Âm linh này thực lực không thấp, đã có thể ngưng tụ ra quỷ hỏa.
Lý Ngọc búng tay, một vài hỏa cầu xuất hiện, va chạm với đám u lam hỏa diễm kia, triệt tiêu lẫn nhau.
Ngay sau đó là mười cái bóng hư ảo, bay ra khỏi nghĩa trang.
Lý Ngọc cũng không ngờ, số lượng âm linh chiếm cứ nghĩa trang này lại nhiều như vậy, hơn nữa thực lực của bọn nó cũng không quá yếu, tuy còn không mạnh bằng nữ quỷ lần trước, nhưng cũng không kém lão quỷ cầm đầu (1) kia, âm khí dao động trên người bọn chúng không thua gì tu tiên giả trong thời kỳ Dẫn Khí.
Những quỷ vật này so với đám chiếm cứ ở Nhậm phủ, rõ ràng càng thêm ngang ngược.
Sau khi phát hiện ra đám người Lý Ngọc, liền trực tiếp nhào tới bọn họ luôn.
Mười hai con quỷ vật, dùng âm khí ngưng tụ ra lệ trảo, lần lượt tập kích bọn họ.
Đối phó với Âm linh, quỷ vật, ngoại trừ lôi pháp ra thì pháp thuật Hỏa hệ chính là thuận tiện nhất, Tràn Minh dùng pháp lực ngưng tụ ra một thanh Hỏa Đao, còn Chu Tử Tuyền thì ngưng tụ ra một thanh Hỏa diễm trường tiên ra, đối phó với mấy âm linh đang công kích bọn họ.
"Hưu!"
Trường tiên phá không, hai con quỷ bị roi của Chu Tử Tuyền quất trúng mặt, hồn thể bị sụp đổ ngay lập tức, nàng quất lại một roi nữa và giải quyết tiếp hai con quỷ khác.
Bên kia, Trần Minh tay cầm hỏa diễm trường đao, đuổi theo chém mấy con quỷ vật khác, cũng giải quyết chúng một cách dễ dàng.
Xong xuôi, bọn họ quay về phía Lý Ngọc nhìn xem thì phát hiện ra hắn đã sớm kết thúc chiến đấu, chẳng còn con quỷ vật nào bên cạnh hắn cả. Bà người lấy tu vi Luyện Khí Kỳ giải quyết đám quỷ vật có tu vi tương đương Dẫn Khí kỳ này đúng là có hơi khi dễ bọn chúng.
Lý Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay mình, sau đó liếc mắt nhìn ngực một cái.
Kỳ thực, hắn cũng không cần làm gì cả, bọn quỷ vật đó chỉ cần chạm vào tay hắn, sẽ bị hóa thành thuần túy âm khí rồi bị Lư hương hút vào, do dó cũng chứng thực được những gì hắn suy đoán.
Lần này số lượng quỷ vật có chút nhiều, nhưng cũng chỉ cần một vị có tu vi Luyện khí kỳ là có thể hoàn thành, Trần Minh đã có chút hối hận, có lẽ gã không cần rủ thêm Lý Ngọc và Chu sư muội đi cùng làm gì.
Trong lòng gã vừa mới nhú lên suy nghĩ này, thì bên tai hắn đồng thời vang lên thanh âm của hai người Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền.
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Trong lòng Trần Minh lộp bộp một cái, một cảm giác lạnh lẽo xông thẳng lên đỉnh đầu gã, Trần Minh quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hai chiếc đèn lồng ở cổng nghĩa trang đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa hừng hực hóa thành một cái bóng đỏ thẫm, bay thẳng về phía gã.
“Không phải chứ, lại nữa!”
Đó là suy nghĩ cuối cùng trong tâm trí của Trần Minh, cùng với sự run rẩy của thân thể, một cái gì đó mạnh mẽ xâm chiếm vào cơ thể gã,
Trần Minh dường như lại nhìn thấy Hoàng Tổ mẫu quá cố đang vẫy tay với mình….
----
(1)Lão quỷ cầm đầu : là lão quỷ mà xông lên tập kích Trần Minh đầu tiên trong nhiệm vụ khu quỷ ở Nhậm gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận