Yêu Nữ Dừng Tay
Chương 14: trở về từ cõi chết.
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền liếc nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Hắn cũng không ngờ, nhiệm vụ xua quỷ lần này lại có biến cố nữa.
Lý Ngọc mơ hồ cảm nhận được, biến cố bất ngờ trong hai nhiệm vụ này cũng không phải là ngẫu nhiên trùng hợp.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến điều này, vì Tu vi của con quỷ vật lần này hình như còn mạnh hơn nữ quỷ áo trắng trong nhiệm vụ lần trước, Lý Ngọc cảm nhận được áp lực cực lớn từ trên người “Trần Minh” tản mát ra.
Hỏa quỷ này, sợ là tồn tại tương đương với Luyện Khí tầng hai rồi.
Trong Lòng hắn đã thầm mắng người… à không, mắng quỷ!
Bất kể là nữ quỷ áo trắng trước đây hay con Hỏa quỷ này, rõ ràng đều có thực lực mạnh hơn so với bọn họ, vậy mà làm việc lại còn âm hiểm như vậy, trước tiên để bọn tiểu quỷ ra tiêu hao pháp lực của bọn họ, sau đó mới thừa dịp pháp lực họ đã cạn kiệt nhào lên phụ thể, khiến bọn họ tự tương tàn…
Bất kể Lý Ngọc hay Trần Minh đang bị quỷ phụ thân kia, ai thắng thì trong ba người hôm nay cũng ít nhất phải chết mất một người.
Trong lúc Lý Ngọc đang nghĩ những điều này, thì “Trần Minh” đang cười tà mị điên cuồng kia bỗng biến mất.
Lông tơ cả người Lý Ngọc đồng loạt dựng thẳng tắp, kinh nghiệm cùng bản năng chiến đấu khiến Lý Ngọc không cần suy nghĩ gì mà làm ra một động tác lộn vòng tại chỗ, mà nơi hắn vừa đứng lại truyền tới một tiếng xé gió.
Trần Minh tà mị xuất hiện ở đó, một trảo chụp vào không khí khiến trên mặt nó xuất hiện một tia kinh ngạc.
Nhưng ngay lập tức, thân hình của nó lại biến mất một lần nữa.
Lý Ngọc biến sắc, định lên tiếng nhắc nhở Chu Tử Tuyền, nhưng đã muộn.
Bị quỷ vật Luyện Khí tầng hai phụ thân, tốc độ của Trần Minh nhanh đến biến thái, Chu Tử Tuyền căn bản không kịp phản ứng, tuy đã nghiêng người tránh khỏi một kích trí mạng, nhưng bả vai của nàng vẫn bị trúng chiêu, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ áo, vết thương còn bị nhiễm âm khí, không ngừng ăn mòn thân thể, nàng đành phải miễn cưỡng điều động pháp lực ngăn cản.
“Trần Minh” lại bồi thêm một trảo nữa vào cổ họng Chu Tử Tuyền, nhưng không thành công, vì ngay lúc này Lý Ngọc đã đuổi tới, đụng bay thân thể nó.
Trong hai người Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền thì người sau chính là điểm yếu, quỷ vật kia tất nhiên cũng hiểu rõ điểm này, nên điên cuồng công kích Chu Tử Tuyền, muốn giải quyết nàng trước, sau đó mới toàn lực đối phó với Lý Ngọc.
Nhưng Lý Ngọc lại đứng chắn trước người Chu Tử Tuyền, đem nàng bảo vệ kín kẽ, khiến mấy lần công kích của nó đều thất bại.
Điều này làm cho nó nhận ra, trước tiên cần phải giải quyết nam nhân trước mắt này đã.
Lý Ngọc vừa phải bảo vệ Chu Tử Tuyền, vừa phải điên cuồng suy nghĩ tìm đối sách.
Quỷ vật nếu đã lựa chọn phụ thân, chứng tỏ nó cũng không hiểu được quỷ thuật chân chính, cũng chỉ là dã quỷ như lời mà Tôn trưởng lão đã nói, bám vào tu tiên giả có thể phát huy tối đa thực lực của nó.
Đây cũng coi như có lợi cho Lý Ngọc.
Lựa chọn đánh nhau bằng thân thể, ít nhất hắn có thể đứng ở thế bất bại, nhưng quỷ vật này có tu vi mạnh hơn hắn, nếu để chiến đấu kéo dài đến lúc hắn bị hao hết pháp lực, khi đó tốc độ và sức mạnh của hắn cũng bị giảm xuống, chưa chắc đã có thể tránh được công kích của nó, sợ rằng vẫn là một con đường chết.
Lư hương mặc dù rất hữu ích khi đối phó với quỷ vật, nhưng lại cần thân thể hắn tiếp xúc trực tiếp với hồn thể, quỷ vật kia bám vào Trần Minh nên Lý Ngọc cũng không “hút” được nó.
Suy nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, một lúc sau, Lý Ngọc đẩy lui “Trần Minh”, chỉ vào Chu Tử Tuyền rồi nói với “gã” :”Ngươi buông tha cho nàng, ta cho ngươi linh hồn của ta, nếu không ta sẽ tự tuyệt ở đây, ngươi đừng mong nhận được thứ gì…”
Tu tiên giới có một chuyện khá kỳ lạ, đó là so với tu tiên giả, phàm nhân sau khi chết dễ dàng trở thành âm linh hơn tu tiên giả.
Điều này là bởi vì, thực lực của người tu tiên rất mạnh mẽ, về cơ bản họ sẽ không chết theo kiểu tự nhiên, mà phần lớn là bị chết trong tay kẻ mạnh hơn họ, cái chết của phàm nhân, đơn giản chỉ là thân thể chết đi, nhưng pháp thuật của người tu tiên sẽ làm cho họ bị hồn phi phách tán, căn bản không lưu lại linh hồn, vì vậy không thể trở thành âm linh.
Động tác công kích của “Trần Minh” chậm lại, người đối diện là tu tiên giả, nếu hắn dùng pháp thuật tự sát sẽ thật sự bị hồn phi phách tán, điều này trái ngươc với ý định ban đầu của nó.
Dù sao, linh hồn của tu tiên giả vốn là vật đại bổ đói với bọn chúng.
Chu Tử Tuyền nghe vậy, thân thể run lên, mặc kệ vết thương của mình không để ý nữa, hét lớn :”Lý Ngọc, không được, ta không cho phép ngươi làm như vậy, muốn chết thì cùng chết…”
“Trần Minh” lúc này lại trầm mặc, nụ cười tà mị trên mặt không còn nữa, dùng đôi mắt đỏ nhìn thật kỹ Lý Ngọc, dùng thanh âm khàn khàn nói :”Nếu lúc ấy hắn cũng có thể giống như ngươi…”
Nó cũng không nhiều lời, chậm rãi thoát ra từ thân thể Trần Minh, thân thể của gã mềm nhũn ngã xuống đất.
Bây giờ, Lý Ngọc mới nhìn rõ hình dáng của quỷ vật này, đây là một nữ quỷ mặc áo đỏ.
Hồng y nữ quỷ nhìn Lý Ngọc và nói :”ta không biết liệu chủ nhân có buông tha cho nàng ta hay không, nhưng ta sẽ khuyên bảo ngài, ngươi đã sẵn sàng chết chưa?”
Lý Ngọc nhắm mắt lại, vươn hai tay ra, dứt khoát nói :”tới đi…”
Chu Tử Tuyền nước mắt mông lung, khàn giọng kêu gào :”Lý Ngọc, không cần….”
Hồng y nữ quỷ hóa thành một cái bóng màu đỏ, bay vào thân thể Lý Ngọc, Chu Tử Tuyền vô cùng đau đớn, tâm thần thất thủ, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Lý Ngọc đứng nơi đó, nữ quỷ nhập thân như giọt nước mưa chìm vào biển, không nổi lên được một tia gợn sóng.
Không chậm trễ thêm một giây phút nào, Hắn nhanh chóng tiến lên hai bước, tay trái ôm eo Chu Tử Tuyền, tay phải xách chân Trần Minh, vận chuyển tất cả pháp lực còn lại, dùng hết sức lực bay về phía thành Phong Châu.
Lúc này, hắn đã bùng nổ toàn bộ tốc độ của mình, nhanh chưa từng thấy.
Hồng y nữ quỷ đó lợi hại như vậy, chủ của nó còn lợi hại cỡ nào? Nếu không chạy nhanh, họ sẽ phải “ở lại” đây thật sự.
Trong khi đó, trên một ngọn núi hoang cách nơi này vài dặm, một bóng người cũng đang nhanh chóng xẹt qua chân trời, chạy về phía Lý Ngọc đang nhanh chóng rời đi.
Hắn mới chỉ nuôi dưỡng được hai cái linh quỷ, mấy hôm trước, hồn bài của Thủy quỷ vừa mới bị vỡ xong, thì ngay lúc này, hồn bài của Hỏa quỷ cũng bị vỡ nốt.
Đạo nhân này trong lòng vừa tức vừa hối hận, Bạch Vân quán đây là làm sao, đệ tử mới còn chưa nhập môn mà thực lực đã cường đại như vậy, không có hai cái linh quỷ kia, thực lực của hắn cũng chỉ còn lại ba phần, một khi bị phát hiện thì chỉ còn một con đường chết.
Phong Châu Thành, Một lúc sau.
Trong khách sạn mà vừa nghỉ ngơi hồi chiều, Lý Ngọc ném Trần Minh vào gian phòng của gã, sau đó lại đưa Chu Tử Tuyền vào phòng của nàng. Trần Minh bị nữ quỷ phụ thân, cùng lắm chỉ bị thương chút nguyên khí, còn Chu Tử Tuyền bị nữ quỷ kia đả thương, tình huống còn nghiêm trọng hơn một chút.
Một bên vai của nàng đã bị máu nhuộm đỏ, vết thương vẫn còn đang có máu tiếp tục chảy ra bên ngoài.
Bị quỷ vật đả thương, vết thương sẽ có âm khí còn sót lại, liên tục xói mòn cơ thể, nếu không làm gì, nàng ta sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Lý Ngọc chỉ có thể nói :”Tình huống khẩn cấp, Chu sư tỷ, đắc tội rồi…”
Sau đó, xé rách áo của nàng ra.
Hắn xé áo xong thì dùng bàn tay phủ lên vết thương đó của Chu Tử Tuyền, âm khí còn sót lại trên miệng vết thương lập tức bị Lư hương kia hấp dẫn, lần lượt tràn vào trong cơ thể Lý Ngọc rồi biến mất không thấy nữa.
Dường như động đến vết thương khiến Chu Tử Tuyền bị đau, nàng khẽ kêu lên một tiếng đau đớn rồi từ từ mở mắt.
Nhìn thấy Lý Ngọc bên cạnh, nàng có chút bi thương nói :”Lý sư đệ, chúng ta chết rồi sao?”
Lý Ngọc vẫn đang chuyên chú giúp nàng xử lý vết thương, nói :”Không chết, nữ quỷ kia bị giết, Chu sư tỷ, ta đang chữa thương cho ngươi, ngươi cũng đừng lộn xộn, cũng không cần nói chuyện.”
“Chúng ta chưa chết?”
Trên mặt Chu Tử Tuyền hiện lên vẻ vui mừng thấy rõ, Lý Ngọc cũng vừa xử lý xong vết thương, bàn tay chậm rãi rời khỏi thân thể nàng, còn thuận tiện đắp chăn lên che kín cơ thể đang trần trụi của nàng. Áy náy nói: “Vừa rồi tình huống nguy cấp nên bất đắc dĩ đã xé quần áo của Chu sư tỷ, kính xin Chu sư tỷ thứ lỗi!”
Lúc này Chu Tử Tuyền mới cảm nhận được phần trên cơ thể đang trống không, rốt cục ý thức được điều gì đó, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện một tia ửng đỏ, thấp giọng nói :”ta làm sao có thể trách ngươi đây, nếu không phải ngươi, hiện tại chúng ta đều đã chết…”
Lý Ngọc nói :”Chu sư tỷ, vết thương của ngươi bây giờ đã không có gì đáng ngại, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, buổi sáng mai chúng ta lại về núi”
Máu bẩn dính trên người rất khó chịu, hơn nữa còn có mùi tanh, Chu Tử Tuyền hơi nhíu mày nói :”Sư đệ có thể giúp ta lấy một ít nước không, ta muốn rửa sạch vết thương một chút.”
“Được rồi, ngươi chờ chút!”
Lý Ngọc giúp nàng lấy nước nóng, làm ướt khăn rồi đưa cho Chu Tử Tuyền, nàng thỏ tay vào trong chăn thử vài lần rồi bất đắc dĩ nói :”bây giờ ta không huy động được pháp lực, cũng không còn một chút khí lực nào…”
Sau đó nàng nhìn về phía Lý Ngọc có chút khẩn cầu hỏi :”Lý sư đệ, ngươi có thể giúp ta một chút không?”
Tuy vị trí bị thương của nàng có chút đặc thù, nhưng chính người trong cuộc còn không quan tâm, Lý Ngọc cũng không nói nhiều, gật đầu đồng ý:”Chu sư tỷ, mạo phạm…”
Lòng bàn tay của hắn được bao phủ một tầng nước mỏng, nhẹ nhàng chạm vào làn da của Chu Tử Tuyền, bàn tay hắn đi đến đâu, máu bẩn được làm sạch đến đấy, làn da của nàng trở nên sạch sẽ và trắng bóng.
Sự lạnh lẽo truyền đến từ làn da, cùng với một xúc cảm đặc biệt khác, Chu Tử Tuyền nhắm mắt lại, tim không khỏi đập nhanh hơn vài phần, mặt thì đỏ dần lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chẳng bao lâu, nàng mở miệng hỏi :”Lý sư đệ, vết thương của ta thế nào?”
Vị trí vết thương vừa rồi đầy máu , nàng cũng không biết tình hình cụ thể, lo lắng để lại vết sẹo khó lành.
Lý Ngọc buột miệng :”Rất trắng…”
Lý Ngọc ho nhẹ một tiếng, lưu luyến dời tầm mắt đi, lúng túng nói :”Ý ta là, yên tâm, vết thương của sư tỷ không quá nghiêm trọng, mai trở về Quán có thể dùng linh tệ đổi một ít đan dược chữa thương, hẳn là sẽ không để lại sẹo…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận