Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 34: Trở về tông môn

Bạch Vân Sơn Mạch.

Sau khi rời khỏi Bạch Vân quán, Lý Ngọc phi hành thêm một đoạn rồi dừng lại trên một đỉnh núi, mở ra hộp gỗ mà Tôn trưởng lão cho hắn.

Hộp gỗ cũng không lớn, chỉ to khoảng một xích vuông, nhưng sau khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong đó, Lý Ngọc đã không còn bình tĩnh được mà hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Toàn bộ bên trong hộp chứa đầy vé Linh Phiếu, mỗi mảnh Linh Phiếu có mệnh giá là năm trăm Linh Tệ.

Lý Ngọc cẩn thận đếm đi đếm lại nhiều lần, là bảy mươi tờ Linh Phiếu có mệnh giá năm trăm linh tệ, tổng giả trị là ba vạn năm trăm ngàn Linh Tệ, đổi thành Thông Mạch Đan chính là ba mươi lăm viên. Thật sự là bao ăn no, cũng đủ để nâng một người vừa Tụ Khí lên thẳng Luyện Khí tầng năm.

Mức độ quý trọng của phần lễ vật này vượt xa khỏi tầm dự liệu của Lý Ngọc.

Đó hẳn là toàn bộ tích góp từng ly từng tí bao năm nay của lão. Tất cả đều đem cho hắn.

Lý Ngọc chỉ cần tính nhẩm một chút là biết, mỗi tháng, Đan đạo học đồ của Đan ĐỈnh Phong được phát một trăm Linh Tệ, mà Hàn trưởng lão thì mỗi tháng có thể có trợ cấp là một ngàn Linh Tệ trợ cấp, có điều hắn là Luyện Đan Sư nên đãi ngộ sẽ cap hơn so với trưởng lão cùng giai khác, nhưng đều là trưởng lão Trúc Cơ kỳ nên một tháng, Tôn trưởng lão ít nhất cũng có năm trăm Linh Tệ.

Một tháng có năm trăm, một năm là sáu nghìn, không có gì thay đổi thì sáu năm có thể tích lũy đủ ba vạn năm ngàn, Lý Ngọc từng nghe Tôn trưởng lão nói qua một câu, lúc trước lão cảm thấy mình vô vọng Kết Đan nên tới Bạch Vân quán làm trưởng lão chấp sự, cách hôm nay đúng là vừa tròn sáu năm.

Tu Tiên giả không có thói quen tích lũy Linh Tệ, cơ bản là bọn họ cũng chưa có điều kiện tích lũy, ví dụ như Lý Ngọc, nếu trong tay hắn có Linh Tệ sẽ lấy đi đổi đan dược gia tăng tu vi. Tôn trưởng lão có thể tích lũy nhiều linh tệ như vậy cũng bởi vì mấy năm nay lão đã nản lòng thoái chí, nằm phơi nắng chờ chết ở Bạch Vân quán, tích lũy từng chút một lương tháng của mình.

Một trưởng lão Trúc Cơ kỳ, nếu không quan tâm đến tu hành của bản thân mà chỉ có lòng bồi dưỡng vãn bối, thì hơn mười năm có thể làm cho đối phương thành công Trúc Cơ, cũng chính vì vậy mà lúc trước, vị phụ nhân cồng kềnh kia mới dám cam đoan với Lý Ngọc là sẽ đem hắn thằng đến Trúc Cơ trong hai mươi năm.

Lý Ngọc thẫn thờ tại chỗ hồi lâu, trong lòng ngoài vui mừng ra thì còn cả vài phần phiền muộn.

Trúc Cơ kỳ thì sao chứ, hơn phàm nhân hai trăm tuổi thì sao chứ? Cuối cùng cũng chẳng phải về với cát bụi sao? Có nhiều Linh Tệ thì sao? Đến lúc đó cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào.

Tôn trưởng lão như vậy, có phải sau này hắn cũng như vậy không?

Chỉ buồn một lúc,Lý Ngọc lại lên tinh thần, cho dù kết quả thế nào thì chỉ cần nỗ lực hết sức là được.

So với Tôn trưởng lão thì hắn còn rất trẻ, ít nhất còn hai trăm năm nữa để suy tính việc này.

Hắn ôm hộp gỗ, xoay người bay đến chỗ sơn cốc quen thuộc kia.

Hơn một tháng không gặp, không biết tiểu Bạch Hổ kia thế nào, đã quên hắn hay chưa?

Còn chưa bay đến nơi, chỉ nhìn từ xa, Lý Ngọc đã chấn động thân hình.

Bên trên khối đá to hắn hay ngồi xếp bằng tu hành trước đây, có một thân ảnh nho nhỏ mầu trắng đang hướng đầu nhìn về phía Bạch Vân quán, mỏi mắt mong chờ.

Khi bóng hình quen thuộc trong tầm mắtcủa tiểu Bạch Hổ, nó cũng chất động nhẹ, dùng hai hổ trảo dụi dụi con mắt, sau khi xác định là thật mới nhảy khỏi tảng đá, lao về hướng Lý Ngọc.

Chạy chạy vài bước, thân hình tiểu Bạch Hổ phi không lên, đạp không mà đi, giống như một tia chớp mầu trắng, lao vào trong ngực của Lý Ngọc.

Một lúc sau, bên dòng suối nhỏ, Lý Ngọc bị tiểu Bạch Hổ nhào đến đẩy ngã vào trong bụi cỏ, còn đang lăn lộn kêu khóc om xòm trên người của hắn, trong đôi mắt to của nó còn tràn đầy biểu lộ ủy khuất và tức giận, như thể đang trách cứ Lý Ngọc tại sao lâu như vậy mới tới đây thăm nó.

Lăn lộn một lúc nó mới bình tĩnh lại, nhảy vào trong suối rồi rất nhanh đã ngậm lấy một con cá to mang lên, ném dưới chân Lý Ngọc rồi hất đầu ra hiệu.

Lý Ngọc lấy sen gói kỹ, rồi bọc thêm một lớp bùn rồi đem cá đi nướng chính, sau đó lại đập ra rồi bỏ lên một chiếc lá sen sạch khác, nhìn nó ăn như hổ đói, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười.

Vừa rồi hắn cũng phát hiện, nhóc con này thế mà cũng biết bay.

Có thể là do tác dụng của Tụ Khí Đan nên trong cơ thể của nó cũng có Linh Khí hội tụ, tương đương với Luyện Khí tầng một đang đả thông ba huyệt vị.

Không những thế, tốc độ tu hành của nó còn nhanh hơn một chút so với Lý Ngọc.

Tu hành cũng không chỉ dành riêng cho Nhân loại, sinh linh trên thế gian đều có thể tu hành, có một ít động vật, mặc dù không hiểu đạo tu hành, chỉ đơn giản là thu nạp linh khí thiên địa, cũng có thể trưởng thành yêu vật lợi hại.

Chỉ có điều là bọn chúng cũng sẽ không biết vận dụng linh khí giống như lũ quỷ vật kia, nên không có cách nào phát huy ra thực lực mạnh nhất của mình.

Chỉ một con cá nướng tất nhiên không đủ để một con hổ ăn no, Lý Ngọc lại bắt thêm ba con Gà rừng cùng hai con Thỏ rừng nữa mới đủ cho nó thỏa mãn.



Sau khi ăn uống no đủ, nó lại nằm trong lòng Lý Ngọc đang ngồi trên tảng đá to kia, để mặc cho hắn vuốt ve thân thể mềm mại.

Một lát sau, Lý Ngọc lấy phi chu mầu bạc từ trong ngực ra, sau khi đưa vào một đạo pháp lực thì phi toa trở nên to lớn, dài hơn một trượng, Lý Ngọc đứng dậy, nhún người nhảy lên trên đó.

Hắn nhìn về phía tiểu Bạch Hổ đang lưu luyến đứng trên tảng đá to, ra hiệu chỉ chỉ phi chu, tin tưởng nó có thể hiểu ý của mình.

Tiểu Bạch Hổ nhìn phi chu, trong ánh mắt đã có chút động lòng, nhưng sau cùng vẫn lắc đầu một cái, ngậm một con thỏ rừng lúc nãy còn sót lại không ăn, quay đầu chạy vào chỗ sâu trong rừng.

Một khắc đồng hồ sau.

Lý Ngọc đứng ở trên không nhìn xuống phía dưới, trong rừng cây kia, bóng dáng của tiểu Bạch Hổ đang đem con Thỏ rừng kia đặt đến bên miệng một con Bạch Hổ khác, con này có hình thể lớn hơn nhiều so với nó, chỉ còn có ba chân, một cái chân trước đã bị đứt rời, con cọp này chắc là mẹ của tiểu Bạch Hổ.

Nó chỉ có ba cái chân, đã không có cách nào săn mồi, đến bây giờ vẫn chưa bị chết đói là vì có tiểu Bạch Hổ này cung cấp đồ ăn.

Lý Ngọc đã biết tại sao nó không đi cùng mình.

Tôn trưởng lão nói, người không yêu thì tự do, kẻ vô tình thì thành tiên, nhưng ngay cả dã thú cũng có tình càm nữa là con người, đâu thể dễ dàng vứt bỏ tình cảm.

Lý Ngọc đương nhiên là hướng tới trường sinh, nhưng cũng không muốn làm một người vô tình, tu hành như một cỗ máy móc.

Hắn đứng nhìn một lúc ở bên trên rồi thở dài, xoay người, phi chu hóa thành một đạo ánh sáng bạc, rất nhanh đã biến mất ở chân trời.



Côn Luân động thiên.

Phường thị Tử Tiêu Phong.

Lý Ngọc đi vào Đan Tâm Các, hướng về một cái quầy trong đó.

Ngã một lần thì khôn hơn, sau khi ăn quả lừa kia, hắn quyết định chỉ mua đan dược chính phẩm của môn phái, tuy giá cả có đắt hơn một chút nhưng bảo đảm chất lượng, sẽ không phát sinh sự tình giống như lần trước nữa.

Thiếu nữ xinh đẹp sau quầy cũng đã quen thuộc với Lý Ngọc, mìm cười hỏi :”Sư huynh lại mua Thông Mạch đan sao?”

Lý Ngọc cũng cười cười, đáp lại :”Đúng vậy!”

Thiếu nữ chạy vào thạch thất phía sau quầy, cầm một cái bình ngọc ra cười hì hì nói :”Lâu rồi không thấy sư huynh nên ta đoán là ngài sắp tới nên ta để dành nó cho ngài đấy.”

Một đệ tử khác đang đứng ở quầy bên cạnh, đi tới bất mãn nói :”Ngươi làm vậy là sao? Vừa này lúc ta nói mua Thông Mạch Đan ngươi bảo không có, mà hắn hỏi lại có?”

Thiếu nữ rất lễ phép nói :”xin ngài thứ lỗi, Thông Mạch Đan này là vị sư huynh này đặt trước.”

Vì thái độ của thiếu nữ không tệ nên vị đệ tử kia cũng không tiện nói gì, đành phải lắc đầu rời đi.

Lý Ngọc lấy ra một ngàn Linh Tệ đưa cho tiếu nữ, hỏi :”Chỉ có một viên Thông Mạch Đan thôi sao?”

Thiếu nữ nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng nói với hắn :”Ngày hôm qua cũng có một viên, nhưng từ hôm qua tới giờ có rất nhiều người mua Thông Mạch Đan, ta đều giữ lại cho sư huynh, ngài ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết đấy!”

Lý Ngọc mỉm cười gật đầu :”yên tâm đi, ta sẽ không nói gì.”

Hắn thường xuyên đến nơi này mua Thông Mạch Đan, nên cũng thường xuyên qua lại với thiếu nữ này, có một lần vô tình thấy nàng mệt mỏi, hắn đưa cho nàng mấy viên đan dược giúp an thần dễ ngủ, nên sau đó hai người cũng tự nhiên trở nên thân thiết hơn.

Tu Tiên Giới cũng không chỉ có đánh đánh giết giết, mà cũng cần phải nói đạo lý, đối nhân xử thể, không thì viên Thông Mạch Đan này người ta cũng không giữ lại cho hắn rồi.

Thiếu nữ lắc đầu nói :”Sư huynh cũng không cần đi hỏi chỗ khác, toàn bộ Thông Mạch Đan trong Đan Các này đều đã không còn.”

Lý Ngọc hơi sững sờ, chuyện này có chút không bình thường rồi, Thông Mạch Đan chỉ là đan dược cấp hai, dù nó là đan dược hiếm thấy ở môn phái khác thì cũng không hiếm có ở nơi mà tùy ý ném một cục gạch cũng có thể đập trúng một vị Luyện Đan Sư như ở Côn Luân này, làm sao có thể thiếu Thông Mạch Đan?

Thiếu nữ giải thích cho hắn :”các đan dược khác thì bình thường nhưng không biết vì sao mà đột nhiên lại không có Thông Mạch Đan nhập vào cửa hàng, nhưng mà sư huynh cứ yên tâm, đợi tới đợt nhập hàng tiếp theo đến ta sẽ lập tức truyền tin cho ngươi…”

Có một khoản tiền lớn trên người lại không có chỗ tiêu, Lý Ngọc cũng thật bất đắc dĩ, hắn bèn cười với thiếu nũ trông quầy, nói ra :”Cảm ơn sư muội, sau này nếu có yêu cầu đan dược cấp thấp gì cứ mở miệng, sư huynh sẽ luyện miễn phí giúp ngươi…”

Thiếu nữ giơ tay lên, con mắt cong thành một đường lưỡi liềm, nói ra :”Vậy coi như đã định!”

Lý Ngọc cũng giơ tay lên, đập nhẹ vào bàn tay của nàng một chưởng, lại cùng thiếu nũ hàn huyên thêm mấy câu rồi mới rời Tử Tiêu Phong, trở về Đan ĐỈnh Phong.

Chuyện thứ nhất hắn làm sau khi trở lại tông môn là mua sắm đan dược, nhưng lại tốn công đi về.

Lý Ngọc trở lại tiểu viện một lúc thì đã có mấy vị sư huynh đến bái phỏng, cho dù bây giờ bọn họ không cần đến hắn hỗ trợ luyện đan nữa, nhưng ai biết được sau này Hàn trưởng lão có đổi ý hay không, nên thường này vẫn là cần duy trì mối quan hệ tốt với Lý Ngọc.

Chỉ một lát sau, Ngô Thông ở ngay bên cạnh tiểu viện của hắn cũng tới, cưới nói :”Nghe nói ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ, thu hoạch thế nào?”

Lý Ngọc cũng đáp :”Còn khá tốt, đều là một ít nhiệm vụ nhỏ, cộng lại còn chưa đủ đổi một viên Thông Mạch Đan.”

Ngô Thông cũng đồng tình nói :”Rất bình thường, những nhiệm vụ nhỏ như thế này thì kiếm không được mấy linh tệ, nhiệm vụ kiếm được nhiều Linh Tệ thì lại quá nguy hiểm, làm không tốt đến mạng cũng chẳng còn, ài tu tiên thật khó…”

Lý Ngọc nghĩ tới một chuyện, lại hỏi hắn :”ĐÚng rồi, những ngày ta không ở trong tông môn đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà tới Đan Tâm Các cũng không mua được một viên Thông Mạch Đan rồi?”

Ngô Thông cười hắc hắc :”Chuyện này ngươi hỏi đúng người rồi đấy, đổi lại là người khác thì tin tức này ta cũng phải bán cho họ mười cái Linh Tệ. Nhưng mà với quan hệ của chúng ta thì ta sẽ nói cho ngươi biết miễn phí….”
Bạn cần đăng nhập để bình luận