Yêu Nữ Dừng Tay
Chương 2 : Ma Đạo nội ứng
Trong phòng tự dưng có một cô gái xa lạ, khiến cho Lý Ngọc cũng có chút ngây người.
Hắn cũng không nhận ra cô gái này là ai.
Hắn đã tiêu hóa không ít ký ức của “Lý Ngọc”, cũng đã biết không ít người ở Bạch Vân quán này, nhưng không có ấn tượng gì với cô gái trước mặt đây. Hắn ở nơi này cũng không nhiều bạn bè, người có thể đến phòng tìm hắn, cũng chỉ mỗi mình Khương Ly mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, Lý Ngọc cũng chưa kịp mở miệng thì cô gái áo đen kia đã cất tiếng, mà giọng nói của nàng còn có vẻ đầy hứng thú :”Thế nào, hai năm không gặp, không biết ta rồi? “
Lý Ngọc buột miệng :”Ngươi…”
Nhìn một cô gái xa lạ nhưng lại mang một gương mặt quen thuộc, hắn vừa mở miệng nói một từ thì cơ thể đột nhiên chấn động, rồi một số mảnh ký ức hiện lên như thủy triều trước mặt.
Đó là một chỗ vách núi.
Lúc thiếu niên đang hái thuốc, bị trượt chân rơi xuống vách núi, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tia sáng từ phía chân trời xẹt qua, một bàn tay ngọc trắng trẻo, nắm lấy bờ vai của thiếu niên, đem hắn đưa lên đỉnh núi.
Trên vách đá, gió núi thổi lạnh thấu xương, thiếu niên đứng ở trước mặt cô gái, vẻ mặt vừa cung kính vừa e ngại, run run giọng hỏi “Ngài là tiên nhân sao?…”
Cô gái không trả lời, chỉ nhìn hắn rồi từ tốn nói :”Ta đã cứu được ngươi, từ giờ trở đi, cái mạng này chính là của ta, ngươi có tư chất tu hành, ta muốn ngươi tiến vào Bạch Vân Quán tu hành, tốt nhất có thể bái nhập Côn Luân, sau này bản cô nương có khả năng sẽ cần dùng đến ngươi, nếu có dò xét được tin tức trọng yếu gì, ngươi cũng có thể đến Huyền Âm giáo tìm ta…”
Ký ức vừa hiện ra trong đầu khiến Lý Ngọc choáng váng.
“Lý Ngọc” ở thế giới này vốn là một đứa trẻ mồ côi, ngày bình thường sinh sống dựa vào hái thuốc.
Hai năm trước đó, trong lúc hắn đang hái thuốc thì không may bị rơi xuống vách núi, rồi được vị yêu nữ Ma Đạo này cứu, nàng cũng phát hiện ra hắn có tư chất tu hành, liền nghĩ cách để cho hắn tiến nhập Bạch Vân Quán, trở thành nội ứng của Ma giáo. Thế là, một cậu bé hái thuốc nho nhỏ , bị ép đi lên con đường tu tiên.
Trong lòng Lý Ngọc khiếp sợ không gì sánh được.
Huyền Âm giáo…
Trong trí nhớ của “Lý Ngọc” thì đây chính là một môn phái lớn của Ma Đạo, mà xét về thực lực thì nó cũng không yếu bao nhiêu so với Côn Luân, nhưng mà cái này không quan trọng, quan trong là hắn…hắn lại là nội ứng được Ma đạo sắp xếp vào trong Chính đạo…
Lý Ngọc không thể chấp nhận được sự thật này.
Đời trước mặc dù hắn cũng làm nội ứng năm năm, nhưng lúc đó hắn là nhân vật chính diện, cứ coi như hy sinh vì nhiệm vụ thì đó cũng là liệt sỹ, được vào nghĩa trang an nghỉ, được mọi người kính ngưỡng.
Bây giờ thì hay rồi, thật vất vả mới sống lại một đời, kết quả không chỉ làm lại nghề cũ, còn là chó săn của nhân vật phản diện….
Cô gái áo đen liếc mắt nhìn hắn hỏi :”Thế nào? Nhớ ra chưa?”
Thói quen nghề nghiệp nhiều năm, nên sau giây phút kinh hoảng ngắn ngủi, Lý Ngọc đã khôi phục trấn định, từ trên giường bước tới, đáp lời :”Ân cứu mạng của cô nương, Lý Ngọc chưa dám quên một giây một phút, xin hỏi cô nương, lần này tới Bạch Vân quán có việc gì quan trọng?”
Nhìn qua cũng có thể thấy rõ được tu vi của hắn, hiển nhiên tu vi của cô gái kia cao hơn hắn rất nhiều.
Lý Ngọc càng thêm cẩn thận, trên mặt không tỏ vẻ gì, tiếp tục nói :”Để cho cô nương thất vọng rồi..”
Cô gái không tỏ vẻ gì, cũng không thể nói là thất vọng hay gì, lúc trước vốn chính là nhất thời nổi hứng, tiện tay bố trí một quân cờ nho nhỏ này, cũng không ôm kỳ vọng quá lớn với hắn. Lần này cũng là tiện đường đi ngang qua Bạch Vân sơn, chợt nhớ tới còn có một người như vậy, thế là tạt qua xem xem thế nào, nếu ngay cả tụ khí mà hắn còn không thành công, thì cũng không thể được Côn Luân phái chọn trúng. Nói chung là nàng không hề có một chút kỳ vọng nào đối với vị thiếu niên mà được nàng tiện tay cứu giúp kia.
Cuối cùng, nàng nhìn Lý Ngọc một cái, cũng không nói thêm gì, thân hình phiêu ra phía cửa.
Bỗng nhiên lúc này, phía sau nàng truyền đến một thanh âm :”Cô nương, xin dừng bước!”
Cô gái áo đen quay đầu lại nhìn Lý Ngọc, hỏi :”Có chuyện gì?”
Lý Ngọc xoa xoa đôi bàn tay, ngượng ngùng nói :”Cô nương …có Tụ Khí đan hay không vậy?”
“Có thể tặng ta mấy viên không, nếu như có thể tụ khí thành công, sau này cũng có thực lực, sẽ giúp cô nương được nhiều việc hơn.”
Kiếp sống nội ứng nhiều năm cũng giúp mài giũa cho tâm lý của Lý Ngọc mạnh mẽ, cứng cỏi.
Chỉ thoáng qua một lúc ngắn ngủi, hắn cũng đã suy nghĩ đến rất nhiều thứ.
Nội ứng là một nghề nghiệp có độ nguy hiểm rất cao, mà độ nguy hiểm cao thì phúc lợi cũng sẽ không thấp.
Nếu hắn đã là Ma Đạo nội ứng, vậy hắn nói với họ một ít yêu cầu nho nhỏ, cũng là rất hợp lý nhỉ.
Dù sao, muốn cho ngựa chạy thì cũng phải cho ngựa ăn cỏ chứ.
Cô gái áo đen cũng không ngờ Lý Ngọc lại đòi hỏi Tụ Khí Đan, nhưng nghĩ lại thì hắn đòi hỏi cũng không có sai, nếu như hắn có thể tụ khí thành công, có thể gia nhập Côn Luân, thì sau này sẽ trở thành một quân cờ quan trọng, đầu tư một chút giai đoạn đầu này cũng coi như hợp lý.
Huống chi, Lý Ngọc lại là quân cờ mà chính tay nàng xếp ở chỗ này cơ đấy. Mà hắn cũng là quân cờ duy nhất của nàng, nàng cũng nên đối tốt với hắn một chút.
Nàng lật tay một cái, trong lòng bàn tay xinh đẹp đã xuất hiện một chiếc bình ngọc nho nhỏ.
Với tu vi hiện tại của nàng thì sớm đã không còn dùng đến loại đan dược này. Cái bình Tụ Khí Đan này là dùng để khôi phục pháp lực khi nàng còn đang ở giai đoạn Luyện Khí Kỳ đấy.
Một màn này lại để cho Lý Ngọc ngây người thêm lần nữa, như là lấy đồ vật ra từ không khí, vậy thì trên người nàng chắc chắn có pháp bảo không gian, trong tu tiên giới, pháp bảo không gian chính là hàng cao cấp, phải biết rằng, ngay cả trưởng lão Trúc Cơ Kỳ của Côn Luân phái tới trấn thủ ở Bạch Vân quán này cũng còn không có.
Cô gái áo đen lấy từ trong bình ngọc ra một viên thuốc, lớn chừng bằng móng tay, mầu ngà sữa, trắng đục, ném cho Lý Ngọc. Đang muốn rời đi tiếp thì lại bị Lý Ngọc gọi lại.
Nàng hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Lý Ngọc nói :”Cô nương, liệu có thể cho ta thêm một viên Tụ Khí Đan không?”
Cô gái áo đen tức giận nói :” Tụ Khí Đan chỉ có tác dụng ở viên thứ nhất, ngươi lấy thêm viên nữa để làm gì?”
Lý Ngọc bình tĩnh giải thích :”Ta còn có một người bạn, ta cảm thấy hắn rất có giá trị phát triển, muốn thu mua hắn, về sau có lẽ có thể trở thành thêm một người trợ giúp cho cô nương, dù sao, với tu vi hiện tại của cô nương chắc hẳn là cũng không cần đến Tụ Khí Đan rồi”
Cô gái áo đen nghĩ nghĩ, lại ném qua cho hắn thêm một viên Tụ Khí Đan nữa.
Sau khi Lý Ngọc nhận lấy thêm viên này, lại tiếp tục nói “nếu như có thế, thì còn cho ta thêm một viên nữa được không, ta cảm thấy một người bạn khác của ta cũng có khả năng phát triển thành nội ứng…”
Tụ Khí Đan là đồ tốt, có thể có càng nhiều tất nhiên là càng tốt, cứ coi như chính mình không cần dùng, thì có thể đem bán cũng không tệ, dù sao tại dẫn khí kỳ tu tiên giả, Tụ Khí Đan cũng là mặt hàng rất được hoan nghênh.
Bán đi kiềm tiền, có thể đổi một chút phù lục, pháp khí gì đó để phòng thân.
Tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại, lần này bỏ qua, lần sau không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy.
Yên tĩnh một giây, sau đó nàng cũng thật sự ném cái bình ngọc qua, nện thẳng trên đầu Lý Ngọc.
Lý Ngọc chợt nhớ ra mình còn chưa có pháp khí tiện tay, định nhổ thêm một ít lông dê (1) nữa, nhưng trong phòng đâu còn hình bóng của cô gái áo đen kia.
Hắn nhặt bình ngọc từ dưới đất lên, mở nắp ra kiểm tra thì thấy trong đó cũng chỉ còn một viên, cộng thêm hai viên vừa rồi nữa cũng chỉ có ba viên.
Lý Ngọc đem hai viên Tụ Khí Đan kia bỏ lại trong bình, nhếch miệng lẩm bẩm :”Thật nhỏ mọn, còn tưởng rằng có nhiều lắm cơ.”
Lời còn chưa nói hết, trên mông đã truyền đến một lực cực mạnh, khiến cả người hắn bay lên, rồi đáp giường với tư thế vồ ếch. Lý Ngọc vội vàng bò dậy, đứng ở đầu giường, cung kính nói :”Tạ ơn cô nương…”
Một lúc lâu sau không thấy ai đáp lại, lần này chắc hẳn nàng đã đi thật rồi.
Lý Ngọc đóng cửa thật kỹ, cũng không dám nói thầm nữa.
Bạch Vân quán, trên không trung, cô gái áo đen vẫn đang lơ lửng ở đó, cuối cùng nhìn xuống phía dưới lần nữa rồi biến mất trong màn đêm.
Trong phòng, Lý Ngọc cũng không có vội vàng tu hành, mà đang ngồi trước bàn, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Nếu có thể lựa chọn, hắn không muốn làm nội ứng cho bất cứ phe nào nữa.
Đáng tiếc, hắn không có sự lựa chọn.
Tu tiên giới thực lực vi tôn, thực lực không đủ thì chỉ làm thịt cá trên thớt mặc cho người ta xử lý. Nếu như thân phận nội ứng Ma Đạo của hắn bị phe Chính đạo phát hiện, kết cục của hắn sẽ rất thê thảm, nhưng nếu hắn phản bội Ma Đạo, kết cục sẽ còn thảm hơn.
Đổi lại là người khác, bây giờ chắc đang sợ mất mật.
Nhưng Lý Ngọc lại không sợ chút nào.
Lấy thực lực dẫn khí kỳ cùi bắp của hắn, gần như chẳng làm được gì.
Chỉ cần ta là phế vật, ai sẽ lợi dụng ta?
Một tên dẫn khí kỳ phế vật có thể làm được gì?
Chuyện sau này, để sau này nói, làm sao để tồn tại được an toàn giữa chính đạo và Ma đạo, điều này là chuyện tương lai mới cần phải cân nhắc, hiện tại suy nghĩ cũng vô dụng.
Lý Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua bình ngọc trong tay, có thể nói, ít nhất thì trước mắt, cái thân phận Ma đạo nội ứng này cũng chẳng phải là chuyện xấu.
---
1 “nhổ lông dê”- đây là nói về việc lợi dụng ai đó để đạt được lợi ích nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận