Yêu Nữ Dừng Tay
Chương 43: Tấm gương của đời ta
Trên màn hình nước lại có một dòng chữ hiện lên, cho đến khi người cuối cùng kết thúc luyện đan, thì mười hạng đầu của lần thi đấu này cũng đã có danh sách, lúc này, ở phía ngoài trận pháp cũng thấy được màn hình nước.
Và mười cái tên đã xuất hiện trên đó.
Theo thời gian thi đấu trôi qua, số lượng người đổ về Linh Hư Phong để xem thi đấu lại càng nhiều.
Thi đấu đan đạo học đồ hàng năm, màn được chú ý nhất tự nhiên là vòng cuối cùng.
Phải biết là có một nghìn vị học đồ tham gia thi đấu, họ vốn đã là những người nôi bật trong hàng đệ tử, mà mười người thi đấu ở vòng ba này chính là nhân tài kiệt xuất nhất, được tuyển chọn ra từ một nghìn người kia, có khả năng có người trong số họ sẽ là đan đạo tông sư trong tương lai.
Một đám đệ tử Côn Luân, đều có nhân tuyển đạt giải nhất của riêng họ.
“Triệu sư huynh đang tạm thời dẫn đầu, lần này hắn có khả năng đạt hạng nhất rồi.”
“Triệu sư muội vừa xuất đạo đã đứng ở đỉnh phong!”
“Triệu sư huynh, Trịnh sư muội, Đặng sư huynh, Hà sư huynh, Lưu sư huynh, Lý ngọc… đều là những cái tên quen thuộc, a! khoan đã, hình như có gì sai sai…”
Có người nhìn danah sách phía trên màn nước, chợt ý thức được điều gì.
“Lý Ngọc à? Lý ngọc? cái tên này sao nghe lại quen thế nhỉ?”
“Không phải là cái tên vua cơm mềm, thanh mai trúc mã của Khương sư muội sao?”
“Hắn thế mà tham gia thi đấu, lại còn tiến nhập mười hạng đầu, cùng đứng song song thứ năm với Lưu sư huynh!”
“Không phải là trùng tên chứ?”
“Có thể lắm.”
…
Sau khi cái tên Lý Ngọc xuất hiện, chủ đề nói chuyện của đám đệ tử bên ngoài bỗng nhiên lệch mất, cái tên này cũng không xa lạ gì, mấy hôm nay thường xuyên được các đệ tử nhắc đến, một nguyên nhân trong đó cũng vì hắn có liên quan đến Khương sư muội.
Một nguyên nhân khác chính là hắn đã tạo nên truyền kỳ, bằng sức của bản thân mà khiến cả tông môn phải ra một quy định riêng.
Chuyện này có lợi đối với đám đệ tử cấp thấp, nên bọn họ khá là có hảo cảm với hắn.
Tất nhiên, điều đó cũng không khiến bọn họ bớt ghen ghét cùng hâm mộ Lý Ngọc.
Rất nhiều đệ tử Côn Luân đều cho rằng, hắn chính là một thằng ăn bám, ngoài đẹp trai ra thì cái gì cũng kém.
Nhưng cuộc thi đấu lần này lại khiến họ phải đổi mới cách nhìn.
Có thể từ trong một nghìn vị học đồ tinh anh đi đến mười hạng đầu, cũng không phải việc mà một tiểu bạch kiểm có thể làm được.
E là thằng nhãi kia có chút bản lĩnh đấy.
Không phải một chút, mà là rất nhiều.
Mới đầu còn có người hoài nghi có phải trùng tên trùng họ hay không, nhưng rất nhanh đã có người nói, chính mình vừa nhìn thấy Lý Ngọc luyện đan ở trong kia, cái gương mặt phong độ tuấn lãng đứng đó cũng chính là vị nhân vật phong vân kia.
Còn một đám đệ tử ở Đan Đỉnh Phong đến đây xem náo nhiệt, thì sớm đã kinh ngạc rớt cằm.
Lý Ngọc cùng nhập môn với bọn hắn, ngắn ngủi mấy tháng mà người ta đã đi thi đấu đan đạo, còn được vào mười thứ hạng đầu, bọn hhoj thì ngay cả một lò đan luyện chế còn chưa xong, thật là người so với người dỗi điên người.
Ngay cả người đề nghị Lý Ngọc đi thi đấu lần này là trưởng lão Hàn Thiên Hành, đang đứng trong một góc hành lang kia, cũng bị bất ngờ đệ cực độ.
Tuy nói là lão đề nghị Lý Ngọc đi tham gia thi đấu, nhưng khi Lý Ngọc thật sự một đường quá quan trảm tướng, sát nhập mười thứ hạng đầu, lão vẫn cảm thấy thật không tưởng tượng nổi.
Mới học luyện đan được ba tháng, vẫn là lần đầu tiên tham gia thi đấu, mà đã tiến vào top mười, cái này chắc cũng tính là lịch sử lần đầu tiên xuất hiện ở phái Côn Luân.
…
Trên đỉnh Linh Hư, một trăm tòa bệ đá chỉ còn lại mười cái.
Khoảng cách mỗi bệ đá là hơn mười trượng, để đảm bảo lúc luyện đan họ sẽ không ảnh hưởng đến nhau.
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đứng sau bệ đá, phía trước không xa, còn có một vị đệ tử chấp sự đang đứng nhìn bọn họ chằm chằm, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ để phòng ngừa gian lận, đồng thời cũng có thể hỗ trợ nếu bọn hắn cần.
Vòng thi cuối cùng còn chưa bắt đầu.
Lý Ngọc đang chờ tiếng chuông báo hiệu vang lên.
Ở bên ngoài trận phá lúc này, hơn mười bóng người đang đứng đó, một tên luyện đan sư nhị phẩm đang cầm một tờ giấy, khó tin thốt lên :”cái tên Lý Ngọc này chỉ có tu vi Luyện Khí tầng hai thật à? điều đó không có khả năng, mấy thập niên rồi mà lần đầu ta nhìn thất có người dùng tu vị Luyện Khí tầng hai, đi đến một vòng cuối cùng này, phía trên này có viết sai hay không thế?”
Một vị luyện đan sư tam phẩm khác thu hồi ánh mắt vừa nhìn về một đạo thân ảnh trong trận pháp kia, gật đầu nói :”không có viết sau, hắn thật sự có tu vi Luyện Khí tầng hai tật, chỉ có điều hắn là ngũ mạch đồng tu, mỗi cái đều là Luyện Khí tầng hai.”
“Cái gì cơ? Ngũ mạch đồng tu?” Tên kia càng kinh ngạc hơn :”Hắn điên rồi, hắn tưởng hắn là Tần sư điệt hay Khương sư điệt à? lấy đâu ra lắm Thông Mạch Đan cho hắn Trúc Cơ như vậy? rồi trúc Cơ xong thì lại làm sao?”
Lúc này, có một vị luyện đan sư nhị phẩm khác lại lên tiếng :”Ta biết rõ Lý Ngọc này, hắn vốn chỉ tu ba cái Linh Mạch, nhưng lại bị người ta lừa mua nhầm Thông Mạch Đan giả ở chợ đen, viên thuốc đó lại là Tụ Khí Đan, nên đã đả thông thêm một cái Linh Mạch nữa của hắn, không biết có phải là sau đó hắn quá thất vọng hay không mà lại đem cái Linh Mạch thứ năm đả thông nốt luôn rồi…”
“Thế thì tu vi của hắn tăng lên như vậy cũng quá nhanh đi.”
“nghe nói Khương sư điệt cho hắn mấy vạn linh tệ, có lẽ còn cấp cho cả một ít Thông Mạch Đan nữa, tiểu tử này coi như vận khí tốt.”
Hai người càng nói thì câu chuyện lại được lái đi càng xa chủ để, khiến vị tam phẩm Kim Đan kỳ kia phải ho nhẹ một tiếng, nói ra :”Được rồi, thời gian không sai biệt lắm, có thể bắt đầu tỉ thí vòng thi đấu này đi, ta thật tò mò, không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào?”
…
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đợi thêm một chút, cuối cùng cũng đã nghe được tiếng chuông quen thuộc.
Một vị đệ tử chấp sự tiến lên hỏi :”Lý sư đệ, quy tắc tỉ thí của vòng này, ngươi đã hiểu rõ chưa có cần ta nhắc lại một lần nữa không?”
Lý Ngọc gật đầu đáp lại :” Đã rõ rồi!”
Tỷ thí vòng ba hiển nhiên là khó hơn so với hai vòng trước.
Ở trên bệ đá chỉ đặt một phần vật liệu duy nhất, dó cũng chính là nguyên liệu để chế ra Bồi Nguyên Đan, nói cách khác, trong vòng này chỉ có một lần cơ hội, không thể thất bại, vì sẽ không có phần vật liệu thứ hai.
Và thành tích cuối cùng được tính bằng tổng số đan văn xuất hiện trong lò đan.
Nếu như một lò chỉ ra được năm viên đan dược cực phẩm, thì thành tích chính là hai mươi lăm đạo đan văn, nhưng nếu như một lò lại cho ra mười viên đan dược thượng phẩm, thì thành tích cuối cùng chính là ba mươi đan văn, và chiến thắng sẽ thuộc về phía có ba mươi đan văn kia.
Tóm lại là đồng thời yêu cầu phẩm chất lẫn số lượng đan dược, còn phải làm như thế nào thì chính thí sinh phải tự cân nhắc.
Đầu tiên là Chu Tử Tuyền chuẩn bị đan dịch thể cho hắn xong, Lý Ngọc vẫn như trước, chưa vội vàng bắt đầu luyện, dù lãng phí thêm một chút thời gian nữa thì hắn vẫn đảm bảo hoàn thành.
Cùng với tiếng chuông vang lên, màn hình nước to lớn trên bầu trời lại có biến hóa.
Một gương mặt thanh niên có bộ dáng vô cùng nghiêm túc xuất hiện ở trên đó.
“Là hoa trong gương, trăng trong nước! Đây là pháp thuật cao cấp của Thủy thuộc tính!”
“có trưởng lão Kim Đan xuất thủ.”
“Oa! Đó là sư huynh Triệu Vô Lượng, bộ dáng nghiêm túc luyện đan của Triệu sư huynh thật quyến rũ.”
…
Hoa trong gương, trăng trong nước, là pháp thuật cấp cao của Thủy thuộc tính, yêu cầu pháp thực thi triển ở cấp độ Kim Đan kỳ, có thể đem hình ảnh hiện thực phản chiếu lên phía trên màn nước, để mọi người bên ngoài đại trạn được quan sát rõ ràng hơn quá trình tỷ thí.
Gương mặt thanh niên nghiêm túc xuất hiện trong chốc lát thì hình ảnh lại thay đổi, lần này là một thiếu nữ xinh đẹp, biểu lộ cũng đang nghiêm túc bận bịu, có được đối thủ mạnh như Triệu sư huynh thế này, nàng phải hết lòng ứng đối mới được.
“Đó là Trịnh sư muội, đến Trịnh sư muội rồi!”
“Trịnh sư muội nghiêm túc luyện đan trông vẫn rất đáng yêu…”
Hình ảnh trên màn nước liên tục thay đổi, dừng lại trên mỗi người một chút, dù sau đây cũng là một lần cuối cùng, cũng là lần tỷ thí quan trọng nhất nên những hình ảnh chiếu qua đều là cảnh tượng giống nhau : mọi người đang chăm chú, nghiêm túc luyện đan.
Đến người cuối cùng hiện lên, hình ảnh tự nhiên thay đổi.
Trên màn nước xuất hiện một gương mặt anh tuấn, tiêu sái, hắn không phải đang chăm chú luyện đan mà đang nghiêng người dựa vào bệ đá, cười cười nói nói cùng vị trợ thủ xinh đẹp của mình, tất nhiên hắn cũng không biết được mọi hành động của mình đang bị “truyền hình trực tiếp”và đang được vô số đệ tử Côn Luân quan sát.
Mặc dù chỉ là hình ảnh, không có âm thanh, nhưng nhìn biểu hiện của hai người thì có thể thấy được họ đang nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Cũng không biết thanh niên kia nói cái gì mà vị nữ trợ thủ kia đỏ mặt lên, còn đấm nhẹ lên vai của hắn một cái, tư thế thẹn thùng kia của nàng làm cho không biết bao nhiêu nam nhân ở đây phải nhìn không chớp mắt.
Dường như vị trưởng lão Kim Đan kỳ cũng không đoán trước được một màn này, nhất thời sững sờ, khiến hình ảnh của hai người được chiếu lâu hơn một chút, sau khi kịp phản ứng thì vội vàng đem hình ảnh quay trở về vị trí của Triệu Vô Lượng.
Thi đấu là nơi nghiêm túc, hình ảnh này không thích hợp để tuyên truyền cho các đệ tử đang xem ngoài kia.
Các đệ tử Côn Luân đang quan sát màn hình nước ở bên ngoài đại trận đã bùng nổ, thanh âm xôn xao khắp nơi.
“Tình huống gì vậy?”
“Thi đấu chung kết mà thằng này không luyện đan, lại đi liếc mắt đưa tình cùng trợ thủ?”
“Đây cũng là quá khoa trương rồi, thật không để người khác vào mắt…”
“Bội phục, thật sự quá bội phục, tiểu tử này chính là tấm gương của đời ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận