Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 6 : Hung Trạch khu quỷ.

Trên đường núi của Bạch Vân Sơn.

Một mình Trần Minh bay ở phía trước, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của sư muội truyền đến từ phía sau, khiến gã không khỏi nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt thì như quả mướp đắng.

Lý Ngọc cùng Khương Ly kia đúng là khinh người quá đáng, trước lấy hai đánh một tạm thời không nói, bây giờ ngay cả Chu sư muội mà gã thích cũng bị bọn hắn lừa mất, thù này không báo thì uổng công làm nam nhân.

“Trước đây thật không nhìn ra Lý sư đệ lại là người thú vị như vậy!” Trên đường núi, Chu sư tỷ che miệng khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Lý Ngọc càng thêm lấp lánh.

Lý Ngọc trong ấn tượng của nàng là một người trầm tĩnh, ít nói, nhưng mới đi chung gần nửa canh giờ nàng lại thấy đây là một vị công tử hài hước, mấy lần trêu chọc khiến nàng suýt bật cười đến mức thất thố.

Lý Ngọc cười cười, nói :”Trước đây còn chưa có quen thuộc với Chủ sư tỷ như vậy…”

Khương Ly liếc Lý Ngọc một cái, mấy này nay hắn luôn cảm thấy Lý Ngọc như biến thành một người khác vậy, trước đây Lý Ngọc giống như một chiếc hồ lô, có chuyện gì cũng giữ trong lòng, có khi cả ngày cũng chẳng nói một câu, nhưng đoạn đường xuống núi ngắn ngủi này, lời hắn nói với Chu sư tỷ còn nhiều hơn so với tất cả những lời mà hắn nói nửa tháng trước cộng lại.

Không lẽ hắn thích chu sư tỷ?

Lý Ngọc ngự không mà đi, nhìn núi rừng tươi tốt phía dưới, từ từ thở ra một hơi.

Không ai thích những ngày đi trên lưỡi dao liếm máu cả, có thể do đời trước bị kìm nén quá lâu, nên đời này được sống lại, tâm tính của hắn cũng có chút thay đổi, thi thoảng đùa giỡn sư tỷ xinh đẹp, nhìn vẻ mặt ửng hồng dễ thương kia vừa muốn ra vẻ mời chào lại vừa muốn cự tuyệt , cũng là một chuyện thú vị.

Sau một canh giờ, bốn người đi tới một thành trấn nhỏ dưới núi.

Thành này có tên gọi là Thành Phong Châu, thuộc địa phận của Trần quốc, địa điểm bị quỷ ám là ở một ngôi nhà trong thành này.

Lý Ngọc đối với tất cả mọi thứ trong tòa thành này cũng không xa lạ, trong trí nhớ của “Lý Ngọc” thì hầu như mỗi tháng Khương Ly đều dẫn hắn xuống núi vài lần, đến ăn uống thả cửa ở tửu lâu lớn nhất thành Phong Châu này.

Bây giờ nghĩ lại,cũng khó trách hai năm trôi qua hắn đều không thể tụ khí thành công, người khác đều đang cố gắng tu hành, còn hắn thì bị Khương Ly lôi kéo, ba ngày đánh cá thì phơi lưới mất hai ngày, được chút lại chạy xuống núi hưởng thụ cuộc sóng, có thể tụ khí thành công mới là lạ.

Trong hai năm qua, Khương Ly chính là trở ngại lớn nhất trên con đường tu hành của “Lý Ngọc”.

Cũng may mà yêu nữ Ma Đạo kia không biết việc này, chứ không thì Khương Ly với vẩn cũng bị vạ lây.

Thành Phong Châu, cổng thành.

Có mấy bóng dấng đang ở trước cửa thành chờ đợi, một người đàn ông trung niên bụng phệ nhìn thấy đám người Lý Ngọc đến liền tỏ vẻ vui mừng ra mặt, vội vàng bước nhanh tiến đến, nói :”Mấy vị tiên sư cuối cùng cũng đã tới, tại hạ đã chuẩn bị yến hội ở Tửu Lâu, còn mời mấy vị tiên sư dời bước…”

Tiệc rượu mà Nhậm viên ngoại chuẩn bị rất phong phú, trong bữa tiệc, hắn cũng đem chuyện xảy ra trong nhà nói chi tiết rõ ràng một lầnj với đám người Lý Ngọc.

Chuyện là mấy ngày trước, Nhậm gia chuyển đến nhà mới, đây vốn là việc vui lớn, nhưng ngay sau khi cả nhà họ vừa chuyển đến đây, thì liên tiếp mấy ngày đêm, tất cả mọi người trong nhà là hơn mấy chục người đều gặp ác mộng, qủy dị ở chỗ là đều mơ thấy có ác quỷ mặt xanh nanh vàng doạ dẫm họ trong giấc mơ.

Chuyện này khiến cho cả nhà đều hoang mang, sợ hãi, không những vậy, chỉ ngắn ngủi mấy ngày, trong nhà đã có hơn mười người bị bệnh, Cuối cùng, Nhậm viên ngoại chỉ có thể đích thân lên Bạch Vân Sơn, bỏ ra nhiều tiền để nhờ người đến đuổi quỷ đi.

“Con quỷ kia chỉ có một nửa gương mặt, thật đáng sợ…”

“Ta thì gặp một nữ quỷ có da mặt trắng bệch, nó còn thè một cái lưỡi dài khoảng chừng ba thước ra nữa…”

“Ta còn gặp một lão quỷ, lão tự tháo một cánh tay ra rồi bỏ vào miệng nhai…”

.…

Mọi người trong Nhậm gia nhao nhao kể lại trải nghiệm gặp phải trong mấy ngày qua cho bọn họ, vẻ mặt thì tái nhợt, còn mang theo sự sợ hãi, run rẩy lẩy bẩy.

Trong sự sợ hãi của Nhậm viên ngoại còn kèm theo cả sự phẫn uất, nghiến răng nói :”Tiên sinh phong thủy chết tiệt kia nói, đây là một ngôi nhà tốt hiếm thấy, trăm năm khó gặp. Chuyển nhà đến đây sẽ tốt với đời con cháu sau này, còn thu của ta hơn một trăm lượng bạc, kết quả mỗi ngày đều gặp ma, lần sau ta gặp lại hắn sẽ đánh gãy chân chó của hắn…”

Nghe bọn họ miêu tả, Chu sư tỷ và Trần Minh đều tỏ ra lạnh nhạt, Khương Ly thì có chút sợ hãi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như này. Còn Lý Ngọc thì ngoài việc trong lòng hơi bất an một chút thì mơ hồ còn cảm thấy thật kích thích.

Người thì đã thấy nhiều rồi, Ma thì vẫn là lần đầu tiên gặp đấy.

Trong thế giới này, sau khi con người chết đi, có thể tiếp tục tồn tại dưới dạng linh hồn, nhưng loại Linh thể này rất mong manh yếu ớt, nó thuộc loại chí âm, dưới tình huống bình thường, sẽ nhanh chóng tự tiêu tán, không thể tồn tại lâu dài, càng không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Linh thể cấp thấp nhất sẽ không thể gây nên tác động vật lý cho người sống, chỉ có thể đi vào trong giấc ngủ của người trần thế mỗi khi đêm về, đó cũng chính là lúc âm khí nặng nhất. Nếu bị âm khí xâm nhập cơ thể trong giấc ngủ, sẽ dễ dàng sinh ra ác mộng, về lâu về dài sẽ khiến tinh thần và thể chất sụp đổ.

Nên từ miêu tả của những Người trong Nhậm gia, có thể thấy quỷ vật quấy phá ở nhà mới của họ chỉ là quỷ vật cấp thấp, được gọi là Âm linh.

Loại Âm linh này cũng chẳng có sức chiến đấu gì, một cái Hỏa Cầu thuật nho nhỏ cũng đủ làm bọn nó sụp đổ, tiêu tán triệt để trong trời đất. Bạch Vân quán tới tận bốn vị Luyện Khí Kỳ, quả thật là dùng dao mổ trâu giết gà.

Sau khi cơm nước xong, dưới sự dẫn dắt của Nhậm viên ngoại, bốn người Lý Ngọc đi đến căn nhà mới mua của Nhậm gia.

Ngôi nhà này nằm cách xa phố xá sầm uất, diện tích đất khá rộng, xung quanh cũng không có tòa nhà nào khác, dinh thự được xây dựng dựa lưng vào núi, phía sau có một hồ nước nhỏ, không khí trong lành, phong cảnh rất đẹp. Quả thật là một tòa nhà tốt.

Nhưng mà, khi đứng trước cửa ngôi nhà này, Lý Ngọc luôn cảm thấy không được thoải mái.

Khương Ly cũng ôm lấy vai mình, theo bản năng nhích lại gần bên người Lý Ngọc.

Trần Minh chắp tay sau lưng, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn Nhậm viên ngoại hỏi :”Có phải ngươi có thù với tiên sinh phong thủy kia không?”

Nhậm viên ngoại sửng sốt một chút, sau đó hỏi :”Tiên sư vì sao lại nói như vậy?”

Trần Minh thản nhiên nói :”Nếu không có cừu oán, hắn làm sao lại để ngươi xây nhà ở nơi này?”

Nhậm viên ngoại nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến đổi, nói :”Chẳng lẽ phong thủy nơi này không tốt?”

Trần Minh lại quan sát trái phải một phen, nhếch mép cười như không cười, nói :”Phong thủy nơi này đích thực rất tốt, phải nói là tốt hiếm thấy luôn, nhưng lại là âm trạch, người sống ở thì miễn cưỡng, người chết ở thì quá thích hợp.”

Chu Tử Tuyền có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc hỏi :”Trần sư huynh hiểu thuật phong thủy?”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu sư muội, Lý Ngọc cùng Khương Ly cũng đang nhìn hắn, Trần Minh rốt cục tìm lại được một chút tự tin.

Trong Bạch Vân quán thanh tâm quả dục, có lần gã bỏ ra một số tiền lớn để mua một quyển sách xuân cung, tính đêm khuya yên tĩnh thì tự mình an ủi, lúc đó hắn cũng đã cởi sẵn quần, cơ mà mở quyển sách ra thì lại phát hiện nội dung trên đó nói về phong thủy, gã tức giận đến mức muốn xé luôn quyển sách kia..

Về sau thật sự quá nhàm chán, gã đành phải lôi quyển sách đó ra giết thời gian, không ngờ đọc tới đọc lui lại học được nhiều thứ trong đó.

Trần Minh hơi ưỡn ngực, nói :” Nơi này gọi là “song sơn thái thủy huyệt”, Chu sư muội ngươi xem, hai bên của tòa nhà này đều là núi cao, trước nhà lại có nguồn nước, uế khí từ hai ngọn núi thổi tới đều hội tụ ở mặt nước này, khiến chỗ này trở thành nơi tụ âm, chính là địa phương mà Âm linh thích tụ tập nhất…”

Mặc dù Lý Ngọc không hiểu phong thủy, nhưng những lời Trần Minh nói khá là có cơ sở, không giống như nói bừa.

Phong Thủy chi thuật, thuộc về thiên môn của Tu Tiên giới, trong chính đạo cũng chỉ có rất ít người tinh thông, ngược lại bên Ma Đạo, họ có thể sẽ dùng thuật phong thủy để nuôi quỷ dưỡng thi, nên hay bị nhân sĩ chính đạo phỉ nhổ.

Nhậm viên ngoại phục hồi tinh thần lại, vội vàng hỏi :”Dám hỏi tiên sư, song sơn thái thủy huyệt này có thể giải được không?”

Trần Minh khoát tay áo, nói “ Cái này đơn giản, chỉ cần cho người lấp hồ nước kia lại, trồng cây cối lên là có thể phá cục tụ âm này rồi, phá xong thì cũng sẽ không còn quỷ vật tụ tập ở đây nữa!”

Nhậm viên ngoại vui mừng quá đỗi, cúi lạy mấy cái với Trần Minh, liên tục nói “Đa tạ tiên sư, đa tạ tiên sư…”

Lòng hư vinh của Trần Minh đã được thỏa mãn rất lớn, còn đang muốn thể hiện thêm một ít học thức để khiến Chu sư muội chú ý, lại thấy ba người Lý Ngọc đã đi vào trong.

Những cơn ác mộng liên tục khiến cho mọi người trong Nhậm gia đều có một cái bóng tâm lý không nhỏ, nên họ đều không đi vào đó, chỉ dám đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Trần Minh khoát tay áo với Nhậm viên ngoại, nói “Các ngươi có thể đi rồi, sáng mai lại tới.”

Mọi người Nhậm gia nghe vậy liền như được đại xa, rất nhanh đều chạy hết không còn bóng dáng.

Âm linh là quỷ yếu nhất, rất dễ bị dương khí xua tan, vào ban ngày, hầu hết bọn chúng đều ẩn nấp dưới lòng đất và những nơi không có ánh áng mặt trời, chờ đến nửa đêm, lúc âm khí thịnh nhất mới dám xuất hiện.

Bốn người Lý ngọc lần lượt tìm mỗi người một phòng, chờ đến ban đêm.

Thời gian chầm chậm trôi, Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống hoàn toàn.

Đêm đó, vào giờ Tý.

Lý Ngọc nằm ở trên giường, ánh nến trong phòng đã được dập tắt từ lâu, ánh trăng sáng chiều từ cửa sổ vào trong phòng, tạo thành một lớp bóng mầu xám đậm.

Bỗng trong một khoảnh khắc, có một cái bóng vô hình, trôi dạt từ ngoài cửa xuyên vào trong phòng, rồi lại từ từ dạt đến bên giường, nó nhìn người thanh niên đang nằm trên đó, đột nhiên cảm thán :”Đúng là đẹp trai quá đi, thật không đành lòng dọa hắn…”

Ngay sau đó, người thanh niên đẹp trai kia bỗng nhiên mở mắt ra và nhìn nó hỏi “Đẹp trai đến mức nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận