Yêu Nữ Dừng Tay
Chương 16 : Thiên linh mạch.
Bạch Vân sơn mạch.
Một nơi nào đó bên dòng suối.
Có hai bóng người đang đứng trên tảng đá lớn bên cạnh dòng suối, cách đó không xa còn có một con hổ trắng nhỏ đang nhảy nhót đuổi theo đàn bướm.
Trước đó Lý Ngọc đã đáp ứng Khương Ly, sẽ dạy nàng cách thực chiến, nên hôm nay khi hắn đi ra ngoài tu hành cũng dẫn nàng theo luôn.
Đối với tu tiên giả mà nói, tu hành pháp lực đương nhiên là điều quan trọng nhất, nhưng cận thân chiến đấu cũng không phải là không có tác dụng. Nhất là trong tầng lớp tu tiên giả cấp thấp, tầm quan trọng của thể thuật thậm chí còn quan trọng hơn pháp thuật.
Dưới sự gia trì của pháp lực, tốc độ và sức mạnh của con người sẽ có sự tăng trưởng đáng kể, nên bất cứ một tu tiên giả có tu vi luyện khí kỳ bình thường nào cũng không hề thua kém các võ lâm cao thủ trong thế tục.
Tuy nhiên, vì họ không có kinh nghiệm thực chiến, cũng không được học tập bài bản,nên hầu hết họ cũng chỉ được coi là võ phu, không có cách nào có thể phát huy hết sức mạnh của bản thân, nếu họ để các vị võ lâm cao thủ thế tục kia tiếp cận được ở khoảng cách gần, có thể ngay cả cơ hội thi triển pháp thuật cũng không có.
Trước tiên Lý Ngọc dạy Khương Ly mấy động tác boxing, khuỷu tay, và mấy động tác bắt, giữ, quăng, ném…cơ bản. Sau khi nàng luyện tập đã vào khuôn mẫu thì sẽ để cho nàng tiến hành luyện tập thực chiến sơ bộ.
Lý Ngọc xắn ống tay áo len, nói với Khương Ly :”kế tiếp, ta sẽ từ chính diện công kích ngươi, ngươi thử dùng chiêu mà ta vừa dạy ngươi toàn lực phản kích xem thế nào.”
Khương Ly gật đầu, kích động muốn thử nói :”tới luôn!”
Lý Ngọc cũng không có bất kỳ cảnh báo nào, đấm thẳng vào mặt Khương Ly.
Hắn dùng tay trái ra quyền, Khương Ly dựa theo những gì Lý Ngọc đã dạy, dùng cẳng tay phải ngăn cản, thuận thế dùng sức đẩy từ ngoài vào trong, Lý Ngọc chỉ cảm thấy có một lực rất lớn đánh tới, thân thể mất cân bằng, lảo đảo một cái, ngay lúc này Khương Ly đã thuận thế vòng khuỷu tay ra sau, đánh thẳng vào gáy hắn, Lý Ngọc dính đòn ngã xuống đất.
Khương Ly cực kỳ hưng phấn, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, tuy rằng nàng cũng có chút kinh nghiệm ẩu đả, nhưng với trình độ cỡ vương bát quyền của nàng thì mắt nhìn vẫn là có, trước đây nàng cùng với Lý Ngọc đánh nhau thì toàn chơi kiểu “loạn đấu”, còn động tác hôm nay Lý Ngọc dạy nàng thì chẳng những đơn giản gọn gàng và còn thực dụng nữa.
Khương Ly nhìn Lý Ngọc đang nằm sấp trên mặt đất, khẽ đá nhẹ vào hắn, nói :”Đứng dậy đi, ta biết là ngươi đang nhường ta, nhưng cũng không cần diễn sâu như thế…”
Lý Ngọc nằm trên bãi cỏ, đầu ong ong.
Một cùi chỏ mà Khương Ly vừa thúc vào gáy hắn kia, mém chút nữa thì tiễn Lý Ngọc đi gặp Hoàng tổ mẫu của Trần Minh luôn rồi.
Lý Ngọc thật sự không tính trước được là sức lực của Khương Ly lại mạnh đến vậy. Mặc dù hắn đã điều động pháp lực từ hai huyệt đạo đến phòng ngự, nhưng vẫn bị nàng đánh bất ngờ, chưa kịp phòng bị gì đã sấp mặt.
Phần gáy trên cơ thể người là nơi dễ bị tổn thương, nếu bị tác động quá mạnh có thể dẫn đến tử vong.
May mắn là tiểu Bạch hổ đã tặng hắn hẳn ba gốc linh dược, làm cho tu vi của hắn tăng lên rất nhiều, nếu không một kích vừa rồi có thể đã lấy mạng hắn, sau này hắn cũng chỉ có thể chuyển sang quỷ tu.
Lý Ngọc đỡ gáy, chật vật từ dưới đất đứng lên, khó tin hỏi Khương Ly :”tiểu tử nhà ngươi đả thông mấy huyệt vị rồi?”
Sức mạnh của tu tiên giả liên quan rất nhiều đến tu vi, cỗ lực lượng vừa rồi mà Khương Ly bộc phát kia, chắc chắn không phải là lực lượng của một người mới chỉ đả thông được một huyệt vị, thậm chí nó không phải là sức mạnh mà tu vi Luyện Khí tầng một nên có.
Khương Ly vô tội nhìn Lý Ngọc, thật thà đáp :”là một huyệt vị mà…”
Lý Ngọc cơ bản không tin, khăng khăng nói :”có cái rắm tầng một ấy, tiểu tử ngươi có phải giấu ta vụng trộm tu hành không?”
Khương Ly bất đắc dĩ nói :”Thật sự, ta không có lừa ngươi, ta còn chưa thử xông huyệt vị thứ hai đâu..”
Tu hành giả trong thời gian Luyện Khí kỳ, mỗi lần muốn xông mở một huyệt vị đều sẽ có cảm giác rõ ràng. Khương Ly cũng không có khả năng lừa dối hắn, nàng cũng không phải là người sẽ lén lút tu hành, ngày nào nàng cũng cùng hắn xuống núi chơi, ăn cái này, uống cái kia…
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của nàng, Lý Ngọc cũng hơi bối rối.
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, rồi bảo nàng :”Ngươi dùng toàn bộ pháp lực, phóng ra một cái hỏa cầu thuật cho ta xem..”
Khương Ly nghe lời, điều động pháp lực thi triển Hỏa cầu thuật, đập vào bãi đất trống cách đó không xa.
Ầm ầm!
Một quả cầu lửa có kích thước bằng cái chậu rửa mặt xuất hiện đập mạnh xuống đất, chỗ đó liền bị nổ tung ra một cái hố to khoảng một trượng, trong phạm vi đó đều là dấu vết cháy đen.
Cái động tĩnh kinh khủng này khiến cho tiểu Bạch Hổ đang chơi đùa cách đó không xa giật nảy mình.
Lý Ngọc thì càng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Hắn chủ tu Hỏa Linh mạch, Khương Ly tu chính là Thủy Linh mạch, vậy mà với thực lực hiện tại của hắn, có phóng thích ra Hỏa cầu thuật sợ là uy lực còn chưa bằng một nửa của Khương Ly, điều này chứng tỏ, pháp lực của Khương Ly ít nhất cũng phải gấp bốn lần hắn, chí ít phải là Luyện Khí tầng hai.
Lý Ngọc nhìn Khương Ly chằm chằm, ngiêm túc hỏi nàng :”Ngươi đã tụ khí từ lâu rồi đúng không?”
Hắn hoài nghi Khương Ly đã tụ khí từ lâu, chỉ vì chiếu cố đến cảm xúc của hắn nên mới một mực giấu diếm, với hiểu biết của hắn về Khương Ly thì tiểu tử… tiểu tử giả mạo này có thể sẽ làm như thế.
Vẻ mặt của Khương Ly càng thêm vô tội, vội vàng giải thích :”Làm sao có thể chứ, ngươi quên là ta tụ khí so với ngươi còn muộn hơn, mà Tụ Khí Đan kia vẫn là ngươi cho ta đấy, ngươi quên rồi?”
Lý Ngọc mím môi, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Hắn đương nhiên sẽ không quên chuyện Tụ Khí Đan.
Nếu đúng là Khương Ly tụ khí cùng ngày với hắn, vậy có nghĩa là trong vòng chưa đầy một tháng kia, nàng đã tu hành một phát đến thẳng tầng hai, còn Lý Ngọc hắn mới chỉ phá vỡ thêm một huyệt đạo, mà còn phải dựa vào uống thuốc…
Đây là thiên phú cỡ nào?
Lý Ngọc căn bản không thể tưởng tượng được.
….
Bạch Vân quán.
Tôn trưởng lão vẫn đang lười biếng nằm phơi nắng trên ghế xích đu.
Bỗng, lông mày của lão chợt nhướng lên.
Lão cảm nhận được một đệ tử có tu vi Luyện khí tầng hai đi vào tiểu viện này.
Tất cả đệ tử trong Bạch Vân quán này đều có tu vi là Luyện Khí tầng một, hơn nữa hầu hết đều chỉ là mới đả thông một huyệt vị. Có thể đả thông được hai huyệt vị đã xem như ưu tú, Lý Ngọc có kỳ ngộ đả thông được ba đầu Linh mạch nhưng cũng còn lâu mới đến Luyện Khí tầng hai.
Chỉ có đệ tử chính thức của tông môn, mới có tu vi này.
Nhưng đệ ử chính thức của tông môn đến Bạch Vân quán làm cái gì?
Tôn trưởng lão chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy hai người đang đi về phía lão, một người là Lý Ngọc, còn người kia….
Khi nhìn rõ bóng dáng kia, thân thể Tôn trưởng lão chấn động, ánh mắt vô cùng khiếp sợ, cả người trực tiếp bật từ ghế lên, trong nháy mắt lão đã xuất hiện bên cạnh Khương Ly, vươn bàn tay khô gầy ra, nắm lấy cổ tay của nàng.
Nhưng tiếp đó, vẻ mặt của lão bỗng thay đổi, từ kinh ngạc chuyển sang mừng như điên, liên tục nói :”Thiên Linh mạch, là Thiên Linh mạch, tốt quá rồi, không nghĩ tới Bạch Vân quán ta lại xuất hiện một vị có Thiên Linh mạch, haha Kim Đan của lão phu, có hy vọng Kim Đan rồi…”
Khương Ly thì vẫn không hiểu gì, còn Lý Ngọc thì đã xác nhận được suy đoán trong lòng.
Trong thời gian vừa qua, hắn đã nắm được kiến thức của Tu tiên giới, đã sớm nghe qua danh tiếng của ba từ Thiên Linh Mạch này.
Trên thực tế, tất cả mọi người trên thế giới này đều có năm linh mạch, chỉ là hầu hết đều có thiên phú quá thấp, cơ thể không thể chứa đựng được linh khí, cũng không có cách nào nào để bước vào con đường tu tiên, thiên phú tốt hơn một chút thì có thể đặt chân vào tiên đạo.
Khi yêu nữ kia cứu Lý Ngọc, phát hiện ra hắn có thiên phú tu hành nên mới đưa hắn đến nơi này.
Đối với đại đa số tu tiên giả mà nói, bảy mươi hai huyệt vị của mỗi linh mạch đều giống như bảy mươi hai cửa ải, mà họ cần phải mở ra từng cánh cửa một, rồi từ đó đả thông toàn bộ linh mạch. Nhưng trên đời này luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mà cái ngoài ý muốn này chính là Thiên Linh mạch.
Người có Thiên Linh mạch, có thể gọi là con cưng của Tiên Đạo, trong cơ thể họ có một đầu hoặc mấy đầu Linh mạch vốn dĩ đã không tồn tại cửa ải, chỉ cần khai mở huyệt đạo đầu tiên thì coi như đã đả thông toàn bộ Linh mạch.
Thực lực của tu tiên giả được quyết đinh bởi số lượng pháp lực trong cơ thể, Linh mạch chính là vật chứa, mà giai đoạn trước tu hành chính là đả thông kinh mạch, mở rộng linh mạch, khiến cho “vật chứa” có thể dung nạp càng nhiều hơn pháp lực.
Người bình thường đả thông linh mạch cần mở từng huyệt vị một, như là mở từng cánh cửa này đến cánh cửa khác cho đến khi mở hết toàn bộ. Còn người có Thiên Linh mạch thì từ giây phút tụ khí thành công kia trở đi, liền đã là luyện khí đỉnh phong, chỉ cần từ từ tích lũy pháp lực, tự nước chảy sông.
Mà chỗ tốt của Thiên Linh mạch không chỉ ở mỗi thời kỳ Luyện Khí.
Bờ vì Trúc Cơ kỳ cũng vẫn là đang tu hành linh mạch, cho nên người có Thiên Linh Mạch không chỉ không có bình cảnh ở Luyện Khí kỳ mà Trúc Cơ Kỳ cũng không có, bọn họ chỉ cần thời gian ngắn ngủi vài năm, cũng chẳng cần dựa vào đan dược, dễ dàng tu đến tận Trúc Cơ đỉnh phong, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng con cưng của Tiên Đạo.
Để đến cảnh giới này, Tôn trưởng lão mất hơn hai trăm năm.
Lý Ngọc cuối cùng cũng đã hiểu được cảm giác của Khương Ly khi hắn tụ khí thành công.
Đây là một loại tâm lý phức tạp, kiểu vừa sợ anh em sống khổ sở, vừa sợ anh em tiền đồ vô lượng.
Trước đây cả hai đều có thiên phú không ra gì, Khương Ly cũng chưa có tụ khí, cùng lắm thì Lý Ngọc lừa gạt tài nguyên từ yêu nữ Ma Đạo kia để nuôi nàng, nhưng bây giờ Khương Ly lắc mình biến hóa, biến thành con cưng của Tiên Đạo, tương lai rộng mở.
Mà chính mình có thể bước vào phái Côn Luân được hay không còn chưa biết.
Tôn trưởng lão còn đang ngửa mặt lên trời cười dài, tựa như người có Thiên Linh Mạch là lão chứ không phải Khương Ly vậy.
Lý Ngọc có thể hiểu được tâm tình hưng phấn của lão, Thiên tài như Khương Ly đây, cho dù là phái Côn Luân cũng không có nhiều, mỗi một vị đều là hy vọng tương lai của cả tông môn, Tôn trưởng lão là quản sự của Bạch Vân quán, có công lao khai quật được một vị thiên tài như vậy cho tông môn, cũng là một công lớn.
Quả nhiên, sau khi cười đủ rồi, Tôn trưởng lão nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một con thoi mầu bạc to bằng bàn tay, sau khi lão ném nó ra thì con thoi bằng bàn tay đón gió bay lên, rồi trong nháy mắt to lên, biến thành một chiếc phi thuyền dài mấy trượng.
Tôn trưởng lão bắt lấy tay Khương Ly vẫn còn đang mê mang không hiểu chuyện gì nhảy lên phi thuyền, sau đó quay xuống nói với Lý Ngọc :”lão phu muốn dẫn tiểu ni tử này trở về tông môn một chuyến, mấy ngày này ngươi trước tiên thay lão phu quản lý sự tình trong quán.”
Chờ đến lúc Khương Ly kịp phản ứng, vẻ mặt lo lắng, muốn nói điều gì với Lý Ngọc thì chiếc phi thuyền kia đã hóa thành một luồng ánh sáng bạc, nháy mắt đã biến mất tận chân trời.
Lý Ngọc đứng nguyên tại chỗ, ngẩn ngơ thật lâu nhìn theo hướng phi thuyền biến mất.
Chỉ một phút đồng hồ, nhân sinh gặp gỡ của hai người đã một trời một vực, Lý Ngọc đứng yên hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười thật tươi, lắc đầu nói :”tiểu tử ngươi …”
Ngoài cửa tiểu viện, có mấy tên đệ tử Bạch Vân quán đang đứng ở đó bàn tán.
“Tiểu ny tử… Khương Ly lại là nữ nhân?”
“Ôi, ta vốn còn đang rất thích hắn, thế mà hắn lại là nữ..”
“Nhưng ngươi không phải là…”
“Cái này thì làm sao, nam nhân chẳng lẽ không thể thích nam nhân?”
“Thiên Linh mạch là cái gì, chẳng lẽ còn có loại linh mạch thứ sáu, sao ta chưa từng nghe nói qua..?
….
Có người bất ngờ, có người thở dài, có người nghi hoặc, có người thì lộ vẻ ước ao, nói :”Thật không nghĩ tới, Thiên Linh Mạch vậy mà thật tồn tại, nghe nói người có được Thiên Linh Mạch, thấp nhất cũng có thể tu hành đến Nguyên Anh kỳ…”
Đối với đệ tử ở Bạch Vân quán này thì, tu vi Trúc Cơ Kỳ của Tôn trưởng lão đã là một tồn tại mạnh nhất mà họ có thể tiếp xúc đến, Kim Đan kỳ chỉ là ở trong tưởng tượng của bọn hắn, mà Nguyên Anh thì… Phải biết rằng Chưởng Giáo chân nhân của Côn Luân phái cũng mới chỉ có tu vi Nguyên Anh mà thôi.
Có thể cùng tồn tại loại này trở thành đồng môn ngắn ngủi một đoạn thời gian, đã là sự tình đáng giá để bọn họ khoác lác cả đời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận