Không Gian Tồn Trăm Tỷ Vật Tư, Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 171: Bánh Bao Thịt Nóng Hổi (1)

Chương 171: Bánh Bao Thịt Nóng Hổi (1)

Chương 171: Bánh Bao Thịt Nóng Hổi (1)Triệu chưởng quỹ thu tiền, bảo người làm đổ nửa giỏ vải vụn vào giỏ mà Liễu Phán Nhi đặt ở trên xe bò.Nhìn bọn họ rời đi, Triệu chưởng quỹ nhìn về phía đại ca quản gia Triệu bằng ánh mắt tò mò: "Đại ca, ngươi rất quen thuộc với bọn họ sao?"Quản gia Triệu cười nói: 'Không quen, hôm nay mới quen, quả dưa mà vừa rồi ngươi ăn, là nhà nàng trông, ăn rất ngon. Tuy rằng ăn mặc keo kiệt, nhưng cách ăn nói không tầm thường. Chúng ta mở cửa buôn bán, ôn hoà sinh tài."Triệu chưởng quỹ gật đầu cười nói: "Đại ca nói đúng, chớ khinh thiếu niên nghèo. Ngày nay, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy thay phiên, ai biết sau này sẽ thế nào?”"Đúng!" Triệu quản gia gật đầu: "Chúng ta không thể làm chuyện mắt chó coi thường người khác. Ngươi nhìn lại tiệm vải Vương gia đi. Sau khi Vương Đông gia để cho đệ đệ của tiểu thiếp của mình làm người làm, đặc biệt kiêu ngạo. Nhưng như vậy cũng tốt, việc làm ăn của chúng ta tốt hơn rất nhiều."Hai huynh đệ đều là người ôn hòa, khá lão luyện trong cách hành xử.Mua xong mọi thứ, Liễu Phán Nhi dẫn theo Chu Thúy Hoa đi mua bánh màn thầu và bánh bao để ăn trên đường.Trong lòng Chu Thúy Hoa tò mò, hỏi: "Nguyên Thanh gia, ngươi mua những mảnh vải vụn kia làm gì? Tuy là tơ lụa, nhưng cũng không thể làm y phục được!"Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo mỗi người hai cái bánh bao, trong nhà còn có sáu người nữa, tổng cộng các nàng mua mười cái bánh bao, hơn nữa còn là bánh bao nhân thịt rất to.Nghe vậy, mắt Chu Thúy Hoa sáng lên, nhà nàng ấy cũng có hai cô cháu gái: "Vậy để ta nhìn xem ngươi làm có đẹp không? Nếu đẹp, lần sau, lúc bán dưa, ta cũng mua vải vụn.Chu Thúy Hoa không chỉ mua một cái bánh bao mà còn mua đến tận ba cái, ăn cho nó bụng trước đã, dù gì cũng mua đồ ăn xong rồi về nhà nấu cơm là được.Tuy rằng giá cả hơi cao nhưng một cái bánh lại rất to.Bánh bao có giá hai văn tiền một cái, bành mỳ thì ba văn tiền hai cái.Liễu Phán Nhi thì không giống như vậy, nàng hiếm khi ăn thứ gì ngon nên không chỉ mua cho mình mà còn mua cho người nhà nữa.Liễu Phán Nhi mỉm cười, nhỏ giọng giải thích: "Nhà ta có nhiều con gái, nói mua dây buộc tóc đỏ cho bọn họ, nhưng hoặc là không có tiền, hoặc là quá bận rộn, hoặc là cảm thấy giá cả đắt, vẫn luôn không mua được. Mấy thứ tơ lụa có màu sắc rực rỡ này, ta mua kim với tơ tằm, trở về làm hoa cài đầu xinh đẹp cho mấy nha đầu."Tuy rằng ruộng dưa nhà thím không nhiều như nhà bọn ta nhưng cũng có bốn năm mẫu đất mà, sản lượng dưa rất cao, nhà thím cũng kiếm được không ít tiền, đừng có tiếc tiên cho việc ăn làm gì.Chu Thúy Hoa kinh ngạc, có lòng tốt nhắc nhở: "Nguyên Thanh gia, bây giờ kiếm tiên không dễ dàng gì đâu, nhà nhà ai cũng phải đi kiếm tiền cả, ngươi xài tiết kiệm một chút thôi."Liễu Phán Nhi cười đáp: "Thím à, ruộng dưa nhà ta tổng cộng có bảy mẫu đất, thu hoạch được không ít dưa trái, cách hai ba ngày là bán một lần. Bây giờ kiếm tiên dễ hơn rồi, phải ăn uống no đủ thì mới có sức làm việc được.Nàng quấn chúng bằng lớp giấy dầu cho sạch sẽ rồi đặt vào trong sọt.Ăn uống sẽ giúp tiết kiệm tiền thuốc thang, hơn nữa lại còn được ăn ngon.Chu Thúy Hoa nghe vậy, nàng ấy hơi sững sờ, cảm thấy rất có lý. Thế là nàng ấy xoay người lại, mua thêm mười mấy cái bánh bao nhân thịt thật to.Tuyệt đối không được đối xử tệ với cơ thể của mình!Suốt quãng đường chạy nạn này, chúng ta đã phải chịu khổ chịu mệt, lo lắng sợ sệt, gồng mình chống cự nhiều rồi. Ăn nhiều một chút mới có sức khỏe tốt được. Nếu không thì cơ thể suy nhược, bị bệnh phải uống thuốc thì lại tốn nhiều tiền hơn, mà chúng ta lại phải chịu khổ nữa!"Liễu Phán Nhi thấy thế bèn mỉm cười, người này hay thật, nếu chịu khó nghe lời khuyên nhủ của người khác thì tháng ngày sau này sẽ tốt đẹp hơn nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận