Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 29: Người tốt Lý Ngọc

Lý Ngọc ngồi ở trong sân, thở một hơi thật dài.

Hắn cuối cùng hiểu được ánh mắt tiếc hận mà lúc trước Hàn trưởng lão nhìn hắn.

Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao có rất ít người ở Tu tiên giới tu nhiều Linh Mạch cùng một lúc, Thông Mạch đan xung kích huyệt vị là ngẫu nhiên đấy, không phải thiên tài đỉnh cấp, không có tông môn đắp tài nguyên vun trồng, thì tu nhiều hơn một đầu linh mạch chính là tăng gấp đôi độ khó đến Trúc Cơ, ai dám làm như vậy?

Tâm tình ủ dột trong một lúc, Lý Ngọc hít thở sâu một cái, miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười.

Sự tình đã phát sinh, không cách nào thay đổi, không đáng phải thở ngắn thở dài.

Bất kể là nhân sinh hay là tu hành đều cần hướng về phía trước.

Đè một chút suy nghĩ xuống, Lý Ngọc quay trở về phòng, ngồi xuống nhắm mắt tu hành.

Nhưng rất nhanh hắn đã mở mắt ra.

Hắn không có lòng dạ nào mà tu hành lúc này.

Điều này chủ yếu là vì hắn vừa phục dụng Thông Mạch đan để phá cảnh, uống vào một cái liền phá cảnh, quá là thuận lợi rồi.

Thuận lợi đến mức Lý Ngọc không thể tin nổi.

Hắn cần mẫn chăm chỉ tu hành bốn tháng, không bù được mấy giây của viên đan dược to bằng ngón tay cái này, cho dù là ai trải qua điều này đều khó có thể sinh ra tâm lý so sánh chênh lệch.

Khó trách luyện đan sư có địa vị cao thượng như vậy ở Tu Tiên giới, nếu có một vị luyện đan sư nhị phẩm chuyên vì hắn luyện dược, thì hắn cũng không cần phải chính mình tu hành trong giai đoạn Luyện Khí kỳ của mình, chỉ cần cắn thuốc là một đường vọt tới tầng chín.

Hắn tu hành vốn đã muộn, lại có nhiều hơn hai đầu linh mạch so với người khác, Trúc Cơ càng khó hơn gấp bội, muốn đuổi theo những thiên tài kia nhất định phải kiếm được đầy đủ Thông Mạch Đan.

Một lát sau.

Trong một đại điện ở Đan Đỉnh Phong, Lý Ngọc cung kính đem quyển sổ kia trả lại cho Hàn trưởng lão, mồi mới nói :”Hàn tiền bối, ta đã luyện chế thành công Chỉ Huyết Đan, có thể tiếp tục luyện chế những đan dược khác hay không?”

Hàn Thiên Thành cười cười, nói ra :”Đương nhiên có thể!”

Trên một đạo luyện đan này, Lý Ngọc rõ ràng có thiên phú kinh người, mà lão xem như nhất phẩm luyện đan sư của môn phái, hưởng thụ tài nguyên của tông môn, thực ra mỗi tháng cũng có nhiệm vụ luyện chế đan dược đấy.

Mỗi một tháng, Hàn Thiên Hành cần phải giao cho tông môn không ít đan dược, trong đó có cả đan dược cấp thấp lẫn cấp một, một ít đan dược cấp thấp bình thường hắn sẽ không tự tay luyện chế mà sẽ giao cho thủ hạ đệ tử làm.

Chỉ là những thằng nhóc kia đều có thiên phú luyện đan không cao lắm, mỗi tháng lão đều phải tự thân xuất thủ để luyện bù số lượng không đủ kia, lão vẫn vẫn luôn ước gì có người giúp lão làm việc.

Một khắc đồng hồ sau, Lý Ngọc vuốt ve một đống dược liệu trong tay, vui vẻ trở về chỗ ở của mình.

Hắn từ chỗ của Hàn trưởng lão, nhận được nhiệm vụ luyện chế đan dược.

Lần này hắn cần luyện chế là Giải Độc đan, đây cũng là một loại đan dược cấp thấp bất nhập lưu, độ khó khi luyện chế cũng tương đương so với Chỉ Huyết đan, Hàn trưởng lão cho hắn năm phần tài liệu.

Hắn chỉ cần dùng năm phần tài liệu này luyện chế ra được mười viên Giải độc đan trung phẩm trở lên coi như hoàn thành.

Trên lý thuyết thì một phần tài liệu nhiều nhất luyện chế ra được mười viên thuốc, nhưng cái này chỉ tồn tại trên lý thuyết, trên thực tế thì trong khi thao tác sẽ có thể vì một điểm nhỏ sơ xuất nào đó liền dẫn đến luyện chế thất bại, hoặc một lò chỉ có thể cho ra số đan dược hợp cách ít hơn vài viên.

Có thể sử dụng năm phần tài liệu luyện chế ra mười khỏa giải độc đan trung phẩm, cùng đã là một đan đạo học đồ hợp cách.

Lý Ngọc dựa theo trình tự luyện đan, chuẩn bị xong vật liêu rồi bắt tay vào luyện chế.

Lần này hắn tập trung tinh lực, nín hơi ngưng thần, ngoài ý muốn không bị thất thần nữa.

Gần nửa canh giờ sau, Lý Ngọc mở lò đan ra, trong đó có tám viên đan dược màu trắng.

Trong đó có một viên, trên đó có bốn đạo đan văn, còn lại bảy viên thì đều là ba đạo.

Mặc dù chỉ cho ra lò được tám viên thuốc, mà lại không có một viên nào là cực phẩm, nhưng Lý Ngọc đã rất thỏa mãn rồi, dù sao đây cũng là do hắn tự tay luyện chế ra, tự bản thân trải qua tất cả quá trình luyện đan, Lý Ngọc mới cảm nhận được sự thuận buồm xuôi gió của quá trình luyện đan khi đả thông ba đầu linh mạch.

Mà theo hắn biết thì bình thường luyện đan học đồ luyện đan lần thứ nhất, một lò có thể có một viên đan có một đạo đan văn đã là rất khá rồi.

Tỉ lệ thành đan của Lý Ngọc so với đệ tử chấp sự ở đây mấy năm còn cao hơn nhiều.

Đây có thể là “Thất chi Tang du, Thu chi Đông ngưng” (1)

Chẳng qua hắn chỉ là đem kỹ năng tu hành tất cả đều ném vào bên trên luyện đan thôi.

Bốn phần tài liệu sau đó, Lý Ngọc cũng kiên trì tự mình luyện chế.

Không có tiến vào trạng thái thất thần kia, theo số lần luyện chế tăng lên, thủ pháp luyện đan của hắn cũng càng thêm thuần thục,bắt đầu từ phần tài liệu thứ hai, mỗi lò hắn đều luyện thành công mười viên thuốc, phẩm chất cũng đều là thượng phẩm, ngẫu nhiên còn xuất hiện mấy viên siêu phẩm có bốn đạo đan văn.

Còn đan dược cực phẩm thì hắn đều không có luyện chế ra được viên nào.

Khó trách khi Hàn trưởng lão nhìn thấy viên Chỉ Huyết đan cực phẩm kia xong liền bị mất bình tĩnh như vậy, điều này cũng làm cho Lý Ngọc đối với ấn ký đan lô ở ngực của mình càng thêm tò mò. Đan lô có thể tự mình luyện đan mà cho ra đan dược tất cả đều là cực phẩm, hắn căn bản chưa từng nghe qua.

Lý Ngọc âm thầm quyết định, sau này luyện đan, nếu có thể tự mình động thủ thì vẫn cố gắng hết sức tự mình làm, trước đó khi hắn Luyện chế Chỉ Huyết đan để bán ra thì cũng chưa có suy tính qua, kỳ thực đan dược cực phẩm cũng quá chói mắt rồi, ngẫu nhiên xuất hiện còn được chứ lần nào cũng là cực phẩm đan dược sẽ gây nên sự chú ý của người khác.

Giữa trưa ngày thứ hai, Lý ngọc cầm lấy bình ngọc chứa tám viên đan được luyện chế trong mẻ đầu tiên đi đến chỗ Hàn trưởng lão.

Hắn đem đan dược giao cho Hàn trưởng lão, giọng áy náy nói ra :”Thật có lỗi Hàn tiền bối, ta chỉ luyện chế dược tám viên thuốc, còn thiếu hai viên…”

Hàn Thiên Hành nhận lấy bình đan, nhìn qua một chút rồi khá hài lòng nói ra :”Đúng vậy, bảy viên thượng phẩm, một viên siêu phẩm, không có viên nào dưới thượng phẩm, đã hoàn toàn vượt ra khỏi lão phu đoán trước, xem ra ngươi không chỉ có tu hành ba linh mạch mà lực lượng linh hồn cũng vượt xa đan sư…”

Nói đến ba linh mạch, Lý Ngọc cũng cảm thấy có một chút đâm tâm.

Nhưng nửa câu sau của Hàn trưởng lão lại làm cho Lý Ngọc nghĩ đến một việc, nếu lúc cái lò đan kia hấp thu linh dược sẽ trả về cho hắn một bộ phận linh lực, thì có phải hay không khi nó hấp thu quỷ vật cũng trả về cho hắn một bộ phận lực lượng linh hồn?

Lần sau sặp quỷ vật hắn phải cẩn thận cảm thụ một chút mới được.

Đối với thành quả của Lý Ngọc, Hàn trưởng lão vẫn rất hài lòng, còn cho hắn mười cái linh tệ xem như ban thưởng.

Lão cũng không có hỏi xem Lý Ngọc dùng bao nhiêu phần tài liệu, vì năm phần tài liệu mà luyện ra tám viên đan dược có phẩm chất cao như thế nào, đã có trình độ vượt xa đám luyện đan học đồ, thậm chí có thể nói là ưu tú, đệ tử dưới tay hắn có người đã nhập môn vài chục năm rồi còn chưa làm tốt bằng Lý Ngọc.

Trên một đạo luyện đan này, Thủy, Hỏa, Mộc ba linh mạch quả nhiên có được ưu thế trời ban, đáng tiếng về việc tu hành của hắn sẽ không thuận lợi như vậy.

Cảm khái một câu xong, Hàn Thiên Hành lại cho Lý Ngọc thêm mười phần tài liệu, có Lý Ngọc chia sẻ công việc cùng, lão sẽ tiết kiệm được thời gian và tinh lực để chuẩn bị cẩn thận cho việc khảo hạch luyện đan sư nhị phẩm. Địa vị tại tông môn có thể tăng thêm một chút, đời này liền có hy vọng Kim Đan rồi.

Lưu Đống đứng ở phía sau lão, nhìn bóng lưng rời đi của Lý Ngọc, cảm thán nói :”Thật không nhìn ra, thiên phú luyện đan của Lý Ngọc lại cao như vậy…”

Hàn Thiên Hành liếc nhìn hắn nói :”Mỗi người đều có tạo hóa riêng của mình, ngươi không cần hâm mộ người khác, đi theo bên người lão phu, học tập cho giỏi đan đạo, đời này cũng có khả năng Trúc Cơ đấy, vì để ngươi có thể tiến vào Côn Luân, gia tộc của ngươi đã bó ra không ít công sức đâu…”

Lý Ngọc cầm tài liệu luyện đan đi, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

Mười phần tài liệu, cuối cùng chỉ cần giao cho Hàn trưởng lão hai mươi viên đan dược là được, hắn có thể giữ lại tám phần, cộng thêm lần trước luyện chế, lại có thể đổi được một viên Thông Mạch đan.

Nếu như ngày nào cũng có loại chuyện tốt như thế này, không tới ba năm là hắn có thể Trúc Cơ thành công.

Lý Ngọc đang âm thầm tưởng tượng thì bỗng nhiên có một thân ảnh từ bên cạnh đi tới, ôm lấy bờ vai của hắn, nhỏ giọng hỏi :”Lý Ngọc, Lý Ngọc! Xác xuất luyện chế thành công Chỉ Huyết đan của ngươi thế nào?”

Người đến là Triệu sư huynh, cũng là chấp sự phụ trách dạy bảo những đệ tử mới bọn hắn luyện đan.

Lý Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói :”Cũng không tệ lắm, một phần tài liệu đại khái có thể luyện chế ra hai viên đan dược thượng phẩm.”

Triệu sư huynh nghe xong trong lòng xấu hổ, một phần tài liệu hắn cũng có thể luyện chế ra hai viên thuốc, nhưng chất lượng đều là trung phẩm, vận khí không tốt có thể xuất hiện hạ phẩm, một tháng Hàn trưởng lão giao nhiệm vụ luyện đan, hắn cơ bản đều không thể hoàn thành, mỗi lần đều phải dùng linh tệ bù vào.

Một tháng trước hắn còn đang dạy Lý Ngọc luyện đan, một tháng sau Lý Ngọc đã bỏ hắn ở xa lắc phía sau.

Có một số ít người, trời sinh ra là để ăn chén cơm này đấy.

Nghĩ tới đây, hắn càng thêm nhiệt tình đối với Lý Ngọc, hay tai càng ôm chặt bờ vai của Lý Ngọc, thân mật nói ra :”Lý sư đệ, ngươi cảm thấy ta đối xử với ngươi thế nào?”

Lý Ngọc đáp :”Tạm được.”

Triệu sư huynh đổi với hắn cũng không có gì đặc biệt so với các đệ tử khác.

Triệu sư huynh ngượng ngùng cười cười, nói ra :”lần thứ nhất gặp ngươi ta đã biết ngươi không giống với đệ tử khác, sư huynh có thể cầu ngươi một việc được không? Ngươi có thể giúp sư huynh luyện vài lô đan dược…”

Lý Ngọc sửng sốt :”Gì cơ!”

Triệu sư huynh lập tức nói :”Yên tâm, sư huynh sẽ không để ngươi làm không công, mười viên Chỉ Huyết đan sư huynh cho ngươi mười lăm linh tệ, so với Hàn trưởng lão cho ngươi còn nhiều hơn, sư đệ thấy sao?”

Đây đúng là buồn ngủ gặp gối đầu, Lý Ngọc còn đang lo vật liệu không đủ thì có người tìm tới cửa.

Mười lăm linh tệ mặc dù không nhiều, nhưng một phần tài liệu ở nơi này của hắn chính là một trăm linh tệ, dù là Triệu sư huynh không trả hắn tiến công hắn cũng là cầu còn không được.

Mặc dù trong lòng đang mừng thầm, như ngoài mặt Lý Ngọc vẫn tỏ vẻ do dự, thấp giọng nói :”Thế nhưng là ta còn muốn tu hành, sợ là không có nhiều thời gian…”

Triệu sư huynh nói thêm :”Lý sư đệ, ngươi có chỗ không biết, tại tông môn thì linh tệ mới là quan trọng nhất, chính mình tu hành quá chậm, không bằng tích lũy linh tệ đổi lấy Thông Mạch đan, một viên liền đả thông được một huyệt đạo, bù đắp được mấy tháng khổ tu của ngươi…”

Lý Ngọc tựa hồ như bị thuyết phục, do dự nói :”Mười lăm linh tệ…”

Triệu sư huynh vội nói :”Hai mươi, hai mươi mai linh tệ, Lý sư đệ ngươi nhất định phải đáp ứng ta.”

Trong lòng hắn có dự định, mặc dù hai mươi linh tệ khiến hắn có chút xót của, nhưng mỗi tháng không hoàn thành nhiệm vụ thì Hàn trưởng lão sẽ lấy của hắn năm mươi linh tệ, suy cho cùng thì hắn vẫn còn lãi đấy.

Lý Ngọc suy nghĩ một lúc, dường như bị linh tệ thuyết phục, gật đầu nói :”…vậy được rồi.”

Triệu sư huynh cảm động, cầm lấy tay Lý Ngọc nói :”Lý sư đệ, ngươi thật là một người tốt, sau này tại Đan Đỉnh Phong, sư huynh sẽ bảo kê ngươi, có ai khi dễ ngươi, ngươi liền báo tên của ta ra…”

----

“Thất chi Tang du, Thu chi Đông ngưng” (1) : cùng nghĩa với "sớm mất chiều được", "tái ông thất mã"... đây là chỉ việc Lý Ngọc có thiên phú tu hành khá tệ nhưng lại có thiên phú cực cao ở Luyện đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận