Yêu Nữ Dừng Tay
Chương 26: Cực phẩm đan dược
Mãi cho đến lúc trở lại tiểu viện, ngồi trên băng ghế đá, Lý Ngọc mới cẩn thận nhớ lại từng li từng tí quá trình luyện đan, cuối cùng mới nghĩ ra không đúng ở chỗ nào.
Thời điểm hắn thất thần nhưng vẫn vận chuyển pháp lực một cách bình ổn, nên có thể giải thích được chuyện thành đan.
Nhưng quá trình phân dịch ngưng đan, chuyển từ thể lỏng sang thể rắn, để biến thành viên đan dược hình tròn, cũng không thể hoàn thành được trong lúc thất thần.
Không có pháp lực chủ động khống chế, đan dược cũng không thể tự mình thành hình.
Chẳng lẽ vì trong tháng này hắn đã thực hành quá nhiều lần, nên đã hình thành bộ nhớ cơ bắp (1) rồi vô tình hoàn thành tất cả những bước kia.
“Ầm!”
Trong lúc Lý Ngọc đang suy nghĩ về những điều này, thì có tiếng nổ nhẹ trầm đục vang lên, mặt đất cũng có chấn động nhè nhè, hắn quay đầu nhìn sang tiểu viện bên cạnh.
Một lúc sau thì nhìn thấy Ngô Thông tập tễnh đi ra.
Tóc trên đầu hắn rối tung, cả người đầy bụi đất, trong ngực còn ôm một cái đan lô đã bị vỡ thành ba mảnh, quần áo trên người cũng rách rưới…
Lý Ngọc ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi :”Nổ lô rồi?”
Vẻ mặt của Ngô Thông méo xệch , đau khổ kể lể :”Ta luyện Chỉ Huyết đan một lần đã thành, nên tính thử luyện Hồi Khí đan xem sao, ai mà biết được…aizz, may mà ta vẫn mang theo một tấm kim cương phù bên mình, chứ không thì hôm nay sợ là đã đi luôn mà chưa kịp viết di chúc rồi.”
Một lúc sau, ở một góc nào đó trong đại điện.
Vị Trúc Cơ lão giả Hàn trưởng lão đang giận dữ chỉ vào mũi Ngô Thông mà mắng té tát :”Đầu óc của ngươi là Heo à? phẩm cấp của Chỉ Huyết đan là gì? Mà phẩm cấp của Hồi Khí đan là gì? Một tên đan đạo học đồ nho nhỏ như ngươi đi đường con chưa vững lại đã muốn bay lên trời? thế nào mà nổ lô còn không nổ chết ngươi luôn đi…”
Lão giả họ Hàn mắng một hồi mà vẫn chưa hết tức giận, cũng không biết thằng ranh con này kiếm đâu ra nguyên liệu luyện Hồi Khí đan được nhỉ? Mà cái bọn oắt con này đúng là không biết trời cao đất rộng, lỡ bọn hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì người làm chấp sự như lão chắc chắn không thoát khỏi việc phải chịu trách nhiệm.
Đệ tử chấp sự họ Triệu nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu, Chỉ Huyết đan là đan dược bất nhập lưu, nhưng Hồi Khí đan lại là nhất giai đan dược hàng thật giá thật, nếu có thể luyện chế thành công nó thì đã có thể đi tham gia khảo hạch luyện đan sư nhất phẩm, hắn ở Đan Đỉnh Phong hơn mười năm vẫn đang chỉ là học đồ, Hàn trưởng lão hơn một trăm tuổi, vẫn còn đang kẹt ở nhất phẩm, mãi chưa qua được khảo hạch đan sư nhị phẩm, mấy tên đệ tử mới này đúng là nằm mơ ban ngày.
Lão giả họ Hàn chỉ vào mũi Ngô Thông, nghiêm giọng nói :”Tự đi đến phòng tạm giam, cấm túc bảy ngày, nếu còn tái phạm thì trục xuất khỏi Đan Đỉnh phong!”
Ngô Thông bị mang đi, ủ rũ cúi đầu, lão giả họ Hàn trở lại chiếc ghế ngồi, nhấp một ngụm trà để bình phục tâm tình, sau đó lại nhìn sang phía Lý Ngọc, thái độ cũng đã khá hơn nhiều, hỏi hắn :”Ngươi có chuyện gì không?”
Lý Ngọc hành lễ đáp :”Ta đã luyện chế thành công Chỉ Huyết đan, làm phiền Hàn trưởng lão xem qua một chút.”
Hàn trưởng lão khẽ gật đầu, khen ngợi :”Tốt, mặc dù nó chỉ là đan dược bất nhập lưu, nhưng ngày đầu tiên thử nghiệm đã luyện chế thành công, cho thấy một tháng qua ngươi đã dụng tâm quan sát, đem đan dược ngươi luyện chế ra đây, lão phu giúp sẽ chỉ điểm giúp ngươi một chút…”
Lý Ngọc móc lấy chiếc bình ngọc từ trong ngực, mở nắp rồi đổ một viên thuốc ra.
Lý do an toàn, hắn chỉ mang theo một viên thuốc.
Hàn trưởng lão mới chỉ ngửi qua, đã có chút ngoài ý muốn nói :”Không tệ, đan hương nồng đậm như vậy thì phẩm chất đan dược sẽ không quá kém, ngươi luyện đan lần thứ nhất đã luyện thành trình độ này, rất tốt!”
Lý Ngọc đưa viên Chỉ Huyết đan cho Hàn trưởng lão.
Hàn trưởng lão đang nhấp ngụm trà, một tay đưa ra nhận lấy viên đan, ánh mắt híp lại đánh giá viên đan dược đỏ sậm kia, chợt nhìn thấy mấy đường đan văn như ẩn như hiện…
“Phốc…”
Lão trợn mắt lên, ngụm trà trong miệng cũng phun ra, lật đật từ ghế đứng phắt dậy.
Lý Ngọc cũng giật mình, lí nhí hỏi dò :”Hàn trưởng lão, đan dược ta luyện có vấn đề gì sao?”
Hàn Thiên Hành nhìn chằm chằm vào năm đường đan văn trên viên Chỉ Huyết Đan trong tay mình, biểu lộ không thể tin được quay sang nhìn Lý Ngọc, hỏi :”Viên đan dược này là ngươi luyện chế?”
Lý Ngọc gật đầu :”Đúng vậy, là mừa với ra lò, còn nóng hổi luôn!”
Lúc này Hàn trưởng lão cũng cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại trên viên thuốc, mà Lý Ngọc cũng không nhất thiết phải lừa lão làm gì. Lão hết nhìn viên đan dược lại nhìn sang Lý Ngọc, biểu lộ vô cùng cổ quái, giống như đang nhìn một con quái vật gì đó.
Lần thứ nhất luyện đan, thế mà luyện ra được đan dược cực phẩm, cái này không chỉ đơn giản chỉ là may mắn.
Tiểu tử này là yêu nghiệt gì? Đây lại là thiên phú luyện đan mạnh như thế nào?
Cùng một loại đan dược, nhưng trong chúng cũng có phân chia phẩm cấp.
Vô văn đan dược, hay gọi là phế đan, trong viên đan có quá nhiều tạp chất, hàm lượng tạp chất quá nhiều sẽ khiến cho viên đan không có dược hiệu, sẽ có hại lớn với người phục dụng nó.
Đan dược có một đạo đan văn, gọi là đan dược hạ phẩm, trong viên đan có khoảng ba phần dược hiệu, nó cũng có tác hại nhất định đối với người phục dụng, có thể miễn cưỡng sử dụng nếu tình huống không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Đan dược có hai đạo đan văn là đan dược trung phẩm, có khoảng năm thành dược hiệu, mặc dù cũng có đan độc, nhưng đã nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Đan dược có ba đạo đan văn là đan dược thượng phẩm, nó có khoảng bảy phần dược hiệu, đan độc cực ít, có thể yên tâm phục dụng.
Đan dược có bốn đạo đan văn là đan dược siêu phẩm, có chín thành dược hiệu, số đan độc có thể bỏ qua, coi như không tính, là đan dược trong mộng của tất cả luyện dược sư, nhưng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, người có thể luyện chế ra được đan dược siêu phẩm cao giai, đều có được địa vị vô cùng cao thượng ở trong tông môn.
Còn đan dược có năm đạo đan văn thì được gọi là đan dược cực phẩm, thành đan không có một tia tạp chất nào, dược hiệu thậm chí vượt qua cả lý luận được ghi trên đan phương, là cảnh giới chí cao của đan đạo, đối với luyện đan sư mà nói, mỗi một viên đan dược cực phẩm không chỉ đơn thuần là đan dược mà còn là tác phẩm nghệ thuật.
Hàn Thiên Hành đã có thể luyện chế ra Chỉ Huyết đan từ hơn một trăm năm trước, lấy tạo nghệ bây giờ của hắn thì kém nhất cũng có thể luyện chế ra được Chỉ Huyết đan thượng phẩm, may mắn hơn thì ngẫu nhiên sẽ xuất hiện siêu phẩm, đại khái sác xuất một phần mười.
Còn như đan dược cực phẩm có năm đạo đan văn… nói thật là lão không luyện ra được.
Luyện chế ra đan dược cực phẩm, không chỉ cần có thiên phú mà cần có vận khí nhất định, cho dù là luyện đan sư cao giai đi luyện đan dược đê giai, cũng chưa chắc đã có thể luyện chế ra được.
Cũng không phải nói là đan đạo học đồ sẽ tuyệt đối không luyện ra được đan dược cực phẩm, nhưng có thể làm ra được điểm này thì chính là thiên tài đan đạo, là hạt giống của tông môn, đan đạo tông sư tương lai, từ nhỏ đã được tông môn đắp lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng.
Một vị đan đạo học đồ vừa mới gia nhập tông môn, có thể luyện ra được loại đan dược này, thật sự là khiến lão cảm thấy xấu hổ.
Thấy Hàn trưởng lão yên lặng thật lâu, Lý Ngọc nhất thời không đoán được nguyên nhân, lại khẽ gọi :”Hàn trưởng lão?”
Hàn trưởng lão lấy lại tinh thần, khụ nhẹ một tiếng, nói ra:”Rất tốt, không tệ, lần thứ nhất đã luyện ra loại đan dược này, thiên phú đan đạo của ngươi còn cao hơn so với tưởng tượng của ta…”
Thời điểm Bạch Vân quán tuyển chọn đệ tử, lão cũng có mặt ở đó, lúc này nhớ lại hình như Lý Ngọc tu hành ba đầu linh mạch, là Hỏa, Thủy, Mộc, mà ba loại linh mạch này kết hợp lại trên một mạch đan đạo, có được ưu thế rất cao.
Nếu như lão đoán không sai thì Linh hồn của Lý Ngọc hẳn cũng mạnh mẽ hơn so với những đệ tử Luyện khí cảnh bình thường khác, đủ loại nhân tố cùng hợp lại, cũng chưa chắc không có khả năng ra lò đan dược cực phẩm.
Mà có thể đem đan dược đê giai luyện chế ra đến trình độ này….
Tiểu tử này, đúng chuẩn cơm mẹ nấu là một nhân tài…
Nhưng mà, đan dược cực phẩm Chỉ Huyết đan, vẫn chỉ là đan dược bất nhập lưu.
Hàn Thiên Hành nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lý Ngọc thở dài, trong lòng âm thầm thở dài, không khỏi tiếc hận.
Thiên tài dạng này là trời sinh đan đạo đại sư, chỉ tiếc là thiên phú tu hành của hắn quá kém, Tuy đối với luyện đan sư, năng lực luyện đan là điều quan trọng nhưng tu vi cũng không thể thiếu được.
Luyện khí kỳ vĩnh viễn không thể luyện chế ra đan dược cấp hai.
Mà lấy thiên phú của hắn thì đời này tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan, mà luyện đan sư tam phẩm Kim Đan kỳ , tuy bên ngoài là khá hiếm có, nhưng ở Côn Luân thì chưa từng thiếu thiên tài đan đạo, tam phẩm luyện đan sư trong tông môn có nhiều vô kể, thêm hay thiếu một cái Lý Ngọc cũng không quan trọng.
Ưu thế của hắn nằm ở ba đầu linh mạch, nếu như ba mạch cùng tu thì khẳng định hắn không đến được Kim Đan, mà nếu chỉ tu một đầu thì hắn cũng chẳng khác gì một luyện đan sư bình thường khác.
Bởi vì nguyên nhân ba đầu linh mạch của hắn, con đường mượn nhờ đan dược để đột phá cũng bị hắn chặt đứt rồi.
Vì Lý Ngọc không phải là những thiên kiêu kia, tông môn cũng sẽ không lãng phí tài nguyên ở trên người hắn.
Hàn trưởng lão vẫn rất là thưởng thức Lý Ngọc, lão đem cất viên đan dược kia đi và nói :”Viên đan dược này liền để lão phu thu lại làm kỷ niệm đi, nhiệm vụ luyện đan tháng này của ngươi thì xem như đã hoàn thành.”
Chỉ Huyết đan không tính là gì với lão, nhưng cực phẩm Chỉ Huyết đan cũng rất khó gặp được, nó cũng như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhật, đối với lão, một vị đan sư nhất giai vẫn có giá trị cất giữ.
Lão cũng không có lấy không của Lý Ngọc, mà chắp tay sau lưng đi vào trong một gian thạch thất, lúc đi ra đem theo một cuốn sổ khá dày đưa cho Lý Ngọc, nói ra :”Đây là một chút tâm đắc luyện đan của lão phu trong những năm qua, ngươi xem xong rồi nhớ trả lại cho lão phu!”
Mặc dù Hàn trưởng lão chỉ là nhất phẩm luyện đan sư, nhưng cũng đã đụng đến ranh giới cánh cửa nhị phẩm, tâm đắc luyện đan của lão đối với một người vừa mới tiếp xúc đến đan đạo như Lý Ngọc quả thật là rất có ý nghĩa tham khảo, tránh cho hắn đỡ phải đi rất nhiều đường vòng.
Lý Ngọc đưa hai tay ra nhận, nói ra lười cảm kích xuất phát từ nội tâm :”Đa tạ Hàn trưởng lão…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận