Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 9: Tiểu bạch hổ báo ân.

Chương 9:

Trần Minh từ trong mê man tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi, các vị trí trên cơ thể gã như yết hầu, gáy, ngực, lưng eo, hạ bộ…, đều truyền đến từng trận đau đớn, gã chật vật từ trên giường đứng lên, trên mặt còn tràn đầy sợ hãi.

“Ta chết rồi sao?”

Ký ức sau cùng trong đầu Trần Minh là gã đã bị hao hết pháp lực, sau đó nữ quỷ từ giếng bay ra rồi nhập vào người gã, sau đó gã liền mất đi khống chế với thân thể của mình, sau đó… không có sau đó nữa.

Trong hoảng hốt, dường như gã đã nhìn thấy Hoàng tổ mẫu đã chết từ lâu tới đón gã.

Mặc dù gã rất nhớ Hoàng tổ mẫu, nhưng cũng không muốn Hoàng tổ mẫu dẫn gã đi.

Gã mới chỉ hơn hai mươi tuổi, còn chưa có Trúc cơ, cũng còn chưa đăng cơ, và còn cả cuộc sống tốt đẹp đang chờ, và ngay sau khi Hoàng tổ mẫu nắm tay hắn định dắt đi xa, thì một nam nhân đột nhiên xuất hiện.

Lý Ngọc!

Trước đây Trần Minh đối với cái khuôn mặt tuấn tú ngọc thụ lâm phong này vô cùng ghét bỏ, nhưng giây phút này, giương mặt đó lại vô cùng đẹp trai, và còn là ánh sáng của hắn nữa.

Sắc trời đã sáng rõ, Nhậm viên ngoại vừa đẩy cửa viện vừa đánh tiếng thăm dò :”Mấy vị tiên sư còn ở đây không?”

Đập vào mắt lão là khuôn mặt đang vặn vẹo vì phẫn nộ cực điểm kia của Trần Minh.

Vốn tưởng rằng đây là một nhiệm vụ đơn giản, không nghĩ tới thiếu chút nữa là đem tính mạng cắm luôn ở chỗ này, Chịu đựng sự đau đớn của cơ thể, gọi quan viên Phong Châu tới chấp vấn.

Gã nghi ngờ trong chuyện này, có người mưu hại bọn họ.

Nếu biết nơi này có một nữ quỷ có tu vi tương đương với luyện khí đỉnh phong, gã tuyệt đối không dám nhận loại nhiệm vụ này. Thân phận của Trần Minh vốn là Thái tử Trần quốc, nên quan viên Phong Châu tự nhiên vô cùng phối hợp.

Tuy nhiên, sau khi thẩm vấn thì đám người Nhậm gia đều không biết gì cả.

Đối với kết quả này, Lý Ngọc cũng không có gì bất ngờ. Nhậm gia không có lá gan tính kế các tiên sư, tất cả những chuyện này chắc hẳn đều là do nữ quỷ kia bày ra.

Ra lệnh cho lũ cô hồn dã quỷ kia quấy rối Nhậm gia, tạo ra ảo giác bị ma ám, trên thực tế chỉ là vỏ bọc, mục đích thực sự của nó chính là linh hồn của người tu tiên.

Đối với quỷ vật mà nói, Linh hồn của người tu tiên chính là vật đại bổ, có thể giúp chúng nhanh chóng tăng tu vi, chỉ là nó không ngờ tới, một cái nhiệm vụ trừ quỷ nho nhỏ, Bạch Vân quán lại cử tới hẳn bốn vị Luyện Khí kỳ, lại còn có một tên trong đó vô cùng lợi hại, khiến nó hồn phi phách tán, chết thêm lần nữa, mà lần này là hoàn toàn tiêu tán khỏi trời đất.

Lý Ngọc vừa tới thế giới này vài ngày, đã tự mình cảm nhận được sự hung hiểm của con đường tu hành.

Ngay cả một cái nhiệm vụ nho nhỏ khiêm tốn như thế này, cũng có khả năng mất mạng.

Trở lại Bạch Vân quán, bốn người cùng nhau đến chỗ Tôn trưởng lão trả nhiệm vụ.

Tôn trưởng lão là một lão giả nhỏ thó, tóc hoa râm, khuôn mặt nhăn nheo, nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi gì đó, nhưng Lý Ngọc biết, trên thực tế số tuổi của lão không chỉ chừng đó, mà đã là hơn hai trăm tuổi, đây chính là một lão quái vật sống hai thế kỷ đấy.

Tu vi của Tôn trưởng lão mặc dù đã là Trúc cơ hậu kỳ, nhưng đời này của lão đã vô vọng Kết đan, vì vậy liền đến làm quản sự ở Bạch Vân Quán, vì tông môn phát huy giá trị cuối cùng, bồi dưỡng nhân tài dự trữ cho tông môn đồng thời chờ đợi đại hạn đến.

Thường ngày Lý Ngọc chưa từng thấy lão tu hành, việc lão làm nhiều nhất chính là nằm trên một cái ghế đu phơi nắng, mà phơi chính là phơi nguyên ngày, cũng chẳng thèm nhúc nhích, người không biết còn tưởng lão đã tọa hóa.

“Nữ quỷ có tu vi luyện khí tầng một đỉnh phong?”

Tôn trưởng lão nằm trên ghế đu, nghe đám người Lý Ngọc thuật lại quá trình hoàn thành nhiệm vụ này, mắt chỉ hơi hé ra một chút, thản nhiên nói :”Tu hành đến trình độ này thì nữ quỷ kia cũng đã có hơn mấy chục năm đạo hạnh rồi, may mà nó chỉ là một con dã quỷ chỉ biết phụ thân, không biết quỷ thuật, bằng không bốn người các người ít nhất cũng phải bỏ mạng mất hai người ở đó..”

Lời nói của Tôn trưởng lão không mang theo cảm xúc gì, nhưng đám người Lý Ngọc nghe xong vẫn sợ hãi một trận.

Tôn trưởng lão lại nhìn bọn họ lần nữa, nói :”Lần này coi như các ngươi vận khí không tệ, nên nhớ rằng, tu tiên giới khắp nơi đều là hung hiểm, một đám tiểu tử thối chưa hiểu chuyện, ra ngoài làm việc gì cũng phải lưu lại tâm nhãn, đừng có mà chết còn không biết mình chết như thế nào, hàng năm, đệ tử của các đại tông môn bởi vì nhiệm vụ chết đi cộng lại không có một ngàn thì cũng có tám trăm….”

Răn dạy bốn người một phen, Tôn trưởng lão xoay người đi vào một tòa đại điện, một lát sau mới lảo đảo đi ra, đem mấy cái đồ vật giống như kim tệ đưa cho Trần Minh.

Trần Minh do dự một lát rồi đem toàn bộ mười đồng kim tệ đưa cho Chu Tử Tuyền, nói :”Chu sư muội, nhiệm vụ lần này ta không cần thù lao, toàn bộ linh tệ này các ngươi tự chia nhau đi..”

Sau đó gã lại nhìn về phía hai người Lý Ngọc và Khương Ly, cúi đầu nói :” Chuyện trước kia là ta không đúng, ta ở chỗ này bồi tội với các ngươi, hy vọng các ngươi không để ý..”

Giờ phút này đối mặt với hai người mà trước đây gã vô cùng ghét, tâm tình của Trần Minh đã hoàn toàn khác.

Tu tiên một đường, ai mà không vì trường sinh?

Nếu không nhờ Lý Ngọc, e rằng tính mạng của gã đã chấm dứt trong ngày hôm qua, chứ đừng nói gì đến trường sinh đại đạo gì đó, so với thiên đại ân tình này, những oán hận nhỏ trước kia chỉ coi như mây khói.

Khương Ly rộng lượng khoát tay áo, nói “Quên đi…”

Dù sao thì trong hai năm kết oán cùng Trần Minh này, Lý Ngọc với Khương Ly cũng không bị thiệt thòi gì trên thân thể.

Chu Tử Tuyền cầm kim tệ, cũng không nghĩ lâu mà đem toàn bộ đưa cho Lý Ngọc, nói :”Lý sư đệ, những linh tệ trong nhiệm vụ này đều cho ngươi đi, nhiệm vụ lần này ta cũng không giúp được cái gì…”

Lý Ngọc vốn định từ chối, nhưng thái độ cương quyết của Chu Tử Tuyền khiến hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.

Mười đồng kim tệ, mỗi một đồng là mười linh tệ, Lý Ngọc chia một nửa cho Khương Ly, nhưng hắn cũng quyết đoán cự tuyệt, :”Ta cũng không cần, ta cầm linh tệ cũng vô dụng, ngươi cầm hết đi…”

Lý Ngọc hiểu rõ Khương Ly, tiểu tử này căn bản là không thích tu hành, hắn nói không cần là thật không cần.

Bỗng nhiên có được một trăm linh tệ, nhất thời Lý Ngọc cũng không biết nên tiêu như thế nào, một trăm linh tệ có thể mua được mấy kiện đê giai phù lục ở chỗ Tôn trưởng lão, cũng có thể mua một ít đan dược bổ sung pháp lực….

Những thứ này đều rất hữu dụng đối với tu vi hiện tại của hắn, như đêm qua, nếu Trần Minh có một viên Hồi Khí Đan, cũng không đến mức bị nữ quỷ kia nhập vào.

Nhưng Tôn trưởng lão nói, nếu ba tháng sau bọn họ có thể trở thành đệ tử chính thức của phái Côn Luân, những thứ này sẽ được tông môn phát cho, nên hiện tại mua có vẻ hơi lãng phí, đề nghị Lý Ngọc trước tiên cất giữ, sau này vào tông môn rồi thì linh tệ sẽ có tác dụng lớn, còn nếu không vào được tông môn thì đổi sau cũng được.

Lý Ngọc cảm thấy đề nghị của Tôn trưởng lão rất có lý, cũng rất đúng ý mình, trước mắt mà nói thì việc tuyển chọn nhập môn ba tháng sau vẫn quan trọng hơn.

Tiêu chí tuyển chọn nhập môn là không cố định, chủ yếu vẫn dựa vào sở thích cá nhân của trưởng lão đến lựa chọn đệ tử, tuy nhiên tiêu chuẩn đầu tiên bất di bất dịch chính là phải tiến vào Luyện khí kỳ. Luyện khí tầng hai trở lên có thể trực tiếp tiến vào môn phái mà không cần tuyển chọn, luyện khí một tầng còn chưa chắc chắn được chọn, mà còn phải kiểm tra số lượng huyệt vị được đả thông nữa.

Lý Ngoc tuy đã tiến vào Luyện Khí tầng một. Nhưng cũng không thể cam đoan mình sẽ được chọn, trong Quán bây giờ còn có người Luyện Khí một tầng bị đào thải ở lần tuyển chọn trước nữa kìa.

Trong ba tháng cuối cùng này, hắn phải nắm bắt thời gian, nâng cao tu vi của mình hơn nữa.

Sáng sớm, trời vừa sáng, Lý Ngọc đã rời giường đi rửa mặt rồi rời khỏi Bạch Vân Quán.

Nồng độ linh khí trong thiên địa ở một mức độ nào đó sẽ có ảnh hưởng đến tốc độ tu hành, hơn một trăm người trong Bạch Vân Quán tụ tập ở một nơi cùng nhau tu hành, linh khí nơi đây bị ngươi tranh ta đoạt, hiệu quả tu luyện cũng không cao.

Một lý do nữa là Lý Ngọc muốn gặp tiểu hổ kia.

Phải công nhận là cảm giác vuốt ve bộ lông của nó thật sự rất đã.

Không lâu sau, Lý Ngọc đã đến bên dòng suối, nơi mà lần trước hắn đã tụ khí.

Chỗ này nằm trong một thung lũng, không chỉ có phong cảnh đẹp mà không khí cũng rất trong lành, linh khí cũng khá dày và quan trọng nhất là không có ai tranh giành với hắn. Lý Ngọc ngồi xếp bằng trên một tảng đá bên bờ suối, đón mặt tời mọc, thu nạp linh khí thiên địa, bắt đầu xung kích huyệt vị thứ hai ở bàn tay phải.

Huyệt vị này được gọi là ”Thiếu Phủ”, là huyệt vị thứ hai trong số bảy mươi hai huyệt vị của Hỏa Linh mạch.

Linh khí đã bao phủ tràn ngập xung quanh huyệt vị trong tay phải của Lý Ngọc, hắn dẫn dắt linh khí trong cơ thể, dọc theo kinh mạch, hướng đến vị trí của huyệt Thiếu Phủ phát động xung kích, nhưng mỗi lần linh khí trùng kích đều như gặp phải một bức tường kiên cố, không thể vỡ vụn.

Tu hành vốn chính là nhàm chán như vậy, Lý Ngọc đã lặp đi lặp lại việc trùng kích kia không biết bao nhiêu lần, nhưng bức tường sừng sững kia vẫn không có dấu hiệu phá hủy, thậm chí một tia lắc lư cũng không có.

Mặt trời đã mọc lên đến đỉnh đầu, Lý Ngọc chuẩn bị quay lại quán để ăn cơm thì bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gầm vui vẻ.

Tất nhiên Lý Ngọc rất quen thuộc với tiếng gầm này, hắn mở mắt ra nhìn thấy tiểu hổ kia đang chạy từ xa tới, rồi nhẹ nhàng nhảy lên tảng đá, đến bên cạnh Lý Ngọc, cái đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ một cách thân mật lên người Lý Ngọc.

Lý Ngọc cũng ôm nó vào lòng, nhịn không được lại gãi gãi cằm nó, sau khi sự nghiệp nằm vùng của Lý Ngọc kết thúc, hắn đã từng nuôi một con mèo gọi là “Tiểu bạch” làm chỗ dựa tinh thần. Con hổ nhỏ này lớn hơn nhiều so với Tiểu Bạch , nhưng xúc cảm cũng tốt hơn.

Thoải mái lăn một vòng trong lòng Lý Ngọc xong, tiểu bạch hổ từ trên tảng đá nhảy xuống, hướng về một phía nào đó rồi quay lại ngoắc đầu ra hiệu với Lý Ngọc.

Không ngờ nó có thể bày ra một động tác nhân hóa như vậy, Lý Ngọc sửng sốt một chút, không chắc chắn nói với nó :”Ngươi muốn ta đi theo ngươi?”

Tiểu Bạch hổ cũng mặc kệ Lý Ngọc có hiểu ý nó hay không, Ngoắc đầu xong là chạy như bay về bụi cây phía trước, sau khi chạy được mười mấy bước nó lại quay đầu ngoắc ngoắc, ý bảo Lý Ngọc đuổi theo.

Lý Ngọc tràn đầy hứng thú đi theo nó, thế là có một cảnh tượng tiểu bạch hổ chạy trên đất phía trước, Lý Ngọc bay theo phía sau, không bao lâu, một người một Hổ đã đi tới một vách núi.

Lý Ngọc có chút buồn bực, lẩm bẩm nói “Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”

Bước lên vách đá, Lý Ngọc mới phát hiện nơi này có chút kỳ quái, trong phạm vi mười trượng quanh chân hắn trơ trọi không có gì, mà ngoài phạm vi thì cỏ cây lại mọc vô cùng tươi tốt, sinh trưởng mạnh mẽ.

Lúc này hắn mới nhìn thấy, Tiểu bạch hổ đang đứng bên dưới, ra sức ra hiệu cho hắn nhìn xuống phía dưới.

Hình như bên dưới vách đá có gì đó.

Lý Ngọc đi đến vị trí của Tiểu bạch hổ, nhìn xuống vách đá, nhìn thấy ở dưới đó có một tảng nham thạch nhô ra, bên trên nó mọc một cây nhỏ không cao lắm, toàn thân mầu đỏ, trên ngọn cây chỉ có một trái cây mầu đỏ rực lớn bằng nắm tay.

Khi nhìn thấy trái cây ngày,Lý Ngọc đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng thốt lên :”Chu Quả!”

“Lý Ngọc” đã từng làm dược đồng mười năm, nên hắn đối với các loại dược liệu vô cùng quen thuộc, liếc mắt là nhận ra ngay. Cây thực vật mọc dưới kia tên là “Chu Quả”, là một loại linh dược không phổ biến, có thể nói là một quả khó cầu, không chỉ hiệu thuốc ở phàm tục thu mua với giá trị cao mà ngay cả Côn Luân phái cũng có nhu cầu.

Phàm nhân ăn Chu Quả có thể kéo dài tuổi thọ, còn sau khi luyện chế nó thành đan dược thì có thể tăng trưởng pháp lực của tu tiên giả, một viên Chu Quả trăm năm, Bạch Vân quán thu mua với giá là năm trăm linh tệ.

“Gầm gừ..”

Tiểu bạch hổ không ngừng gầm nhẹ, Lý Ngọc nhìn vào mắt nó, từ đó đọc ra một số loại thông tin, điều này làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.

“Đây là… cho ta?”

Trong đôi mắt to của nó lóe lên linh quang, Lý Ngọc cả kinh trong lòng, tiểu bạch hổ này có linh trí thật cao, hắn còn chưa từng thấy qua động vật có ánh mắt như vạy, chẳng lẽ viên Tụ Khí Đan lần trước đưa nó kia đã giúp nó mở ra linh trí?

Nó đang trả ơn mình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận