Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 3: Thử Đan đột phá.

Hôm sau, Lý Ngọc dậy thật sớm.

Mất gần như cả đêm thức trắng, hắn vẫn đang nhìn chiếc bình nhỏ mầu trắng sữa trong tay, ngập ngừng do dự.

Tụ Khí Đan đã ở trong tay rồi, nhưng hắn cũng không xác định được, yêu nữ Ma Đạo kia có động tay động chân gì đó trong đan dược hay không.

Dù sao nàng ta cũng là người trong Ma Đạo, không thể hoàn toàn tin tưởng được. Nhỡ đâu nàng ta cảm thấy hắn qua hai năm còn chưa thể tụ khí, chính là một kẻ bỏ đi, không có giá trị bồi dưỡng, còn có thể chôn một ít tai họa ngầm, mấy viên đan dược này chính là để diệt trừ hậu hoạn, sau khi hắn ăn vào có thể ngay lập tức chết mất tiêu, cái này chẳng phải là tự tìm đường chết à?

Cũng chẳng phải do Lý Ngọc trời sinh tính đa nghi, mà kinh nghiệm đời trước năm năm nằm vùng, cao tầng của tập đoàn tội phạm thường xuyên dùng thủ đoạn này để đối phó với những nội ứng đã không còn giá trị nữa.

Chính vì không dễ dàng có được lần thứ hai sinh mệnh, vẫn là nên cẩn thận một chút.

Lý Ngọc đổ ra một viên thuốc màu trắng sáng bóng, trong lòng suy nghĩ, có nên tìm con gì hay ai đó giúp hắn thử thuốc trước không?

Cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Khương Ly.

Cũng không còn cách, ai bảo hắn là người bạn duy nhất của Lý ngọc ở Bạch Vân quán chứ?

Nhưng ý tưởng này mới chỉ lóe lên trong đầu, đã bị chính hắn dập tắt ngay lập tức.

Cha mẹ của Lý Ngọc mất sớm, ở trên thế giới này, hắn cũng chỉ còn duy nhất một người bạn này, miễn cưỡng cũng coi như người thân của hắn, Khương Ly có cái gì tốt cũng đều nghĩ đến hắn, để Khương Ly làm chuột bạch, thì hắn quá là không bằng cầm thú.

Lý Ngọc suy tư một lúc rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Một lúc sau , tại phía sau núi của Bạch Vân quán.

Nơi đây chính là mấy trăm dặm sơn mạch kéo dài, dãy núi tĩnh mịch, rất ít thấy dấu vết hoạt động của con người, ngoài những người tu hành lên núi tìm linh thảo linh dược, thì còn lại chính là một ít mãnh thú hoang dã.

Lý Ngọc cũng không dám vào quá sâu trong núi, vì nghe nói trong đó có yêu vật biết thu nạp thiên địa nguyên khí để tu hành, đã mở linh trí. Hiện tại hắn đối phó với chút dã thú nho nhỏ còn được, chứ gặp yêu vật thì coi như thành khẩu phần đồ ăn của chúng luôn.

Đan dược mà yêu nữ Ma đạo cho, vẫn cần phải thí nghiệm trước một cái cho chắc, đêm qua hắn cố gắng mặt dày xin thêm viên nữa, mục đích chính là như vậy.

Đối tượng thử đan tốt nhất là tất nhiên là người, tiếp theo thì là động vật có hình thể, kích thước tương đương con người, những con như hổ báo, chó sói cũng tạm, mà một con nai cũng miễn cưỡng coi như phù hợp.

Tuy nhiên, Lý Ngọc hơi đen đủi, hắn đi dạo hơn nửa canh giờ cũng chỉ bắt được một con gà rừng và một con thỏ. Dùng bọn chúng để thử thuốc, coi như đan dược không có vấn đề thì chúng cũng sẽ bị chết vì cơ thể không chịu tải nổi dược lực, bạo thể mà chết.

Đúng lúc hắn cũng khá đói bụng, bèn đi đến dòng suối nhỏ trong sơn cốc, thuần thục xử lý hai cái nguyên liệu nấu ăn, lại nhặt một chút củi khô, xếp lại, cong ngón tay búng ra, một cái hỏa cầu xuất hiện, chẳng bao lâu, trong không khí đã lan ra mùi thịt nướng thơm phức.

Hỏa cầu thuật dùng để nướng đồ quả nhiên thuận tiện, có điều đáng tiếc là ở đây không có quả ớt với thì là, Lý Ngọc chỉ có thể chịu đựng. Hắn kéo xuống một cái đùi nhỏ, vừa mới đưa đến bên miệng, còn chưa kịp cắn một miếng thì ở bụi cỏ phía trước bỗng nhiên lay động mấy lần.

Sau đó, có một cái đầu ló ra từ trong bụi cỏ.

Đó là một con mèo to, lông trên đầu có hoa văn trắng đen xen kẽ, một đôi mắt to đen nhánh, nhìn chằm chằm vào chiếc đùi gà trên tay Lý Ngọc , trong ánh mắt nó còn tràn đầy sự khát vọng, thèm thuồng, lại có chút e ngại, phòng bị.

Lý Ngọc nhìn con Hổ trong bụi cỏ, đầu tiên là giật nảy mình, theo bản năng sờ tay về phía bên hông, nhưng rất nhanh liền yên tâm.

Mặc dù bây giờ hắn không có súng, nhưng hắn cũng chẳng phải là Lý Ngọc trước đây, đừng nói con Hổ trước mặt này chỉ là một con Hổ con. Cho dù là một con Hổ trưởng thành, hắn cũng có thể ứng phó.

Nhìn ra sự thèm thuồng trong mắt Hổ con, hắn lưỡng lự một chút rồi ném chiếc đùi thỏ trong tay qua cho nó.

Hổ nhỏ tung người, bay ra từ trong bụi cỏ, ngoạm chính xác lấy chiếc đùi thỏ nướng thơm phức, sau đó nhanh chóng cắn từng ngụm lớn, mấy giây sau, một cái đùi thỏ nướng đã bị chén sạch sẽ.

Sau đó, nó lại quay sang nhìn Lý Ngọc với đôi mắt sáng rực, sự phòng bị cùng e ngại đã vơi bớt phần nào.

Lý Ngọc ngay lập tức lại kéo thêm một cái đùi thỏ nữa ném qua cho nó, nhưng mà rất rõ ràng, hai cái đùi thỏ không thể thỏa mãn khẩu vị của một con Hổ đang đói.

Khi con Hổ nhỏ một lần nữa nhìn về phía Lý Ngọc, hắn cũng dứt khoát đem cả con gà rừng kia lẫn phần con thỏ còn dư lại quăng hết cho nó.

Sau khi thưởng thức xong cả gà lẫn thỏ, con Hổ nhỏ kia mới chậm rãi bước ra bờ suối, cúi đầu xuống, từ trong miệng thò ra chiếc lưỡi mầu hồng phấn xinh đẹp, liếm liếm dòng nước suối trong veo kia, nhìn Lý Ngọc với đôi mắt lười biếng và thư giãn.

Ngay lúc này, Lý Ngọc một lần nữa đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một viên thuốc mầu trắng sữa, tỏa sáng đầy hấp dẫn dưới ánh mặt trời.

Khi Lý Ngọc lấy Tụ Khí Đan ra, Hổ nhỏ vốn chẳng thèm để ý, nhưng sau đó, trong không khí bỗng tràn ngập một mùi đan hương nhàn nhạt, tức khắc, Hổ nhỏ chun chun chiếc mũi, sau đó tinh thần phấn chấn, đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào viên Đan dược trong tay hắn, rồi thong thả bước chậm rãi tới.

Lý Ngọc búng tay, viên đan dược kia xẹt theo một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung, sau đó rơi chính xác vào trong miệng con Hổ nhỏ.

Trên đời này không có bữa ăn trưa nào là miễn phí cả, ăn đồ của hắn, đương nhiên phải làm điều gì đó cho hắn rồi.

Từ lúc con Hổ nhỏ nuốt viên đan dược, Lý Ngọc liền tập trung quan sát nó không chớp mắt, thấy sau khi viên thuốc vào miệng con Hổ nhỏ , nó cũng chưa có gì thay đổi rõ ràng, mới chỉ thấy nó hơi mệt mỏi, lảo đảo đi đến bên chân Lý Ngọc, nằm sấp xuống rồi không nhúc nhích nữa.

Lý Ngọc ngồi xổm xuống, nhìn kỹ Hổ nhỏ thì thấy cơ thể nó hơi phập phồng, hơi thở ở mũi và miệng cũng ổn định , hình như chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi.

Nhìn tình hình hiện tại thì đan dược hẳn không có vấn đề gì, Nhưng Lý Ngọc cũng không vội vàng mà dự định quan sát thêm lúc nữa. Thời gian trôi đi, trên da của Hổ con bắt đầu tiết ra một số tập chất màu đen, kèm theo đó là mùi tanh hôi nhè nhẹ.

Điều này làm cho Lý Ngọc vô cùng an tâm, vì trong sách có viết, sau khi phục dụng Tụ Khí Đan thì linh khí trong đan dược sẽ tinh lọc cơ thể, bài tiết ra một số tạp chất, cặn bã, quá trình này không chỉ làm cho cơ thể mạnh mẽ hơn, mà còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Quá trình này kẻo dài khoảng một canh giờ, lúc này Lý Ngọc mới nghe thấy một tiếng gầm nhẹ lười biếng, con Hổ nhỏ tỉnh dậy từ giấc ngủ, bốn chân chống đất, duỗi người ra một cái, sau đó mũi nó hít một cái, gióng như ngửi thấy mùi lạ gì, rồi nó cúi đầu nhìn cơ thể mình, khẽ gầm một tiếng rồi nhảy vào dòng suối bên cạnh.

Nhìn thấy Hổ nhỏ tỉnh lại đã ngay lập tức trở nên hoạt bát, Lý Ngọc coi như hoàn toàn yên tâm. Xem ra đan dược mà yêu nữ Ma Đạo kia cho hắn là không có vấn đề gì.

Quan sát con Hổ nhỏ một lúc nữa, không thấy điều gì bất thường, Lý Ngọc lấy ra một viên thuốc khác, do dự một chút rồi quyết tâm đưa nó vào miệng.

Đan dược vào miệng liền tan ra ngay, Lý Ngọc còn chưa nếm ra nó có vị gì, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuống rồi lan ra cả cơ thể hắn, làm cho cả thân mình hắn chấn động, tứ chi bách hải đều tràn ngập lực lượng.

Mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự thay đổi trên cơ thể hắn, trên làn da bắt đầu bài tiết ra một chất màu đen hôi thối, dính dính, Lý Ngọc ngửi thử một cái,mà suýt bị ngộp thở.

“Ọe”

Hắn nôn khan một tiếng rồi không một chút do dự cũng nhảy ùm xuống suối, cởi quần áo trên người, kỳ cọ trong nước gần một canh giờ cho đến khi mùi hôi thối hoàn toàn biến mất, mới dám hít thở mấy hơi thật sâu.

Trần truồng ngồi trong nước, Lý Ngọc cúi đầu quan sát sơ thể, phát hiện mầu da của hắn hình như trắng lên không ít, từ bóng hình phản chiếu trong nước cũng nhìn ra mình càng thêm đẹp trai, càng thêm khí chất công tử tao nhã.

Hắn hấp tấp thử hấp dẫn linh khí xung quanh, rất nhanh vui mừng phát hiện ra, trước đó những Linh khí chỉ có thể lưu lại trong cơ thể một thời gian ngắn, nay không tiêu tán nữa.

Điều này cũng có nghĩa là, hắn đã tụ khí thành công, chính thức bước vào giao đoạn Luyện Khí kỳ.

Như vậy, ba tháng về sau, hắn cũng không cần rời khỏi Bạch Vân quán nữa, nếu may mắn còn có khả năng trở thành đệ tử phái Côn Luân, mà những điều này đều nhờ một viên Tụ Khí Đan nho nhỏ kia.

“Cảm ơn yêu nữ…” Lý Ngọc thầm nghĩ trong lòng.

“Ngao ô…”

Thanh âm vui vẻ của con Hổ nhỏ trên bờ kéo Lý Ngọc trở lại hiện thực, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy nó đang chạy xung quanh mép nước, dường như rất vui vẻ. Sau khi dùng Tụ Khí Đan, lông trên cơ thể nó hình như mượt mà sáng bóng hơn, ánh mắt cũng thêm phần linh động.

Tuy rằng Lý Ngọc có chút tiếc nuối viên đan dược kia, nhưng đổi lại được sự yên tâm nên cũng không xoắn xuýt nữa.

Hắn trần truồng đi lên bờ lấy quần áo định mặc lại, mà trên đó bây giờ lại dính đầy vết bẩn, còn khuyến mại thêm mùi hôi thối nữa. Lý Ngọc bất lực lắc đầu.

Bộ quần áo này chắc là không thể mặc được nữa, đến gần nó thôi cũng thấy buồn nôn rồi, hắn đành phải tìm ít lá cây gần đó, tính làm một chiếc váy đơn giản, che chắn mấy bộ phận quan trọng lại.

Lúc hắn đang ngồi tết váy lá cây bên bờ suối, thì hổ nhỏ kia đi đi lại lại bên cạnh Lý Ngọc, thi thoảng ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó của hắn, trong mắt còn tràn ngập tò mò.

Lý Ngọc liếc nó một cái, tức giận nói :”Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi không có sao…?

Con hổ nhỏ đương nhiên không hiểu hắn nó gì, nhưng trải qua những chuyện vừa rồi, nó đã khá thân thiết với Lý Ngọc, thân mật cọ cọ trên người hắn, giống như một con mèo lớn đáng yêu đáng làm nũng vậy. Lý Ngọc không nhịn được cũng ôm lấy nó vuốt ve, trong lúc vô tình đem thân thể nó lật lại, sau đó hơi sửng sốt…

Rồi hắn lặng lẽ đặt con hổ nhỏ xuống, rồi buộc chiếc váy cỏ quanh thắt lưng…

Dù sao Lý Ngọc cũng thấy khá xấu hổ. Tuy rằng nó chỉ là một con Hổ, nhưng... nó cũng là một con Hổ cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận