Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 20: Ta đồng ý.

Lúc Tôn trưởng lão nhìn thấy bốn người đang ở trên đài cao kia, cũng cảm thấy nghi hoặc trong phút chốc.

Trước giờ chấp sự đến lựa chọn đệ tử, đều chỉ có hai người, vậy mà hôm nay tới hẳn bốn người, nhất là thân phận của hai người trẻ đằng sau kia, càng làm cho lão khiếp sợ không thôi.

Sao bọn họ lại tới đây?

Sau giây lát ngắn ngủi nghi hoặc, Lão liền thu hồi mọi suy đoán của mình, tiến lên mấy bước đưa một trang giấy hoa tiên cho vị nam tử trẻ tuổi kia, nói ra :”Mấy vị một đường vất vả, đây là tư liệu của mười chín vị đệ tử Bạch Vân quán, kính mời xem qua.”

Trên tờ giấy hoa tiên này ghi những thứ như tên, tuổi tác, thời gian Tụ Khí, thời gian tu hành và cả tu vi hiện tại.

Nam tử trẻ tuổi nhận lấy tờ giấy hoa tiên, nhìn lướt qua một lượt ròi từ tốn nói :”Thiên phú của cái nhóm đệ tử lần này vậy mà thấp đến như vậy, không có người nào là đạt tới yêu cầu của sư môn, vậy vì sao sư muội lại nhất định phải tới đây?”

Nữ tử xinh đẹp kia khẽ nhếch miệng cười, nói ra :”Thì cũng là đang rảnh rỗi, mà ở tông môn tu hành mãi cũng buồn chán, ra hít thở không khí một chút cũng tốt…”

Nam tử trẻ tuổi kia cũng không nói gì thêm nữa, lại đưa tờ giấy cho lão giả tóc trắng nhìn, lão xem xong lại đưa cho phụ nhân cồng kềnh kia.

Sau khi đợi vị phụ nhân kia xem hết, nam tử trẻ tuổi mới nói :”trong mười mấy người này chỉ có một người xông mở được huyệt đạo thứ hai, mà lại cùng thời gian tụ khí cách gần như vậy, hẳn là do phục dụng đan dược, không phù hợp yêu cầu của tông môn, chuyến này coi như là đi không công rồi.”

Trong yêu cầu nhập môn của phái Côn Luân là nếu Tụ Khí được nửa năm, phải xông mở được ít nhất đến huyệt đạo thứ hai, hoặc là Tụ Khí trong vòng hai năm thì phải xông mở được năm huyệt đạo trở lên, mười chín tên đệ tử của Bạch Vân quán, không một ai đạt yêu cầu.

Mặc dù có một người xông mở được hai cái huyệt đạo, nhưng khoảng cách thời gian lại quá ngắn, nếu như không có mượn nhờ ngoại vật mà tự bản thân hắn tu hành được, thì chấp sự đã báo cáo lên tông môn rồi chứ không phải chờ tới hôm nay.

Lời nói của nam tử trẻ tuổi kia vừa kết thúc, vị phụ nhân cồng kềnh kia vẫn chưa nói gì, lão giả tóc trắng thì im lặng một lát rồi nói :”Nói như vậy thì quá cứng nhắc rồi, yêu cầu nhập môn cũng chỉ là để tham khảo, nếu như bọn hắn còn có điểm hơn người, cũng chưa chắc không thể phá lệ, hay là xem xét kỹ trước rồi hãy nói tiếp.”

Lão giả nói xong thì nhẹ nhàng bay từ trên đài cao xuống dưới, đi tới gần đám đệ tự đang đứng, dùng ánh mắt đánh giá từng người bọn họ, còn đám đệ tử thì đều lộ ra vẻ mặt mong chờ.

Cuối cùng, lão giả dừng lại trước mặt một vị đệ tử, cầm lấy cổ tay của hắn dò xét một phen, hỏi :”Tên của ngươi là gì?”

Vẻ mặt của vị đệ tử kia lộ rõ vẻ vui mừng, lập tức trả lời :”Hồi tiền bối, Ta gọi là Lưu Đống!”

Lão giả hỏi xong liền bay trở lại lên đài cao, nói với ba người trên đó :”Hắn nhập môn một năm tụ khí, là người Tụ Khí sớm nhất trong đám đệ tử, thủ hạ của lão phu còn thiếu một vị đệ tử sai vặt, tiểu bối này rất phù hợp với nhãn duyên lão phu, nghĩ phá lệ thu hắn nhập môn, không biết mấy vị có ý kiến gì không?”

Vị đệ tử này đã Tụ Khí từ một năm trước, đến bây giờ còn chưa xông mở được huyệt đạo thứ hai, đời này không biết có thể Trúc Cơ được hay không, hiển nhiên là không phù hợp tiêu chuẩn nhập môn.

Có điều, ba người kia cũng không đưa ra phản đối chuyện này.

Tiêu chuẩn nhập môn của phái Côn Luân cũng không phải là quá nghiêm ngặt, cứng nhắ, mỗi một vị chấp sự đến lựa chọn đệ tử đều có một cái danh ngạch ngoài định mức, chuyện này cũng coi như là thêm một phần cơ hội khác cho các vị đệ tử đang được chọn lựa.

Một số người có nhân mạch, sẽ thông qua hối lộ chấp sự để đạt được mục đích nhập môn.

Môn phái đối với loại chuyện này vẫn luôn là mắt nhắm mắt mở, dù sao thì môn phái vẫn cần đệ tử sai vặt đấy, những đệ tử này cũng không cần tu vi quá cao, chỉ cần nhanh nhẹn hiểu chuyện là được.

Chấp sự Trúc Cơ kỳ ở trong môn phái không tính là cao tầng, nhưng cũng có thể có một số đặc quyền.

Nhưng loại đặc quyền này, cũng chỉ có một lần.

Lưu Đống thành công được chọn trúng, được đám đệ tử xung quanh quăng tới một loạt ánh mắt hâm mộ, vị lão giả kia chọn Lưu Đống xong cũng không có thêm động tác gì, nên đám đệ tử lại quay sang quan sát ba người còn lại.

Bấy giờ, Vị phụ nhân có dáng người cồng kềnh kia đã có chút nôn nóng, cũng từ trên đài cao bay xuống phía dưới, đi thẳng tới chỗ bên người Lý Ngọc, mở miệng nói :”Ngươi tên là gì?”

Lý Ngọc trong lòng lộp bộp một cái, dường như nghĩ tới điều gì, cắn răng nói ra :”Thưa tiền bối, vãn bối tên là Lý Ngọc!”

Phụ nhân vẫn đang đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Một lần nữa liếm môi, nói :”Lý Ngọc, ngươi có muốn trở thành đạo lữ song tu với ta không? Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi Trúc Cơ trong vòng hai mươi năm…”

Nghe phụ nhân nói vậy, không ít nam đệ tử đều lộ ra vẻ hâm mộ trên mặt.

Chuyện xưa mà Tôn trưởng lão kể, bọn họ đều nghe hiểu, so sánh với trường sinh thì tôn nghiêm chẳng tính là gì, chỉ cần Lý Ngọc gật đầu, coi như đã ngồi vững chắc ở cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí còn có hy vọng hướng tới Kim Đan kỳ.

Chu Tử Tuyền nghe vậy, thân thể run lên, cắn chặt môi.

Lý Ngọc nhìn phụ nhân kia, lắc đầu nói ra :”Tiền bối, thật có lỗi, vãn bối đã có người yêu mến…”

Đây chính là uyển chuyển cự tuyệt, phụ nhân kia tuy thất vọng nhưng cũng không có miễn cưỡng, lại quay người bay lên đài cao một lần nữa.

Lý Ngọc không đáp ứng nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không lãng phí cơ hội ở trên người hắn.

Nội tâm Lý Ngọc thở dài, Trường sinh tất nhiên có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, nhưng rất xin lỗi, chuyện này hắn không thể nào thuyết phục được bản thân.

Chu Tử Tuyền ở bên cạnh hắn thì âm thầm thờ phảo, nở một nụ cười nhẹ.

Tôn trưởng lão ở trên đài cao nhìn xuống Lý Ngọc, phảng phất như đang thấy được chính mình ngày xưa, ánh mắt lâm vào hồi ức, một lát sau, lão khôi phục tỉnh táo, đưa tay vẫy vẫy Lý Ngọc, nói ra :”Lý Ngọc, ngươi lên đây!”

Lý Ngọc sửng sốt một chút, rồi gật đầu đi ven theo bậc thang lên trên đài.

Tôn trưởng lão nắm lấy cổ tay Lý Ngọc rồi quay sang bốn vị chấp sự nói :”Hắn tên là Lý Ngọc, là một đệ tử có thiên phú hơi tốt một chút trong đám đệ tử Bạch Vân quán, mặc dù tụ khí có chút chậm, nhưng ngoại trừ chủ tu Hỏa Linh mạch, hắn còn phụ tu Mộc Linh mạch cùng Thủy Linh mạch, bằng không tu vi sẽ còn cao hơn nữa, sau này cũng có thế hướng về phía đan đạo để phát triển…”

Coi như vì lão là quản sự Bạch Vân quán, nên lão cũng có quyền tiến cử, nhưng kết quả sau cùng vẫn phải xem quyết định của mấy vị chấp sự.

Dựa theo quy củ thì trường hợp không đủ điều kiện nhập môn nhưng lại hoàn toàn chính xác có sở trường hơn người là có thể phá lệ được lựa chọn, đồng thời cũng không chiếm cứ danh ngạch ngoài định mức, nhưng cần được đa số chấp sự đồng ý.

Nếu như hai vị chấp sự thì phải cần cả hai cùng đồng ý.

Nếu như có ba vị chấp sự, thì cần hai vị đồng ý.

Nếu như có bốn vị… vậy tất nhiên phải cần đến ba cái tán thành.

Vị lão giả tóc trắng kia đã đạt được mục đích, nhún vai tỏ vẻ không vấn đề gì, nói :”Lão phu không có ý kiến gì, xem ba vị thôi!”

Phụ nhân kia cũng không mở miệng, coi như biểu lộ thái độ.

Lý Ngọc vừa từ chối nàng trước nhiều người như vậy, đã khiến nàng mất mặt thì đương nhiên tội gì nàng phải giúp hắn.

Vị nữ tử xinh đẹp kia nhoẻn miệng cười nói ra :”Ta cũng không có ý kiến gì!”

Trong ba người đã có hai người đồng ý, một người không. Hiển nhiên, ý kiến của nam tử kia cực kỳ quan trọng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn.

Nam tử trẻ tuổi nhìn Lý Ngọc thật lâu rồi lắc đầu nói :”Tu hành chi đạo, cũng như khi đặt chân xuống đất, phải lượng sức mà đi, hạng người cao ngạo viển vông, tại trên tiên đạo nhát định không có thành tựu quá cao, để cho hắn nhập môn chẳng qua là lãng phí tài nguyên, điều này là không công bằng đối với các đệ tử khác, cho nên ta không đồng ý…”

Những lời nam tử trẻ tuổi nói rất hợp lý, cũng rất đầy đủ, rõ ràng, Tôn trưởng lão cũng không thể nói thêm điều gì.

Thế là, bị hai người phản đối nên Lý Ngọc vẫn không thể nào được tuyển vào phái Côn Luân.

Mà những lời kia của vị nam tử trẻ tuổi, trên cơ bản cũng coi như hủy đi khả năng đến phái Côn Luân của hắn sau này.

Nam tử trẻ tuổi lạnh nhạt nhìn Lý Ngọc, phái Côn Luân nhiều hay ít một đệ tử hắn vốn chẳng thèm quan tâm, đổi lại bất cứ người nào khác ở đây hắn hầu như sẽ đồng ý hết.

Chỉ có người này là không được.

Từ lúc đến đây, ánh mắt của Hứa sư muội đã đừng lại trên người hắn ta bảy lần.

Một cái lý do này đã quá đủ.

Huống hồ với gương mặt này của đối phương, đúng là đẹp trai đến mức làm cho người ta chán ghét…

Đối với kết quả này, Tôn trưởng lão cũng rất bất đắc dĩ, nhưng lão cũng không thay đổi được gì, chỉ tiếc nuối nhìn Lý Ngọc nói ra :”Ngươi đi xuống đi!”

“Chờ chút!”

Lý Ngọc quay đầu lại, thấy nữ tử trẻ tuổi kia đang nhìn hắn.

Hứa Khuynh Tâm mỉm cười nhìn Lý Ngọc, hỏi “Ngươi có nguyện ý hay không…?”

Lý Ngọc không chút do dự gật đầu :”ta đồng ý!”

Nhìn khuôn mặt tinh xảo mà khí chất lại phi phàm kia của đối phương, Lý Ngọc có hơi liếc mắt về phía Chu Tử Tuyền ở phía dưới.

Thật ra hắn vẫn luôn biết Chu sư tỷ có ý tứ với hắn.

Lý Ngọc cũng có chút hảo cảm đối với nàng, ai lại không thích ngự tỷ ôn hương nhuyễn ngọc chứ, nếu quả thật Tiên đạo vô vọng, hắn ngược lại cũng chẳng ngại trải qua một đời phàm nhân, coi như là một sự đền bù với kiếp trước ngắn ngủi.

Nhưng giờ phút này, hắn chỉ có thể khẽ thở dài trong lòng.

Xin lỗi Chu sư tỷ, chờ ta trở thành Chấp sự, sẽ quay lại đón ngươi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận