Yêu Nữ Dừng Tay
Chương 4: Lần đầu xuất thủ.
Có một người thân trên trần truồng , thân dưới thì có một chiếc váy lá cây sơ sài, đang bay ở độ cao …không cao lắm.
Sau khi tiến vào Tụ Khí Kỳ, thiên địa linh khí sẽ lưu trữ trong kinh mạch, giúp ngự không phi hành ở cự ly ngắn, có thể ngự không phi hành hay không, cũng là đường ranh giới giữa Dẫn Khí và Luyện Khí Kỳ.
Lý Ngọc đã bay được một lúc lâu.
Mỗi lần linh khí trong cơ thể khô kiệt, hắn lại xuống dưới khôi phục pháp lực trước, đợi đến lúc pháp lực tràn đầy, hắn lại tiếp tục trải nghiệm cảm giác ngự không phi hành này. Với một người hiện đại, chưa bao giờ trải qua thể nghiệm mới lạ này, hắn đúng là chơi không biết chán.
Lý Ngọc đang chơi quên cả trời đất, thì lúc này, ở một góc nào đó trong sơn cốc, một bóng người khác lại đang tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Khương Ly nắm chặt một gốc Linh Chi trăm năm trong tay, nhìn mấy bóng người đối diện cắn răng nói :”Họ Trần, đây là thứ ta tìm được trước!”
Đứng đối diện với Khương Ly là ba người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông đứng đầu mỉm cười khinh miệt :”Cái gì mà ngươi nhìn thấy trước, cây linh chi này ta đã thấy từ lâu rồi, chẳng qua đang để nó thành thục rồi mới đến hái, bên cạnh cây còn có chỗ ta đánh dấu lại đấy!”
Khương Ly nhìn cái dấu vết mới tinh trên cây kia, càng thêm tức giận :”ta tận mắt thấy, là ngươi vừa khắc cái dấu hiệu này”.
Người đàn ông quay lại nhếch mép cười :” các ngươi có nhìn thấy không?”
Hai người đàn ông phía sau gã không do dự đáp luôn : “không thấy.”
“Không thấy, rõ ràng lúc chúng ta tới, nơi đó đã có dấu hiệu”
Có điều không ngờ, cô gái kia lại nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của Khương Ly, vẻ mặt lộ ra sự do dự, quay đầu nhìn về phía người đàn ông cầm đầu, nhỏ giọng nói :”Trần sư huynh, hay là thôi đi, cũng chỉ là một gốc linh chi thôi, sổ tuổi cũng không nhiều, cũng chẳng đáng mấy linh tệ đâu.”
Thấy cô gái nói chuyện tỏ ý bênh vực Khương Ly, người đàn ông họ Trần trong lòng có chút tức giận, còn chẳng phải vì cô ta thấy cái tên Khương Ly này đẹp trai sao? Ở cái thế giới tôn sùng thực lực này, thì đẹp trai cũng làm được cái trò trống gì, đúng là loại phụ nữ nông cạn.
Gã họ Trần đen mặt nói “Chu sư muội, ngươi nói vậy là không đúng, đây cũng không phải là vấn đề linh tệ.”
Cô gái nghe gã nói vậy cũng biết mình không nên nói gì nữa. Nàng cũng biết Trần Minh và Khương Ly có chút thù cũ, vẫn luôn xảy ra xung đột nho nhỏ, mặc dù Khương Ly cùng Lý Ngọc đều rất đẹp trai, nàng cũng không đành lòng nhìn họ bị bắt nạt, nhưng nửa năm trước Trần Minh đã tụ khí thành công, chính thức tiến vào Luyện Khí Kỳ, thực lực đã mạnh hơn nàng một tầng, trong Quán có một ít nhiệm vụ nguy hiểm, hai người vẫn thường xuyên hợp tác mà hoàn thành đấy, nàng cũng không thể đắc tội trần Minh.
Thế nhưng nhìn thấy gương mặt đẹp trai kia đang tràn đầy khó chịu, nàng lại không nhẫn tâm, trong lòng còn dâng lên một cảm giác rất muốn bảo vệ hắn.
Nàng âm thầm nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn cam chịu, chờ tu vi của nàng cao hơn một chút, sẽ không cho phép Trần Minh kia bắt nạt họ nữa.
Trần Minh nhìn gương mặt đỏ gay vì tức giận của Khương Ly, thầm nghĩ, thật là đẹp trai, trong lòng lại càng thêm chán ghét, Không chỉ bởi vì nước Trần cùng nước Khương vốn luôn đối địch, mà một phần cũng là vì đồng đội Chu sư muội kia của hắn vẫn luôn ưu ái với hai tên “tiểu bạch kiểm” đẹp trai kia, đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là vào hai năm trước đây, lúc hắn vừa mới tới Bạch Vân Quán đã bị Lý Ngọc cùng Khương Ly đánh hội đồng…
Cho nên, sau khi hắn tiến vào Luyện Khí Kỳ liền khắp nơi nhằm vào hai tên đáng ghét này.
Gốc Linh Chi trăm năm này mặc dù chẳng đáng mấy tiền, nhưng có thể làm cho hắn thấy dễ chịu một chút.
“Đem ra đây!”
Trần Minh thò tay ra định giật gốc Linh Chi kia, nhưng không ngờ lại vồ hụt, một bóng người đột nhiên xuất hiện, đứng chắn trước mặt Khương Ly, đem hắn bảo vệ sau lưng, nhìn rõ thân ảnh kìa là ai, Trần Minh cũng ngây người.
Cái gương mặt chán ghét này hắn đương nhiên sẽ không quên, nếu muốn nói ở Bạch Vân Quán này hắn ghét nhất là ai, thì Lý Ngọc này xếp thứ hai, không ai xếp thứ một được. Dù sao trận đòn hai năm trước đây, người ra chân tàn nhẫn nhất, khiến gã phải nằm liệt giường cả tháng chính là tên này.
Chẳng qua là, nhìn bộ dáng hiện tại của Lý Ngọc khiến Trần Minh khá bối rối.
Hắn để tóc xõa, toàn thân trần truồng, thậm chí còn không đi giày, chỉ quấn quanh hông một cái váy cỏ siêu cấp ngắn, nếu không biết hắn, gã còn tưởng đây là dã nhân lạc từ đâu chui ra đấy.
Bộ dáng của Lý Ngọc cũng làm cho hai tên đàn ông còn lại choáng váng, trừ cô nàng kia.
Ánh mắt của nàng ta lúc này như dán lên trên người của Lý Ngọc, cơ bụng, cơ ngực của hắn như ẩn như hiện, khiến gương mặt xinh đẹp của nàng ta không khỏi đỏ lên.
Sau vài giây ngắn ngủi bối rối, Trần Minh khôi phục tinh thần, hỏi Lý Ngọc :”Ngươi muốn làm gì?”
“Muốn làm ngươi!”
Lý Ngọc vừa đáp lời, tay vừa đấm ra một quyền.
Từ sau khi Tụ Khí thành công, Lý Ngọc cũng đã đem toàn bộ ký ức “tiêu hóa” hết, hiển nhiên rõ ràng người trước mặt này không phải bạn bè gì, đối phương chính là hoàng tử của nước Trần, mà nước Trần là láng giềng của nước Khương , hai quốc gia này vẫn luôn không ngừng xung đột, vì vậy, ngay ngày đầu tiên tiến vào Bạch Vân Quán, sau khi hắn biết được thân phận của Khương Ly liền đến gây sự, rồi nảy sinh mâu thuẫn.
Khi đó Lý Ngọc cũng vừa mới đến, quần áo rách rưới, nhìn là biết con nhà nghèo, trừ Khương Ly ra, không có ai muốn phản ứng với hắn hết.
Người bạn duy nhất bị bắt nạt, hắn đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, thế là liên thủ với Khương Ly, tẩn cho Trần Minh một trận. Cũng bởi vì ngày đầu tiên vừa đến đã gây chuyện mà hai người đã bị Tôn trưởng lão nhốt cùng nhau trong phòng tối ba ngày, chính từ ba ngày đó đã khiến hắn và Khương Ly trở thành bạn bè chí cốt.
Ở Bạch Vân Quán, hai người vẫn dính lấy nhau như hình với bóng, nên Trần Minh cũng không có cơ hội báo thù.
Mãi đến nửa năm trước, Trần Minh đã bước vào Luyện Khí Kỳ trước hai người họ, thế là tình hình triệt để thay đổi, Dẫn Khí với Luyện Khí, chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại là tiên phàm khác biệt, từ đó về sau, hai người họ chỉ có thể đi đường vòng.
Thế nhưng họ vẫn bị Trần Minh mấy lần cướp linh dược và nhiệm vụ, có thể nói trong nửa năm qua, Lý Ngọc và Khương Ly mười phần nghẹn khuất.
Lý Ngọc dung hợp những ký ức kia, tự nhiên cũng chịu đựng cái cảm giác nghẹn khuất này, nên vừa nhìn thất Trần Minh liền không khống chế được cảm xúc.
Nếu thực lực không đủ, đương nhiên là nên cúi đầu.
Nhưng bây giờ sao hắn có thể chịu đựng ủy khuất này?
Ông đây vừa đột phá Luyện Khí Kỳ đấy.
Một quyền này kèm theo cả tiếng gió vù vù, Trần Minh cũng bị hoảng sợ, nhưng mà dù sao hắn cũng là Luyện Khí tầng một, tốc độ phản ứng rất nhanh, gần như ngay lúc Lý Ngọc vung quyền, hắn cũng lập tức vung quyền nghênh đón.
”Không biết tự lượng sức mình!”
Trần Minh hừ lạnh một tiếng, mặc dù một quyền này là vội vàng đánh trả, nhưng cách biệt thực lực giữa hai người cũng đủ bù đắp hết thảy. Lý Ngọc lại còn ra tay với gã trước, trước mặt bao nhiêu người thế này, có bẻ gãy tay hắn thì Tôn trưởng lão cũng không thể trách tội gã được.
Ầm!
Hai quyền đụng nhau, phát ra tiếng trầm đục, Trần Minh nặng nề rơi xuống mặt đất, mặt mũi tràn đầy khó tin nhìn Lý Ngọc, gã không thể tưởng tượng được vì sao hắn lại có khí lực lớn như vậy.
Lý Ngọc nắm chặt tay, một quyền này làm cho sự nghẹn khuất tích góp bấy lâu nay tiêu tán bớt một ít, nhưng tất nhiên, như vậy làm sao đã đủ. Ngay sau khi Trần Minh ngã xuống, hắn đã nhào lên trước người Trần Minh.
Trần Minh vội vàng vận chuyển pháp lực, toàn bộ cơ thể bay lên, lăng không trên cao mấy trượng, từ chỗ đó nhìn xuống Lý Ngọc.
Sự khác biệt lớn nhất giữa Dẫn Khí kỳ và Luyện Khí kỳ chính là một người có thể bay trên không, còn một người chỉ có thể đi bộ bằng hai chân dưới mặt đất, miễn là đứng ở chỗ cao hơn, cũng đã gần như đứng ở thế bất bại.
Nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Lý Ngọc cũng nhoáng một cái, vậy mà cũng bay lên không trung đến đối diện hắn, Trần Minh hai mắt trợn to, cả kinh đến lắp bắp :”Ngươi, ngươi, ngươi tụ khí thành công rồi..?”
Có thể ngự không phi hành, dĩ nhiên là đã tiến nhập Luyện Khí Kỳ.
Không - thể - nghi - ngờ!
Ý thức được điều này, trái tim hắn như bị bóp nghẹn, vô cùng bi phẫn nói :”Ngươi thật đáng chết aaaa…!”
Nhìn người mình ghét nhất tiến vào Luyện Khí Kỳ, so với việc gã bị tụt xuống Dẫn Khí kỳ còn khó chịu hơn. Trần Minh tâm đã loạn, dưới sự truy kích của Lý Ngọc chỉ có thể hốt hoảng chống đỡ, sau khi ăn mấy quyền trên mặt, thì chỉ có thể bỏ chạy, nhưng vẫn không quên gào lên một câu “Ngươi chờ đó cho ta!!”
Lý Ngọc cũng không có đuổi theo, pháp lực của hắn cũng sắp cạn kiệt, nếu đuổi theo, rất có thể sẽ bị ăn một quả phản kích.
Hắn từ trên không chậm rãi rơi xuống đất, phát hiện ra mọi người nhìn mình với biểu hiện có chút cổ quái.
Hai tên nam đệ tử Bạch Vân quán thì trợn mắt há hốc mồm, trên mặt còn có chút xấu hổ, một cô gái khác thì sắc mặt ửng đỏ, đôi mặt đẹp nhìn hắn không chớp.
Lý Ngọc cúi đầu xuống nhìn, mới ý thức được vừa rồi hắn bị cơn tức giận làm choáng váng đầu óc, quên đi tình trạng hiện tại của bản thân.
Vừa rồi, hắn còn trên đỉnh đầu họ bay tới bay lui…
Cũng may là nội tâm hắn cứng cỏi, mặt không đỏ, tim không đập, trừng mắt liếc nhìn đồng bọn của Trần Minh, tức giận nói :”Nhìn cái gì mà nhìn , cút!”
Hai người quay đầu nhanh chân chạy mất, cô gái thì ngượng ngùng cố liếc Lý Ngọc thêm cái nữa rồi mới quay người bay mất. Lý Ngọc nhìn sang Khương Ly, thấy mặt hắn cũng đỏ lựng.
Hắn đang muốn nói thì chợt thấy mông mát lạnh, vừa rồi động tác quá mạnh khiến chiếc váy tạm thời chế tác quấn quanh hông kia đã bị tuột dây, rơi trên mặt đất.
Lý ngọc cúi người xuống nhặt chiếc váy lên, buộc lại lần nữa, xong xuôi thì thấy Khương Ly đã nhắm chặt hai mắt, còn đem hai tay che kín.
Hắn lườm Khương Ly một cái, thản nhiên nói “tiểu tử ngươi làm gì vậy, cũng không phải chưa thấy qua..”
Khương Ly hừ lạnh :”cay mắt aaa”
Chờ sau khi Lý Ngọc che lại vài thứ, Khương Ly mới bỏ tay che mắt xuống, đem áo khoác ngoài cởi ra đưa cho Lý Ngọc, chính mình thì mặc một bộ quần áo lót.
Trên đường trở về Bạch Vân quán, Khương Ly bình phục tâm tình, sắc mặt có chút phức tạp nói ra :”Ngươi tụ khí thành công rồi?
Lý Ngọc khẽ gật đầu “ừ! vừa mới thành công!”
Sắc mặt Khương Ly càng thêm phức tạp, bằng hữu tốt nhất của hắn được như vậy, hắn nên cảm thấy vui mừng thay cho Lý Ngọc, nhưng trong lòng lại có một sợi phiền muộn không cách nào bỏ đi được.
Bọn hắn đến đây đã được hai năm ròng rã, chỉ còn có ba tháng ngắn ngủi, nay Lý Ngọc đã tụ Khí thành công, coi như lần này không được Phái Côn Luân chọn làm đệ tử chính thức thì về sau vẫn còn cơ hội. Còn chính mình cũng chỉ có thể rời khỏi nơi đây, trở về kế thừa hoàng vị rồi.
Lý Ngọc giống như không nhận ra cảm xúc của hắn, vẫn đang buộc buộc thắt thắt nút áo, thuận miệng cằn nhằn :”không phải nói gần đây có Ma Đạo yêu nhân ẩn hiện sao, người lại còn ly khai đạo quán, không muốn sống nữa?”
Khương Ly nắm chặt gốc Linh Chi trong tay, thì thào nói ra “Sinh nhật ngươi sắp đến rồi, ta nghĩ kiếm thêm một chút linh dược, nhỡ đâu vận khí tốt, kiếm được một gốc đủ năm, có thể đổi một viên Tụ Khí đan thì tốt rồi…” sau đó lại thở dài nói ra :“Bây giờ chắc là không cần thiết nữa…”
Bước chân của Lý Ngọc dừng lại.
Đời trước hắn nằm vùng năm năm, bên cạnh mặc dù có không ít huynh đệ, nhưng tất cả mọi người đều là kiểu bên ngoài cười ha ha, sau lưng thì mưu đồ làm thế nào để giết chết đối phương rồi thay thế địa vị, chiếm được tài nguyên của họ.
Còn chưa từng có người đối tốt với hắn như vậy.
Lý Ngọc trầm mặc một lát, mở chiếc bình ngọc mầu trắng sữa vẫn nắm trong tay ra, nói với Khương Ly :“há miệng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận