Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 33: Quà tặng của Tôn trưởng lão

Núi Côn Luân.

Ở chỗ sơn môn của phái Côn Luân, có đệ tử đi ra lại đi vào, trong số đó có một thân ảnh mặc áo trắng đi ra, rồi bay xuống dưới chân núi.

Đây là lần xuống núi đầu tiên của Lý Ngọc kể từ sau khi hắn nhập tông. Côn Luân động thiên mặc dù dồi dào linh khí, nhưng cứ ở mãi trong đó, không khỏi cảm thấy bức bối, nên Lý Ngọc cũng có nhu cầu ra ngoài hít thở không khí tươi mới của thế giới rộng lớn.

Hắn nói lý do như vậy với Hàn trưởng lão.

Nhưng thật ra thì là do hắn tham giá tốt nên mua phải thuốc giả, sau đó trở thành đối tượng mà cả tông môn trào phúng , mỗi lần hắn ra khỏi tiểu viện đều nhận lấy những ánh mắt kỳ lạ, những cái nhìn thương hại của các đệ tử khác ở Đan Đỉnh Phong, vì vậy hắn tính toán đi trốn một thời gian, chờ chuyện này lắng xuống mới trở về.

Hàn trưởng lão phê chuẩn ngày nghỉ của hắn, dù sao thì số lượng định mức đan dược của tháng này hắn đều đã hoàn thành, chỉ cần hắn có thể về trước nửa tháng sau để kịp luyện đan dược là được.

Trong khoảng thời gian này, Lý Ngọc tính trở về Bạch Vân quán một chuyến.

Đã hơn một tháng không gặp tiểu Bạch Hổ, trong lòng Lý Ngọc cũng có chút nhớ nó, càng hoài niệm cảm giác vuốt ve bộ lông mượt mà kia.

Trước khi rời khỏi tông môn, hắn cũng có hỏi qua Hàn trưởng lão và biết được Côn Luân động thiên có cho phép mang sủng vật vào theo, chỉ cần làm giúp nó một cái lệnh bài là được, có lệnh bài này của riêng nó thì nó có thể xuyên qua được trận pháp của sơn môn.

Hắn cũng đặc biệt nhận một số nhiệm vụ để làm, và tất cả đều liên quan đến quỷ vật.

Xử Lý âm linh quấy phá cũng chính là nhiệm vụ mà đệ tử cấp thấp của phái Côn Luân chấp hành nhiều nhất. Người bình thường ở trong thế tục bởi vì đủ loại nguyên nhân tử vong bất ngờ, biến thành âm linh, phiêu đãng vô định ở giữa đất trời, sau một thời gian thì đa số chúng đều tự tiêu tán hết.

Nhưng có một số ít âm linh có cơ duyên xảo hợp, đã tìm được đến những nơi hội tụ âm khí, không ngừng hấp thu âm khí và trưởng thành.

Đầu tiên bọn chúng sẽ tiến hóa thành quỷ, nhưng lại không hiểu rõ quy tắc của quỷ vật, khi bọn chúng có một chút sức mạnh sẽ trở nên càn rỡ mà đi quấy phá cuộc sống bình thường của người phàm , một số ít khác thì táo bạo hơn, biết được tu hành để tăng sức mạnh , thậm chí còn đi nuốt chừng linh hồn của nhiều người phàm trong thời gian ngắn. Bấy giờ là lúc phải có đệ tử Côn Luân ra tay.

Quãng thời gian trước, vì ảnh hưởng của chuyện đệ tử Ma Đạo Luyện Hồn Tông gây ra, nên phái Côn Luân đã chuyển hết nhiệm vụ liên quan đến quỷ vật về cho đệ tử chính thức, đúng lúc Lý Ngọc lần này ra ngoài nên nhận một ít nhiệm vụ loại này.

Nhiệm vụ khác hắn còn phải cân nhắc rủi ro, riêng bắt… hút ma, thì hắn lại vô cùng thành thạo.



Mười ngày sau.

Bạch Vân Sơn Mạch.

Một bóng người bay vụt qua đường núi nơi đây, người qua đường đang tiến đến Bạch Vân quán để dâng hương đều thi nhau ngẩng dầu quan sát, rồi thất thanh :”Nhìn kìa, đó là tiên sư…”

Lý Ngọc chân đạp phi kiếm, hai tay chắp sau lưng, đang phi hành dọc theo sườn núi với tốc độ rất nhanh, thấp thoáng đã nhìn thấy hình bóng của Bạch Vân quán.

Dù sao hắn cũng không phải là Kiếm Tu nên phi hành kiểu này thực ra rất hao tổn pháp lực, vì còn phải phân thần ra để khống chế phi kiếm dưới chân nữa. Nhưng mà Lý Ngọc lại cảm thấy hình tượng này lại rất ngầu, dù sao điều này cũng là mộng tưởng của biết bao thanh niên hiện đại.

Bởi vì còn bỏ thời gian ra để làm nhiệm vụ, nên thời gian hắn từ phái Côn Luân đến đây đã mất mười ngày trôi qua.

Chuyện ngoài ý muốn không phải lần nào cũng có, nên mười cái nhiệm vụ này hắn hoàn thành hết sức thuận lợi, dến một con quỷ vật Luyện Khí kỳ cũng không gặp được nên hầu hết đều giải quyết hết sức nhẹ nhàng.

Trong quá trình xử lý những quỷ vật kia, Lý Ngọc cũng đã nhận ra, quả thực là sau khi ấn ký lò đan kia hút đám quỷ vật đó vào đều sẽ nhả lại cho hắn một chút xíu lực lượng Linh Hồn.

Lực lượng Linh Hồn của Tu Tiên Giả là tăng trưởng theo tu vi của họ, luyện đan yêu cầu tập trung tinh lực nên tương đối ỷ lại lực lượng Linh Hồn, mà lực lượng Linh Hồn cũng liên quan đến thần thức.

Đối với Tu Tiên giả mà nói thì Thần Thức còn trọng yếu hơn so với ngũ giác, có thể thay thế đôi mắt để quan sát hoặc dò xét mọi thứ xung quanh.

Lý Ngọc đả thông mười bốn cái huyệt vị nên pháp lực của hắn tương ứng với Luyện Khí tầng một, tầng hai, nhưng cường độ thần thức của hắn lại tương ứng với Luyện Khí tầng ba, tầng bốn. Phạm vi dò xét so với những Luyện Khí tầng hai cũng xa hơn một chút.

Điều này cho thấy rõ ràng một điều, dù lò đan kia có hấp thu cái gì đều biết chia sẻ.

Món gì cũng đều chia cho hắn một chút, không hề ăn mành.

Rất mau, những kiến trúc quen thuộc đã hiện ra trong tầm mắt của Lý Ngọc.

Hắn phi thân xuống, rơi vào một chủ điện phía trước quảng trưởng, nơi này tập trung không ít người, nhưng hắn đều không nhận ra ai, có lẽ là những đệ tử mới tuyển của Bạch Vân quán.

Nhìn những khuôn mặt đang bừng bừng khí thế cùng hy vọng kia, trong lòng Lý Ngọc có chút cảm khái.

So sánh với phàm nhân thì các đệ tử có được thiên phú tu hành này đều xem như những nhân vật xuất chúng, nhưng sau hai năm, bọn họ lại có thể có mấy người vào được Côn Luân?

Có mấy gương mặt mà Lý Ngọc quen thuộc, là những đệ tử lần trước không được lựa chọn, đều ở lại đây tu hành để chờ cơ hội hai năm sau.

Lý Ngọc gật đầu ra hiệu với bọn họ một cái rồi bước nhanh về phía tiểu viện của Tôn trưởng lão.

Giờ phút này trên quảng trưởng, tất cả các đệ tử đều đang thảo luận.

“Tên kia là ai vậy? Sao trước giờ chưa thấy qua hắn?”

“Không biết, vị sư huynh này trông thật tuấn tú, đó cũng là đệ tử của Bạch Vân quán chúng ta sao?

“vị kia chính là Lý sư huynh Lý Ngọc, hắn đã là đệ tử chính thức của phái Côn Luân.”



Trong lúc các đệ tử đang tò mò thảo luận, thì có mấy vị đệ tử cũ của Bạch Vân quán đã lên tiếng giải đáp thắc mắc, lời vừa nói ra đã nhận lấy vô số tiếng kinh hô. Trở thành đệ tử chính thức của phái Côn Luân chính là mục tiêu cũng là mơ ước lớn nhất của bọn họ. Lập tức, từng vị đệ tử trẻ tuổi kia đều nhìn theo bóng lưng của Lý Ngọc mà sùng bái.

Còn trong ánh mắt của những vị đệ tử cũ đều là hâm mộ.

Trước khi Lý Ngọc gia nhập Côn Luân, bọn hắn có thể cảm nhận được hắn so với bọn họ mạnh hơn một chút, nhưng cũng phải là mạnh hơn quá nhiều. Chỉ vừa mới hai tháng, trong mắt bọn họ thì Lý Ngọc đã sâu không lường được.

Lý Ngọc đi tới tiểu viện của Tôn trưởng lão, vẫn thấy lão giống như trước đây, đang nằm phơi nắng trên ghế xích đu.

Ánh nắng mặt trời giữa trưa chiếu lên người lão, lại không cảm nhận được sự ấm áp vốn có, so với lần trước gặp, Lý Ngọc thấy lão đã già nua hơn không ít, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn, cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo kia cũng chỉ còn lại làn da khô héo dán lên trên xương xẩu.

“Trở lại…”

Lão nằm trên ghế, hai mắt cũng không mở ra, chỉ mở miệng nói ra âm thanh khàn khàn.

Nhìn thấy Tôn trưởng lão như vậy, Lý Ngọc hoảng sợ mất một lúc, mãi mới nói ra :”Xuống núi làm nhiệm vụ, tiện đường qua đây thằm ngài!”

Tôn trưởng lão mở mắt ra, khóe mắt giật giật, hỏi một câu :”Sao lại đả thông thêm một cái Linh Mạch nữa rồi? Chẳng lẽ ngươi chính là một trong những thằng quỷ không may bị lừa mua nhầm thuốc giả trong tông môn kia?”

“...”

Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, không nghĩ tới Tôn trưởng lão cũng biết cả chuyện này.

Hắn vốn làm việc hết sức cẩn thận, ai ngờ được lại có người ngang nhiên dám bán thuốc giả ngang trong địa bàn của Côn Luân, mà còn làm mấy viên thuốc giả kia thật đến như vậy…

Lý Ngọc lúng túng không biết mở miệng như thế nào. Tôn trưởng lão lại nói tiếp :”Hai tháng không gặp, tu vi của ngươi đã tăng lên nhiều như vậy, xem ra ở tông môn cũng gặp không ít chuyện tốt.”

Lý Ngọc bấy giờ mới nhận ra, mặc dù hắn đang mặc quần áo có khả năng che dấu thân thức, nhưng đối với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong của Tôn trưởng lão thì chẳng có tác dụng gì.

Cũng đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng tu vi của lão thâm hậu hơn rất nhiều so với Hàn trưởng lão.

Tôn trưởng lão đã hỏi nên hắn nói ra :”ta rất có thiên phú trên Luyện Đan Đạo, ở bên trong tông môn giúp đỡ trưởng lão chấp sự luyện đan, tiết kiệm được rất nhiều vật liệu, đan dược tự ta luyện ra lấy đi bán, kiếm lời không ít linh tệ, Chỗ linh tệ đó tất cả đều đổi thành Thông Mạch đan…”

Tôn trưởng lão ung dung nói :”Ngươi vốn có ba Linh Mạch, Linh hồn cũng mạnh mẽ dị thường, tỉ lệ thành đan hẳn là không tồi, nhưng mà bây giờ ngươi lại có thêm một cái Linh Mạch, dù có phục dụng đan dược thì đến Trúc Cơ cũng càng thêm khó khăn, ngươi trước hết hãy tự mình tu một cái Linh Mạch lên Trúc Cơ rồi lại nói tiếp.”

Lý Ngọc gật đầu nói :”Đa tạ Tôn trưởng lão chỉ điểm, ta đã hiểu rồi.”

Nếu tu tiên giả có Linh Mạch nhiều hơn một cái, thì khi phục dụng Thông Mạch Đan cũng như mở hộp bí mật vậy, nhưng nếu chính mình chủ động tu hành thì có thể lựa chọn Linh Mạch mình muốn tu, chỉ là nếu thật sự làm như vậy, với thiên phú của Lý Ngọc thì sợ rằng không đến ba mươi năm cũng chưa thể Trúc Cơ.

Lý Ngọc chia sẻ cùng Tôn trưởng lão một chút chuyện đã trải qua trong thời gian vừa rồi , Lão cũng yên lặng ngồi nghe, một lúc sau thì lão móc từ trong ngực ra một vật rồi đưa cho Lý Ngọc.

Đó là một đồ vật màu bạc có hình con thoi, Lý Ngọc nghi hoặc nhìn lão, không hiểu ý tứ của lão là gì.

Tôn trưởng lão bèn ném phi toa cho hắn, thản nhiên nói :”Lão phu cả đời này, sống tạm đã hơn hai trăm năm, chưa bao giờ đi tìm đạo lữ, cũng chẳng có con nối dõi, thân tộc ở trong thế thục thì đã không biết tung tích từ lâu, trong rất nhiều lứa đệ tử rời đi Bạch Vân quán, chỉ có ngươi là người đầu tiên quay trở lại đây thăm lão phu, cái phi toa này chẳng phải ngươi trông mà thèm đã lâu sao? Cho ngươi đó!”

Lúc đầu tiên nhìn thấy lão khi về đây, Lý Ngọc đã đoán được đại khái, hẳn là lão đã Kết Đan thất bại, không thì đã không già nua nhanh đến vậy.

Lý Ngọc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói ra :”Tôn trưởng lão, ngài có ân đối với ta, còn ta trở về thăm ngài lại có ý khác…”

Lời này nói ra hoàn toàn xuất phát từ nội tâm của hắn, Tôn trưởng lão cùng hắn không thân cũng chẳng quen, lại chỉ điểm cho hắn rất nhiều điều trên Tu Hành, không chỉ tặng cho hắn Phù Lục cấp cao, còn tiến cử hắn nhập môn… Phần ân tình này hắn một mực nhớ trong lòng.

Tôn trưởng lão nhìn hắn, chầm chậm nói :”Đại đạo Trường Sinh, đường đi nhiều gian khó, lão phu biết rõ ngươi là người có tình có nghĩa, nhưng Tu Tiên, hữu tình cũng không phải là chuyện tốt, mọi thứ tình nghĩa cùng lo lắng đều trở thành cản trở bước chân của ngươi, người không yêu thì tự do, kẻ vô tình thì thành tiên, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời hôm nay lão phu nói…”

Lý Ngọc vãn trầm mặc, Tôn trưởng lão lại nở nụ cười, nói ra :”Đương nhiên, đồ vật của lão phu cũng không thể lấy không, ngươi còn phải giúp ta làm một việc.”

Lý Ngọc chắp tay :”mời Tôn trưởng lão nói!”

Tôn trưởng lão nhìn lên bầu trời mây trắng lững lờ, nói ra :”con đường tiên đạo của lão phu hơn hai trăm năm, bước chân đi từ Bạch Vân quán, kết thúc cũng tại Bạch Vân quán này. Sau khi lão phu chết, ngươi hãy đốt thi thể của lão phu, rồi đem tro cốt chôn cất tại phía sau Bạch Vân quán, sau này nếu có dịp nhớ tới lão phu thì tới nơi này, rót cho lão phu một ly linh tửu, coi như là báo đáp lão phu.”

Lý Ngọc im lặng vài giây rồi gật đầu :”Được!”

Tôn trưởng lão cười vài tiếng ôi ôi, lai chắp tay đi vào phòng rồi mang theo một cái hộp đi ra, lão cũng đưa cái hộp gỗ này nốt cho Lý Ngọc, nói :”Đời người trần truij mà đến, cũng trần trụi mà đi, mấy thứ này cũng giao nôt cho ngươi, đừng quên sự tình ngươi đã đáp ứng lão phu.”

Nói xong câu này, lão lại nằm xuống ghế, lúc sắp sửa nhắm mắt lại vẫn dạn dò Lý Nococj thêm một câu:”Sau khi lão phu chết, ngươi nhất định phải đem thi thể của lão phu đốt thành tro rồi mới đrm đi chôn cất, lão phu cũng không muốn thi thể của mình bị những thằng nhóc kia trộm đi luyện thành cương thi, chết rồi cũng không được yen nghỉ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận